Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 531
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cô v mà vẫn ngủ.Anh mở đèn, đi vào.Đến bên giường, cúi đầu vỗ mặt cô: “Nha đầu, ngủ cả ngày r, cứ v, e sẽ ngủ đến ngốc mất.”Hạ Băng Khuynh mở mắt, nhíu mày lật ng qua chỗ khác, bất lực nói:”Ngủ 1 ngày hay 2 ngày là quyền của e, đừng đến phiền e.”Thấy a là ghét.Mộ Nguyệt Sâm bị tức đến xuất huyết: “Hạ Băng Khuynh, bệnh này của e chừng nào mới có thể hết?”“K hết nổi!” Hạ Băng Khuynh từ tốn nói, trong lòng thắt lại.Mộ Nguyệt Sâm nhìn mì trên đầu giường k động đến, tim dao động.Anh cong lưng, kéo chăn ra, ôm cô khỏi giường.“Mộ Nguyệt Sâm, a làm gì, thả e xuống!” Hạ Băng Khuynh bị động tác bất ngờ của a dọa, tim đập nhanh.Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm, k nói, trực tiếp ôm cô khỏi phòng, để trên ghế.Hạ Băng Khuynh làm tư thế lập tức đi xuống.Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm uy h**p chỉ cô: “E thử xem 1 bước xem, anh bảo đảm đánh gãy chân e.”“V a đánh gãy đi!” Hạ Băng Khuynh ngoan cường trừng to mắt, đi xuống ghế, chân trần vào phòng ngủ.“Hạ Băng Khuynh---” Mộ Nguyệt Sâm thật sự bị chọc giận r.La lên 1 tiếng, làm chấn động Hạ Băng Khuynh.Cô dừng bước.“Qa đây cho a!” Mộ Nguyệt Sâm ra lệnh.Ngữ khí cứng rắn, mang theo sự bá đạo khiến ng khác buộc fai phục tùng.Hạ Băng Khuynh bất động.Mộ Nguyệt Sâm mất kiên nhẫn, bước lớn qa, ôm ngang cô gái như khúc gỗ.A k tin k trị đc tiểu nha đầu này.A ôm cô đi lấy chìa khóa và áo khoác, xuống lầu, nhét cô vào xe, mang cô đến nhà ăn gần đó.Anh lấy 1 phòng riêng, gọi món, đặc biệt dặn ít dầu mỡ, nhanh lên món.Hạ Băng Khuynh lạnh lùng ngồi đó, bất động.Phục vụ cầm menu rời điMộ Nguyệt Sâm lấy 1 hơi, nghiêm mặt nói với cô: “Hạ Băng Khuynh, e có thể giận, có thể ngủ, nhưng k thể k ăn.”“Đc r, a đừng phiền nữa, tôi ăn, ăn đc r chứ!” Hạ Băng Khuynh k muốn nghe giọng a.“Nha đầu chết tiết e thái độ gì, a là chồng e, k thể sửa lỗi sai của e s?” Mộ Nguyệt Sâm bị chọc tức.“V tôi sai r, tôi xin lỗi anh, xin lỗi a đc chưa!”Mộ Nguyệt Sâm hít sâu, để áp chế xúc động muốn b*p ch*t cô.2 ng k nc.Món ăn lên, đầy bàn.Hạ Băng Khuynh lấy đũa, gắp cơm liền ăn.Cô k muốn nge anh phàn nàn.Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô dù ăn cơm, cũng mang bộ dạng đấu với a, tim bất lực, cũng đau lòng.“Ăn chậm tí, ăn nhanh v, k chừng nghẹn chết!” Anh mềm giọng, ôn nhu dỗ cô.Hạ Băng Khuynh k đáp a, âm thầm ăn.Mộ Nguyệt Sâm bất lực: “Bà xã e nge lời tí đc k, a kêu e ăn cơm, k kêu e chịu tội.”Hạ Băng Khuynh dừng đũa, ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ lên: “A nói s ban đầu a lại đến tìm tôi? Lúc đó tôi k thích anh, nhưng anh k tha cho tôi! Bây h tôi biết r, anh, mẹ nó giỏi nhất là dùng thủ đoạn cứng rắn ép buộc nữ nhân!”
