Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 530

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, nắm tay cô: “Hnay e s thế?”Hạ Băng Khuynh nhìn mặt anh, cự ly gần nhìn khuôn mặt quen thuộc đến k thể quen thuộc hơn nữa, tim phủ thêm tầng băng, tầng ghét bỏ.Đột nhiên, cô thu lại trạng thái la hét hung dữ của bạo long, chìm vào trong im lặng.Nội tâm cô độc muốn chết.“E buồn ngủ, để e ngủ 1 chút!” Cô bình thản bất lực nói, xoay tay của mình ra.Mộ Nguyệt Sâm sợ làm đau cô, liền thả ra.Hạ Băng Khuynh nằm xuống, chui vào trong chăn, nghiêng ng, cô nắm chặt chăn, lòng đau nhói.Cô nhắm mắt.Thế giới trở nên tối tăm.Như tim cô v, cũng tối đến k thể nhìn rõ 5 ngón.Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên giường, chú ý đến cô gái nằm đối lưng với a.A k biết tại s tâm trạng cô k tốt, ở bên ngoài bị ức h**p r?Hay là đơn thuần là tâm trạng của thai phụ.Vốn a nên tức giận, nhưng kết quả lửa của cô còn mạnh hơn anh.Trong phòng ngủ, sau huyên náo, chìm vào im lặng.Anh ngồi trên giường 1 lúc, đi xuống, rời phòng.Trên giường, Hạ Băng Khuynh chậm chạp mở mắt, nhìn ra, ánh dương rọi vào, thấy đc 1 mảng sáng, mắt cô dần dần đầy hơi nước, không khí loãng như v.Cũng k biết bao lâu, cửa lại mở, tiếng bước chân đi vào.Hạ Băng Khuynh nhắm mắt lại, giả ngủ.1 tô mì để trên đầu giường, nóng hổi.Mùi hương đầy phòng ngủ, cũng chui vào mũi cô.Mộ Nguyệt Sâm cong lưng nhìn Hạ Băng Khuynh, cô nhắm chặt mắt, nhìn là biết giả ngủ.Cơn giận này k biết tức đến bao h.“Ăn mì đi, r ngủ tiếp!” Anh hòa khí ở bên tai cô nói, đứng dậy, lại rời cửa.Bây h dù cô có vô lí thế nào, anh cũng k thể nghiêm túc với cô, cô có thai, động thai là phiền.Nghe tiếng bước chân rời đi, cửa đóng lại, Hạ Băng Khuynh mới mở mắt lần nữa.Trên đầu giường, 1 cái tô trắng nóng hổi, cô chống nửa ng, nhìn mì và tôm trong tô, còn có giá và măng, màu sắc phối hợp rất đẹp, rau cắt rất mỏng, có thể thấy sự dụng tâm của anh.Nói a k iu cô, k quan tâm cô s, tô mì trc mắt, vừa mang hạnh phúc và chua xót như 1 cái tát v, tim cô nóng lên, cũng chua xót.Cô có thể coi như k có gì xảy ra, tiếp tục hưởng thụ sự bảo vệ của anh k, dù biết trong lòng anh đang quan tâm 1 cô gái khác, yêu 1 cô gái khác, dù biết quá khứ dơ bẩn đó, cũng còn như k gì, vô tư sống.Mì, k ăn.Cổ họng làm nghẹn dạ dày của cô, đến nước cũng k uống vô.Nắm trên giường, muốn ngủ ngủ k đc, muốn tỉnh tỉnh k xong, nhắm mắt, như trong nằm trên thuyền, trôi đến nơi biển lớn bất tận, bầu trời xám xịt, cơ thể cô như bị nước biển bao vây, trôi theo sóng biển, trôi về nơi hoang vắng xa xôi.Mộ Nguyệt Sâm ngồi trong thư phòng hút thuốc, lòng phiền não.Cả buổi chiều, anh k vào phòng.Nghĩ là cô ngủ dậy, sẽ k s nữa.Trời tối r.Đồng hồ treo tường chỉ 7h.Mộ Nguyệt Sâm rời thư phòng, đến cửa phòng, nhẹ đẩy, bên trong k đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, khiến anh mơ hồ nhìn k rõ.

Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, nắm tay cô: “Hnay e s thế?”

