Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 584
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Sự lạnh lèo, u trầm từ ánh mặt đó, bộ dạng nhìn như bình thản, nhưng bên trong ẩn chứa pháo hoa.Hạ Băng Khuynh k biết tại s, bên đó ngồi nhiều ng v, tùy tiện liếc qua, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đó.Trong mơ hồ, như là từ trường tồn tại.Hấp dẫn cô, k cẩn thận tí là bị rơi vào trong đó.Vừa chạm vào, liền như cách cả thế kỉ chưa thấy.Đã k nhớ, lần trc đối mắt với a là khi nào, trong kí ức, toàn bộ là cảnh chia ly, nhuốm máu, sự đẫm ướt đau xót triền miên.Hạ Băng Khuynh rất tự nhiên chuyển mắt đi.Mộ Nguyệt Sâm cũng chuyển mắt qa hướng khác, như là vừa nãy chỉ là vô tình.“Là Băng Khuynh đến!” Tân Viên Thường vui vẻ đứng dậy, đi đến trc mặt Hạ Băng Khuynh, áy náy kéo tay cô: “Để dì xem thật kĩ! Uhm, trở nên xinh đẹp hơn r!”“Cảm ơn dì quá khen, dì cũng ngày càng trẻ ra!” Hạ Băng Khuynh miệng ngọt ngào.“K những ng trưởng thành, miệng cũng ngọt hơn!” Tân Viên Thường gật đầu nhìn mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh.Bà vẫn thích cô gái như v hơn, k thể làm con dâu, thật là đáng tiếc.“Tiểu nha đầu---”Giọng ôn nhu truyền đến từ sau.Hạ Băng Khuynh quay đầu, Mộ Nguyệt Bạch ở sau đưa 2 tay ra với cô.“Làm gì?” Cô biết còn hỏi.“Ôm ôm---” Mộ Nguyệt Bạch cười sáng lạn quyến rũ.“K ôm đc k?”“Đc! A ôm e!”Mộ Nguyệt Bạch đi qa ôm cô, ôm thật chặt, “Bé dễ thương của a cuối cùng cũng biết về nhà r!”Hạ Băng Khuynh nhéo eo a 1 cái.“Anh 2, ôm xong r, đến e r!” Mộ Lưu Huyền ở bên than thở, hận k thể đc ôm liền.Mộ Nguyệt Bạch thả ra, Mộ Lưu Huyền liền ôm lấy Hạ Băng Khuynh: “Bạn tốt, lâu k gặp, mọi chuyện vẫn ổn!”Hạ Băng Khuynh kéo anh ra, đánh lên ngực a cái: “Chúng ta hình như tuần trc vừa gặp ở tp C, làm gì có lâu k gặp!”Anh là cao thủ mảng máy tính, tuần trc a xung phong đi giúp đỡ, ở cùng anh mấy ngày.Lại 1 tên muốn chiếm tiện nghi.Mộ Cẩm Đình ôm con gái qua, chỉ Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Lưu Huyền: “2 tiểu tử thối, thấy Băng Khuynh ngày càng xinh đẹp, liền đến chiếm tiện nghi!”Hạ Băng Khuynh nhìn thấy cháu gái dễ thương tròn tròn, bộ dạng dễ thương, cô cười híp mắt: “Đóa Đóa”Ôm tiểu bảo bối dễ thương từ tay anh rể qua, hôn lên mặt nhỏ, miệng đầy mùi sữa thơm tho.Bé nhỏ mắt đen tròn mở to, nhìn Hạ Băng Khuynh, đột nhiên rất vui kêu lên: “Mama, mama”Tim Hạ Băng Khuynh như tan chảy, cũng chạm vào nơi chua xót trong tim.Cô nhớ đến đứa con đó k có cơ hội đến thế giới này.“Mộ Đóa Đóa, đó là dì nhỏ, mẹ mới là mama!” Hạ Vân Khuynh nhéo mặt của bé.“Haha cái này chứng minh, 2 chị e giống nhau, Đóa Đóa của chúng ta thật thông minh!” Mộ Bác Minh cười haha nói.Bây h cháu gái là mạng của ông.Từ khi nghỉ hưu, mỗi ngày k thể thiếu 1 chuyện là ôm cháu gái đến hoa viên chơi, 1 ng tung hoành trên thương trường hơn nửa đời ng lại cực kỳ kiên nhẫn chơi với cháu gái, bị cháu kéo tay, nhéo mũi, cũng vui vẻ như đứa trẻ lớn tuổi.- -------- ----------
Sự lạnh lèo, u trầm từ ánh mặt đó, bộ dạng nhìn như bình thản, nhưng bên trong ẩn chứa pháo hoa.