Cô v mà vẫn ngủ.
Anh mở đèn, đi vào.
Đến bên giường, cúi đầu vỗ mặt cô: “Nha đầu, ngủ cả ngày r, cứ v, e sẽ ngủ đến ngốc mất.”
Hạ Băng Khuynh mở mắt, nhíu mày lật ng qua chỗ khác, bất lực nói:”Ngủ 1 ngày hay 2 ngày là quyền của e, đừng đến phiền e.”
Thấy a là ghét.
Mộ Nguyệt Sâm bị tức đến xuất huyết: “Hạ Băng Khuynh, bệnh này của e chừng nào mới có thể hết?”
“K hết nổi!” Hạ Băng Khuynh từ tốn nói, trong lòng thắt lại.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mì trên đầu giường k động đến, tim dao động.
Anh cong lưng, kéo chăn ra, ôm cô khỏi giường.
“Mộ Nguyệt Sâm, a làm gì, thả e xuống!” Hạ Băng Khuynh bị động tác bất ngờ của a dọa, tim đập nhanh.
Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm, k nói, trực tiếp ôm cô khỏi phòng, để trên ghế.
Hạ Băng Khuynh làm tư thế lập tức đi xuống.
Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm uy h**p chỉ cô: “E thử xem 1 bước xem, anh bảo đảm đánh gãy chân e.”
“V a đánh gãy đi!” Hạ Băng Khuynh ngoan cường trừng to mắt, đi xuống ghế, chân trần vào phòng ngủ.
“Hạ Băng Khuynh---” Mộ Nguyệt Sâm thật sự bị chọc giận r.
La lên 1 tiếng, làm chấn động Hạ Băng Khuynh.
Cô dừng bước.
“Qa đây cho a!” Mộ Nguyệt Sâm ra lệnh.
Ngữ khí cứng rắn, mang theo sự bá đạo khiến ng khác buộc fai phục tùng.
Hạ Băng Khuynh bất động.
Mộ Nguyệt Sâm mất kiên nhẫn, bước lớn qa, ôm ngang cô gái như khúc gỗ.
A k tin k trị đc tiểu nha đầu này.
A ôm cô đi lấy chìa khóa và áo khoác, xuống lầu, nhét cô vào xe, mang cô đến nhà ăn gần đó.
Anh lấy 1 phòng riêng, gọi món, đặc biệt dặn ít dầu mỡ, nhanh lên món.
Hạ Băng Khuynh lạnh lùng ngồi đó, bất động.
Phục vụ cầm menu rời đi
Mộ Nguyệt Sâm lấy 1 hơi, nghiêm mặt nói với cô: “Hạ Băng Khuynh, e có thể giận, có thể ngủ, nhưng k thể k ăn.”
“Đc r, a đừng phiền nữa, tôi ăn, ăn đc r chứ!” Hạ Băng Khuynh k muốn nghe giọng a.
“Nha đầu chết tiết e thái độ gì, a là chồng e, k thể sửa lỗi sai của e s?” Mộ Nguyệt Sâm bị chọc tức.
“V tôi sai r, tôi xin lỗi anh, xin lỗi a đc chưa!”
Mộ Nguyệt Sâm hít sâu, để áp chế xúc động muốn b*p ch*t cô.
2 ng k nc.
Món ăn lên, đầy bàn.
Hạ Băng Khuynh lấy đũa, gắp cơm liền ăn.
Cô k muốn nge anh phàn nàn.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô dù ăn cơm, cũng mang bộ dạng đấu với a, tim bất lực, cũng đau lòng.
“Ăn chậm tí, ăn nhanh v, k chừng nghẹn chết!” Anh mềm giọng, ôn nhu dỗ cô.
Hạ Băng Khuynh k đáp a, âm thầm ăn.
Mộ Nguyệt Sâm bất lực: “Bà xã e nge lời tí đc k, a kêu e ăn cơm, k kêu e chịu tội.”
Hạ Băng Khuynh dừng đũa, ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ lên: “A nói s ban đầu a lại đến tìm tôi? Lúc đó tôi k thích anh, nhưng anh k tha cho tôi! Bây h tôi biết r, anh, mẹ nó giỏi nhất là dùng thủ đoạn cứng rắn ép buộc nữ nhân!”
