Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 585
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Ba, đừng chiều hư nó!” Hạ Vân Khuynh cười.“Bé gái sinh ra là để thương mà!” Mộ Bác Minh ôm cháu gái qua:” Đóa Đóa là tiểu tâm can của ông nội.”Hạ Băng Khuynh đưa quà trong tay cho cháu gái: “Đóa Đóa, đây là búp bê Barbie dì mua cho con.”Bé nhìn búp bê trên tay Hạ Băng Khuynh, tay mập mạp đưa ra cầm đầu nó, lúc lấy qua kéo mạnh, k tới nửa phút, búp bê liền “tan xác”Hạ Băng Khuynh nhìn đến ngây ng.“Anh rể, Đóa Đóa sau này có thể sẽ đóng vai ác!”“Chắc là vì mẹ nó, suốt ngày coi fim kinh dị” Mộ Cẩm Đình nói đùa.Những ng khác cũng cười lên.Tự nhiên thân mật, k có sự lạnh lẽo xa cách, khiến hiện trường vốn khó xử trở nên dễ thở hơn nhiều.Hạ Băng Khuynh thành thục hơn trc, phóng khoáng, k còn là cô gái nhỏ lúc nào cũng xấu hổ nữa, nhưng cô vẫn như cũ rất sáng chói.Ng trong phòng bao cô đều nói chuyện hơn r, chỉ duy 1 ng.Anh cao lạnh kiêu ngạo. Hoàn toàn k thấy k tự nhiên vì sự xa cách của mình.“Mọi ng đều ngồi đi, có thể kêu phục vụ lên món” Tân Viên Thường nhẹ giọng dặn Mộ Cẩm Đình.Mộ Cẩm Đình nghe lời liền đi.Hạ Băng Khuynh nhìn mọi ng đều vào chỗ, cũng tìm chỗ ngồi.Mộ Nguyệt Sâm ngồi ở đó.Cô sớm tính xong. Nếu anh chào cô, v cô sẽ lễ phép chào lại.Nếu anh cứ v, k nói chuyện với cô, cô tiết kiệm nước miếng.Nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, thấy a hình như k muốn nói gì, cũng trực tiếp bơ qua, ngồi xuống.Mông cô chưa ngồi xuống, liền nghe tiếng lạnh lùng truyền đến: “Lâu rồi không gặp!”4 chữ, chỉ là chào hỏi bình thường đến k thể bình thường hơn, Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, nhàn nhạt đáp lại:”Uhm, lâu r k gặp!”Nói xong, cô tiếp tục ngồi xuống.Những ng khác thấy cũng giả bộ k thấy.Tình cảm “khắc cốt ghi tâm” giữa họ ng ngoài k thể chen vào.Tuy nhiên, vì tư tâm của Tân Viên Thường, bà hi vọng con trai có thể cố gắng 1 lần, theo đuổi ng ta quay lại.Lên món r.Dạ dày Hạ Băng Khuynh cực tốt, cũng k giả bộ, với lại chưa ăn sớm.Mộ Nguyệt Sâm ăn ít nhất, rượu cũng k uống nhiều, mắt lâu lâu sẽ lướt qa khuôn mặt của Hạ Băng Khuynh.Mà cô, rất ít nhìn anh, lâu lâu chạm mắt, cô cũng k né mà cười nhạt với anh.Cô đối với anh, giống như mỗi ng đang ngồi ở đây v, khách khí, thân mật, nhưng lại k thể tiến thêm bước nữa.Họ từ, mãnh liệt như v.“Băng Khuynh, tiếp sau tính thế nào? Vẫn đi nơi khác?” Tân Viên Thường cười ôn hòa hỏi.Tay cầm đũa của Mộ Nguyệt Sâm khẽ dừng lại.Hạ Băng Khuynh cười đáp: “Chiều mai con liền đi, tiếp sau vẫn tiếp tục đi học tập thực tiễn với thầy Quý.”“Như v à!” Tân Viên Thường gật đầu, nghe cô nói, lòng tiếc nuối.Hạ Băng Khuynh cúi đầu, lấy ly rượu đỏ nhấp miếng nhỏ.Đột nhiên nghe tiếng nhàn nhạt lạnh trầm vang lên: “Cuộc sống như v, e thật sự thích?”Ng xung quanh lần lượt buông đũa.Vì đây k fai ng khác hỏi, mà là Mộ Nguyệt Sâm.- -------- ----------
“Ba, đừng chiều hư nó!” Hạ Vân Khuynh cười.