Hạ Băng Khuynh k biết tại s, bên đó ngồi nhiều ng v, tùy tiện liếc qua, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đó.
Trong mơ hồ, như là từ trường tồn tại.
Hấp dẫn cô, k cẩn thận tí là bị rơi vào trong đó.
Vừa chạm vào, liền như cách cả thế kỉ chưa thấy.
Đã k nhớ, lần trc đối mắt với a là khi nào, trong kí ức, toàn bộ là cảnh chia ly, nhuốm máu, sự đẫm ướt đau xót triền miên.
Hạ Băng Khuynh rất tự nhiên chuyển mắt đi.
Mộ Nguyệt Sâm cũng chuyển mắt qa hướng khác, như là vừa nãy chỉ là vô tình.
“Là Băng Khuynh đến!” Tân Viên Thường vui vẻ đứng dậy, đi đến trc mặt Hạ Băng Khuynh, áy náy kéo tay cô: “Để dì xem thật kĩ! Uhm, trở nên xinh đẹp hơn r!”
“Cảm ơn dì quá khen, dì cũng ngày càng trẻ ra!” Hạ Băng Khuynh miệng ngọt ngào.
“K những ng trưởng thành, miệng cũng ngọt hơn!” Tân Viên Thường gật đầu nhìn mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh.
Bà vẫn thích cô gái như v hơn, k thể làm con dâu, thật là đáng tiếc.
“Tiểu nha đầu---”
Giọng ôn nhu truyền đến từ sau.
Hạ Băng Khuynh quay đầu, Mộ Nguyệt Bạch ở sau đưa 2 tay ra với cô.
“Làm gì?” Cô biết còn hỏi.
“Ôm ôm---” Mộ Nguyệt Bạch cười sáng lạn quyến rũ.
“K ôm đc k?”
“Đc! A ôm e!”
Mộ Nguyệt Bạch đi qa ôm cô, ôm thật chặt, “Bé dễ thương của a cuối cùng cũng biết về nhà r!”
Hạ Băng Khuynh nhéo eo a 1 cái.
“Anh 2, ôm xong r, đến e r!” Mộ Lưu Huyền ở bên than thở, hận k thể đc ôm liền.
Mộ Nguyệt Bạch thả ra, Mộ Lưu Huyền liền ôm lấy Hạ Băng Khuynh: “Bạn tốt, lâu k gặp, mọi chuyện vẫn ổn!”
Hạ Băng Khuynh kéo anh ra, đánh lên ngực a cái: “Chúng ta hình như tuần trc vừa gặp ở tp C, làm gì có lâu k gặp!”
Anh là cao thủ mảng máy tính, tuần trc a xung phong đi giúp đỡ, ở cùng anh mấy ngày.
Lại 1 tên muốn chiếm tiện nghi.
Mộ Cẩm Đình ôm con gái qua, chỉ Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Lưu Huyền: “2 tiểu tử thối, thấy Băng Khuynh ngày càng xinh đẹp, liền đến chiếm tiện nghi!”
Hạ Băng Khuynh nhìn thấy cháu gái dễ thương tròn tròn, bộ dạng dễ thương, cô cười híp mắt: “Đóa Đóa”
Ôm tiểu bảo bối dễ thương từ tay anh rể qua, hôn lên mặt nhỏ, miệng đầy mùi sữa thơm tho.
Bé nhỏ mắt đen tròn mở to, nhìn Hạ Băng Khuynh, đột nhiên rất vui kêu lên: “Mama, mama”
Tim Hạ Băng Khuynh như tan chảy, cũng chạm vào nơi chua xót trong tim.
Cô nhớ đến đứa con đó k có cơ hội đến thế giới này.
“Mộ Đóa Đóa, đó là dì nhỏ, mẹ mới là mama!” Hạ Vân Khuynh nhéo mặt của bé.
“Haha cái này chứng minh, 2 chị e giống nhau, Đóa Đóa của chúng ta thật thông minh!” Mộ Bác Minh cười haha nói.
Bây h cháu gái là mạng của ông.