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cô v mà vẫn ngủ.Anh mở đèn, đi vào.Đến bên giường, cúi đầu vỗ mặt cô: “Nha đầu, ngủ cả ngày r, cứ v, e sẽ ngủ đến ngốc mất.”Hạ Băng Khuynh mở mắt, nhíu mày lật ng qua chỗ khác, bất lực nói:”Ngủ 1 ngày hay 2 ngày là quyền của e, đừng đến phiền e.”Thấy a là ghét.Mộ Nguyệt Sâm bị tức đến xuất huyết: “Hạ Băng Khuynh, bệnh này của e chừng nào mới có thể hết?”“K hết nổi!” Hạ Băng Khuynh từ tốn nói, trong lòng thắt lại.Mộ Nguyệt Sâm nhìn mì trên đầu giường k động đến, tim dao động.Anh cong lưng, kéo chăn ra, ôm cô khỏi giường.“Mộ Nguyệt Sâm, a làm gì, thả e xuống!” Hạ Băng Khuynh bị động tác bất ngờ của a dọa, tim đập nhanh.Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm, k nói, trực tiếp ôm cô khỏi phòng, để trên ghế.Hạ Băng Khuynh làm tư thế lập tức đi xuống.Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm uy h**p chỉ cô: “E thử xem 1 bước xem, anh bảo đảm đánh gãy chân e.”“V a đánh gãy đi!” Hạ Băng Khuynh ngoan cường trừng to mắt, đi xuống ghế, chân trần vào phòng ngủ.“Hạ Băng Khuynh---” Mộ Nguyệt Sâm thật sự bị chọc giận r.La lên 1 tiếng, làm chấn động Hạ Băng Khuynh.Cô dừng bước.“Qa đây cho a!” Mộ Nguyệt Sâm ra lệnh.Ngữ khí cứng rắn, mang theo sự bá đạo khiến ng khác buộc fai phục tùng.Hạ Băng Khuynh bất động.Mộ Nguyệt Sâm mất kiên nhẫn, bước lớn qa, ôm ngang cô gái như khúc gỗ.A k tin k trị đc tiểu nha đầu này.A ôm cô đi lấy chìa khóa và áo khoác, xuống lầu, nhét cô vào xe, mang cô đến nhà ăn gần đó.Anh lấy 1 phòng riêng, gọi món, đặc biệt dặn ít dầu mỡ, nhanh lên món.Hạ Băng Khuynh lạnh lùng ngồi đó, bất động.Phục vụ cầm menu rời điMộ Nguyệt Sâm lấy 1 hơi, nghiêm mặt nói với cô: “Hạ Băng Khuynh, e có thể giận, có thể ngủ, nhưng k thể k ăn.”“Đc r, a đừng phiền nữa, tôi ăn, ăn đc r chứ!” Hạ Băng Khuynh k muốn nghe giọng a.“Nha đầu chết tiết e thái độ gì, a là chồng e, k thể sửa lỗi sai của e s?” Mộ Nguyệt Sâm bị chọc tức.“V tôi sai r, tôi xin lỗi anh, xin lỗi a đc chưa!”Mộ Nguyệt Sâm hít sâu, để áp chế xúc động muốn b*p ch*t cô.2 ng k nc.Món ăn lên, đầy bàn.Hạ Băng Khuynh lấy đũa, gắp cơm liền ăn.Cô k muốn nge anh phàn nàn.Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô dù ăn cơm, cũng mang bộ dạng đấu với a, tim bất lực, cũng đau lòng.“Ăn chậm tí, ăn nhanh v, k chừng nghẹn chết!” Anh mềm giọng, ôn nhu dỗ cô.Hạ Băng Khuynh k đáp a, âm thầm ăn.Mộ Nguyệt Sâm bất lực: “Bà xã e nge lời tí đc k, a kêu e ăn cơm, k kêu e chịu tội.”Hạ Băng Khuynh dừng đũa, ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ lên: “A nói s ban đầu a lại đến tìm tôi? Lúc đó tôi k thích anh, nhưng anh k tha cho tôi! Bây h tôi biết r, anh, mẹ nó giỏi nhất là dùng thủ đoạn cứng rắn ép buộc nữ nhân!”