Hạ Băng Khuynh nhìn mặt anh, cự ly gần nhìn khuôn mặt quen thuộc đến k thể quen thuộc hơn nữa, tim phủ thêm tầng băng, tầng ghét bỏ.

Đột nhiên, cô thu lại trạng thái la hét hung dữ của bạo long, chìm vào trong im lặng.

Nội tâm cô độc muốn chết.

“E buồn ngủ, để e ngủ 1 chút!” Cô bình thản bất lực nói, xoay tay của mình ra.

Mộ Nguyệt Sâm sợ làm đau cô, liền thả ra.

Hạ Băng Khuynh nằm xuống, chui vào trong chăn, nghiêng ng, cô nắm chặt chăn, lòng đau nhói.

Cô nhắm mắt.

Thế giới trở nên tối tăm.

Như tim cô v, cũng tối đến k thể nhìn rõ 5 ngón.

Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên giường, chú ý đến cô gái nằm đối lưng với a.

A k biết tại s tâm trạng cô k tốt, ở bên ngoài bị ức h**p r?

Hay là đơn thuần là tâm trạng của thai phụ.

Vốn a nên tức giận, nhưng kết quả lửa của cô còn mạnh hơn anh.

Trong phòng ngủ, sau huyên náo, chìm vào im lặng.

Anh ngồi trên giường 1 lúc, đi xuống, rời phòng.

Trên giường, Hạ Băng Khuynh chậm chạp mở mắt, nhìn ra, ánh dương rọi vào, thấy đc 1 mảng sáng, mắt cô dần dần đầy hơi nước, không khí loãng như v.

Cũng k biết bao lâu, cửa lại mở, tiếng bước chân đi vào.

Hạ Băng Khuynh nhắm mắt lại, giả ngủ.

1 tô mì để trên đầu giường, nóng hổi.

Mùi hương đầy phòng ngủ, cũng chui vào mũi cô.

Mộ Nguyệt Sâm cong lưng nhìn Hạ Băng Khuynh, cô nhắm chặt mắt, nhìn là biết giả ngủ.

Cơn giận này k biết tức đến bao h.

“Ăn mì đi, r ngủ tiếp!” Anh hòa khí ở bên tai cô nói, đứng dậy, lại rời cửa.

Bây h dù cô có vô lí thế nào, anh cũng k thể nghiêm túc với cô, cô có thai, động thai là phiền.

Nghe tiếng bước chân rời đi, cửa đóng lại, Hạ Băng Khuynh mới mở mắt lần nữa.

Trên đầu giường, 1 cái tô trắng nóng hổi, cô chống nửa ng, nhìn mì và tôm trong tô, còn có giá và măng, màu sắc phối hợp rất đẹp, rau cắt rất mỏng, có thể thấy sự dụng tâm của anh.

Nói a k iu cô, k quan tâm cô s, tô mì trc mắt, vừa mang hạnh phúc và chua xót như 1 cái tát v, tim cô nóng lên, cũng chua xót.

Cô có thể coi như k có gì xảy ra, tiếp tục hưởng thụ sự bảo vệ của anh k, dù biết trong lòng anh đang quan tâm 1 cô gái khác, yêu 1 cô gái khác, dù biết quá khứ dơ bẩn đó, cũng còn như k gì, vô tư sống.

Mì, k ăn.

Cổ họng làm nghẹn dạ dày của cô, đến nước cũng k uống vô.

Nắm trên giường, muốn ngủ ngủ k đc, muốn tỉnh tỉnh k xong, nhắm mắt, như trong nằm trên thuyền, trôi đến nơi biển lớn bất tận, bầu trời xám xịt, cơ thể cô như bị nước biển bao vây, trôi theo sóng biển, trôi về nơi hoang vắng xa xôi.

Mộ Nguyệt Sâm ngồi trong thư phòng hút thuốc, lòng phiền não.

Cả buổi chiều, anh k vào phòng.

Nghĩ là cô ngủ dậy, sẽ k s nữa.

Trời tối r.

Đồng hồ treo tường chỉ 7h.

Mộ Nguyệt Sâm rời thư phòng, đến cửa phòng, nhẹ đẩy, bên trong k đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, khiến anh mơ hồ nhìn k rõ.