“Bé gái sinh ra là để thương mà!” Mộ Bác Minh ôm cháu gái qua:” Đóa Đóa là tiểu tâm can của ông nội.”
Hạ Băng Khuynh đưa quà trong tay cho cháu gái: “Đóa Đóa, đây là búp bê Barbie dì mua cho con.”
Bé nhìn búp bê trên tay Hạ Băng Khuynh, tay mập mạp đưa ra cầm đầu nó, lúc lấy qua kéo mạnh, k tới nửa phút, búp bê liền “tan xác”
Hạ Băng Khuynh nhìn đến ngây ng.
“Anh rể, Đóa Đóa sau này có thể sẽ đóng vai ác!”
“Chắc là vì mẹ nó, suốt ngày coi fim kinh dị” Mộ Cẩm Đình nói đùa.
Những ng khác cũng cười lên.
Tự nhiên thân mật, k có sự lạnh lẽo xa cách, khiến hiện trường vốn khó xử trở nên dễ thở hơn nhiều.
Hạ Băng Khuynh thành thục hơn trc, phóng khoáng, k còn là cô gái nhỏ lúc nào cũng xấu hổ nữa, nhưng cô vẫn như cũ rất sáng chói.
Ng trong phòng bao cô đều nói chuyện hơn r, chỉ duy 1 ng.
Anh cao lạnh kiêu ngạo. Hoàn toàn k thấy k tự nhiên vì sự xa cách của mình.
“Mọi ng đều ngồi đi, có thể kêu phục vụ lên món” Tân Viên Thường nhẹ giọng dặn Mộ Cẩm Đình.
Mộ Cẩm Đình nghe lời liền đi.
Hạ Băng Khuynh nhìn mọi ng đều vào chỗ, cũng tìm chỗ ngồi.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi ở đó.
Cô sớm tính xong. Nếu anh chào cô, v cô sẽ lễ phép chào lại.
Nếu anh cứ v, k nói chuyện với cô, cô tiết kiệm nước miếng.
Nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, thấy a hình như k muốn nói gì, cũng trực tiếp bơ qua, ngồi xuống.
Mông cô chưa ngồi xuống, liền nghe tiếng lạnh lùng truyền đến: “Lâu rồi không gặp!”
4 chữ, chỉ là chào hỏi bình thường đến k thể bình thường hơn, Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, nhàn nhạt đáp lại:”Uhm, lâu r k gặp!”
Nói xong, cô tiếp tục ngồi xuống.
Những ng khác thấy cũng giả bộ k thấy.
Tình cảm “khắc cốt ghi tâm” giữa họ ng ngoài k thể chen vào.
Tuy nhiên, vì tư tâm của Tân Viên Thường, bà hi vọng con trai có thể cố gắng 1 lần, theo đuổi ng ta quay lại.
Lên món r.
Dạ dày Hạ Băng Khuynh cực tốt, cũng k giả bộ, với lại chưa ăn sớm.
Mộ Nguyệt Sâm ăn ít nhất, rượu cũng k uống nhiều, mắt lâu lâu sẽ lướt qa khuôn mặt của Hạ Băng Khuynh.
Mà cô, rất ít nhìn anh, lâu lâu chạm mắt, cô cũng k né mà cười nhạt với anh.
Cô đối với anh, giống như mỗi ng đang ngồi ở đây v, khách khí, thân mật, nhưng lại k thể tiến thêm bước nữa.
Họ từ, mãnh liệt như v.
“Băng Khuynh, tiếp sau tính thế nào? Vẫn đi nơi khác?” Tân Viên Thường cười ôn hòa hỏi.
Tay cầm đũa của Mộ Nguyệt Sâm khẽ dừng lại.
Hạ Băng Khuynh cười đáp: “Chiều mai con liền đi, tiếp sau vẫn tiếp tục đi học tập thực tiễn với thầy Quý.”
“Như v à!” Tân Viên Thường gật đầu, nghe cô nói, lòng tiếc nuối.
Hạ Băng Khuynh cúi đầu, lấy ly rượu đỏ nhấp miếng nhỏ.
Đột nhiên nghe tiếng nhàn nhạt lạnh trầm vang lên: “Cuộc sống như v, e thật sự thích?”
Ng xung quanh lần lượt buông đũa.