Từ khi nghỉ hưu, mỗi ngày k thể thiếu 1 chuyện là ôm cháu gái đến hoa viên chơi, 1 ng tung hoành trên thương trường hơn nửa đời ng lại cực kỳ kiên nhẫn chơi với cháu gái, bị cháu kéo tay, nhéo mũi, cũng vui vẻ như đứa trẻ lớn tuổi.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Sự lạnh lèo, u trầm từ ánh mặt đó, bộ dạng nhìn như bình thản, nhưng bên trong ẩn chứa pháo hoa.Hạ Băng Khuynh k biết tại s, bên đó ngồi nhiều ng v, tùy tiện liếc qua, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đó.Trong mơ hồ, như là từ trường tồn tại.Hấp dẫn cô, k cẩn thận tí là bị rơi vào trong đó.Vừa chạm vào, liền như cách cả thế kỉ chưa thấy.Đã k nhớ, lần trc đối mắt với a là khi nào, trong kí ức, toàn bộ là cảnh chia ly, nhuốm máu, sự đẫm ướt đau xót triền miên.Hạ Băng Khuynh rất tự nhiên chuyển mắt đi.Mộ Nguyệt Sâm cũng chuyển mắt qa hướng khác, như là vừa nãy chỉ là vô tình.“Là Băng Khuynh đến!” Tân Viên Thường vui vẻ đứng dậy, đi đến trc mặt Hạ Băng Khuynh, áy náy kéo tay cô: “Để dì xem thật kĩ! Uhm, trở nên xinh đẹp hơn r!”“Cảm ơn dì quá khen, dì cũng ngày càng trẻ ra!” Hạ Băng Khuynh miệng ngọt ngào.“K những ng trưởng thành, miệng cũng ngọt hơn!” Tân Viên Thường gật đầu nhìn mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh.Bà vẫn thích cô gái như v hơn, k thể làm con dâu, thật là đáng tiếc.“Tiểu nha đầu---”Giọng ôn nhu truyền đến từ sau.Hạ Băng Khuynh quay đầu, Mộ Nguyệt Bạch ở sau đưa 2 tay ra với cô.“Làm gì?” Cô biết còn hỏi.“Ôm ôm---” Mộ Nguyệt Bạch cười sáng lạn quyến rũ.“K ôm đc k?”“Đc! A ôm e!”Mộ Nguyệt Bạch đi qa ôm cô, ôm thật chặt, “Bé dễ thương của a cuối cùng cũng biết về nhà r!”Hạ Băng Khuynh nhéo eo a 1 cái.“Anh 2, ôm xong r, đến e r!” Mộ Lưu Huyền ở bên than thở, hận k thể đc ôm liền.Mộ Nguyệt Bạch thả ra, Mộ Lưu Huyền liền ôm lấy Hạ Băng Khuynh: “Bạn tốt, lâu k gặp, mọi chuyện vẫn ổn!”Hạ Băng Khuynh kéo anh ra, đánh lên ngực a cái: “Chúng ta hình như tuần trc vừa gặp ở tp C, làm gì có lâu k gặp!”Anh là cao thủ mảng máy tính, tuần trc a xung phong đi giúp đỡ, ở cùng anh mấy ngày.Lại 1 tên muốn chiếm tiện nghi.Mộ Cẩm Đình ôm con gái qua, chỉ Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Lưu Huyền: “2 tiểu tử thối, thấy Băng Khuynh ngày càng xinh đẹp, liền đến chiếm tiện nghi!”Hạ Băng Khuynh nhìn thấy cháu gái dễ thương tròn tròn, bộ dạng dễ thương, cô cười híp mắt: “Đóa Đóa”Ôm tiểu bảo bối dễ thương từ tay anh rể qua, hôn lên mặt nhỏ, miệng đầy mùi sữa thơm tho.Bé nhỏ mắt đen tròn mở to, nhìn Hạ Băng Khuynh, đột nhiên rất vui kêu lên: “Mama, mama”Tim Hạ Băng Khuynh như tan chảy, cũng chạm vào nơi chua xót trong tim.Cô nhớ đến đứa con đó k có cơ hội đến thế giới này.“Mộ Đóa Đóa, đó là dì nhỏ, mẹ mới là mama!” Hạ Vân Khuynh nhéo mặt của bé.“Haha cái này chứng minh, 2 chị e giống nhau, Đóa Đóa của chúng ta thật thông minh!” Mộ Bác Minh cười haha nói.Bây h cháu gái là mạng của ông.Từ khi nghỉ hưu, mỗi ngày k thể thiếu 1 chuyện là ôm cháu gái đến hoa viên chơi, 1 ng tung hoành trên thương trường hơn nửa đời ng lại cực kỳ kiên nhẫn chơi với cháu gái, bị cháu kéo tay, nhéo mũi, cũng vui vẻ như đứa trẻ lớn tuổi.- -------- ----------