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, nắm tay cô: “Hnay e s thế?”Hạ Băng Khuynh nhìn mặt anh, cự ly gần nhìn khuôn mặt quen thuộc đến k thể quen thuộc hơn nữa, tim phủ thêm tầng băng, tầng ghét bỏ.Đột nhiên, cô thu lại trạng thái la hét hung dữ của bạo long, chìm vào trong im lặng.Nội tâm cô độc muốn chết.“E buồn ngủ, để e ngủ 1 chút!” Cô bình thản bất lực nói, xoay tay của mình ra.Mộ Nguyệt Sâm sợ làm đau cô, liền thả ra.Hạ Băng Khuynh nằm xuống, chui vào trong chăn, nghiêng ng, cô nắm chặt chăn, lòng đau nhói.Cô nhắm mắt.Thế giới trở nên tối tăm.Như tim cô v, cũng tối đến k thể nhìn rõ 5 ngón.Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên giường, chú ý đến cô gái nằm đối lưng với a.A k biết tại s tâm trạng cô k tốt, ở bên ngoài bị ức h**p r?Hay là đơn thuần là tâm trạng của thai phụ.Vốn a nên tức giận, nhưng kết quả lửa của cô còn mạnh hơn anh.Trong phòng ngủ, sau huyên náo, chìm vào im lặng.Anh ngồi trên giường 1 lúc, đi xuống, rời phòng.Trên giường, Hạ Băng Khuynh chậm chạp mở mắt, nhìn ra, ánh dương rọi vào, thấy đc 1 mảng sáng, mắt cô dần dần đầy hơi nước, không khí loãng như v.Cũng k biết bao lâu, cửa lại mở, tiếng bước chân đi vào.Hạ Băng Khuynh nhắm mắt lại, giả ngủ.1 tô mì để trên đầu giường, nóng hổi.Mùi hương đầy phòng ngủ, cũng chui vào mũi cô.Mộ Nguyệt Sâm cong lưng nhìn Hạ Băng Khuynh, cô nhắm chặt mắt, nhìn là biết giả ngủ.Cơn giận này k biết tức đến bao h.“Ăn mì đi, r ngủ tiếp!” Anh hòa khí ở bên tai cô nói, đứng dậy, lại rời cửa.Bây h dù cô có vô lí thế nào, anh cũng k thể nghiêm túc với cô, cô có thai, động thai là phiền.Nghe tiếng bước chân rời đi, cửa đóng lại, Hạ Băng Khuynh mới mở mắt lần nữa.Trên đầu giường, 1 cái tô trắng nóng hổi, cô chống nửa ng, nhìn mì và tôm trong tô, còn có giá và măng, màu sắc phối hợp rất đẹp, rau cắt rất mỏng, có thể thấy sự dụng tâm của anh.Nói a k iu cô, k quan tâm cô s, tô mì trc mắt, vừa mang hạnh phúc và chua xót như 1 cái tát v, tim cô nóng lên, cũng chua xót.Cô có thể coi như k có gì xảy ra, tiếp tục hưởng thụ sự bảo vệ của anh k, dù biết trong lòng anh đang quan tâm 1 cô gái khác, yêu 1 cô gái khác, dù biết quá khứ dơ bẩn đó, cũng còn như k gì, vô tư sống.Mì, k ăn.Cổ họng làm nghẹn dạ dày của cô, đến nước cũng k uống vô.Nắm trên giường, muốn ngủ ngủ k đc, muốn tỉnh tỉnh k xong, nhắm mắt, như trong nằm trên thuyền, trôi đến nơi biển lớn bất tận, bầu trời xám xịt, cơ thể cô như bị nước biển bao vây, trôi theo sóng biển, trôi về nơi hoang vắng xa xôi.Mộ Nguyệt Sâm ngồi trong thư phòng hút thuốc, lòng phiền não.Cả buổi chiều, anh k vào phòng.Nghĩ là cô ngủ dậy, sẽ k s nữa.Trời tối r.Đồng hồ treo tường chỉ 7h.Mộ Nguyệt Sâm rời thư phòng, đến cửa phòng, nhẹ đẩy, bên trong k đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, khiến anh mơ hồ nhìn k rõ.

Chương 530