Vì đây k fai ng khác hỏi, mà là Mộ Nguyệt Sâm.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Ba, đừng chiều hư nó!” Hạ Vân Khuynh cười.“Bé gái sinh ra là để thương mà!” Mộ Bác Minh ôm cháu gái qua:” Đóa Đóa là tiểu tâm can của ông nội.”Hạ Băng Khuynh đưa quà trong tay cho cháu gái: “Đóa Đóa, đây là búp bê Barbie dì mua cho con.”Bé nhìn búp bê trên tay Hạ Băng Khuynh, tay mập mạp đưa ra cầm đầu nó, lúc lấy qua kéo mạnh, k tới nửa phút, búp bê liền “tan xác”Hạ Băng Khuynh nhìn đến ngây ng.“Anh rể, Đóa Đóa sau này có thể sẽ đóng vai ác!”“Chắc là vì mẹ nó, suốt ngày coi fim kinh dị” Mộ Cẩm Đình nói đùa.Những ng khác cũng cười lên.Tự nhiên thân mật, k có sự lạnh lẽo xa cách, khiến hiện trường vốn khó xử trở nên dễ thở hơn nhiều.Hạ Băng Khuynh thành thục hơn trc, phóng khoáng, k còn là cô gái nhỏ lúc nào cũng xấu hổ nữa, nhưng cô vẫn như cũ rất sáng chói.Ng trong phòng bao cô đều nói chuyện hơn r, chỉ duy 1 ng.Anh cao lạnh kiêu ngạo. Hoàn toàn k thấy k tự nhiên vì sự xa cách của mình.“Mọi ng đều ngồi đi, có thể kêu phục vụ lên món” Tân Viên Thường nhẹ giọng dặn Mộ Cẩm Đình.Mộ Cẩm Đình nghe lời liền đi.Hạ Băng Khuynh nhìn mọi ng đều vào chỗ, cũng tìm chỗ ngồi.Mộ Nguyệt Sâm ngồi ở đó.Cô sớm tính xong. Nếu anh chào cô, v cô sẽ lễ phép chào lại.Nếu anh cứ v, k nói chuyện với cô, cô tiết kiệm nước miếng.Nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, thấy a hình như k muốn nói gì, cũng trực tiếp bơ qua, ngồi xuống.Mông cô chưa ngồi xuống, liền nghe tiếng lạnh lùng truyền đến: “Lâu rồi không gặp!”4 chữ, chỉ là chào hỏi bình thường đến k thể bình thường hơn, Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, nhàn nhạt đáp lại:”Uhm, lâu r k gặp!”Nói xong, cô tiếp tục ngồi xuống.Những ng khác thấy cũng giả bộ k thấy.Tình cảm “khắc cốt ghi tâm” giữa họ ng ngoài k thể chen vào.Tuy nhiên, vì tư tâm của Tân Viên Thường, bà hi vọng con trai có thể cố gắng 1 lần, theo đuổi ng ta quay lại.Lên món r.Dạ dày Hạ Băng Khuynh cực tốt, cũng k giả bộ, với lại chưa ăn sớm.Mộ Nguyệt Sâm ăn ít nhất, rượu cũng k uống nhiều, mắt lâu lâu sẽ lướt qa khuôn mặt của Hạ Băng Khuynh.Mà cô, rất ít nhìn anh, lâu lâu chạm mắt, cô cũng k né mà cười nhạt với anh.Cô đối với anh, giống như mỗi ng đang ngồi ở đây v, khách khí, thân mật, nhưng lại k thể tiến thêm bước nữa.Họ từ, mãnh liệt như v.“Băng Khuynh, tiếp sau tính thế nào? Vẫn đi nơi khác?” Tân Viên Thường cười ôn hòa hỏi.Tay cầm đũa của Mộ Nguyệt Sâm khẽ dừng lại.Hạ Băng Khuynh cười đáp: “Chiều mai con liền đi, tiếp sau vẫn tiếp tục đi học tập thực tiễn với thầy Quý.”“Như v à!” Tân Viên Thường gật đầu, nghe cô nói, lòng tiếc nuối.Hạ Băng Khuynh cúi đầu, lấy ly rượu đỏ nhấp miếng nhỏ.Đột nhiên nghe tiếng nhàn nhạt lạnh trầm vang lên: “Cuộc sống như v, e thật sự thích?”Ng xung quanh lần lượt buông đũa.Vì đây k fai ng khác hỏi, mà là Mộ Nguyệt Sâm.- -------- ----------