Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 858

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Trong mắt anh như có ánh sao lấp lánh, như nghĩ lại chuyện trước đây là một sự việc cực kỳ dày vò anh.“Anh dù ngày hay đêm đều nhớ giọng nói của em. Thậm chí nụ cười, bộ dạng khóc lóc. nũng nịu đòi ăn của em, đều xuất hiện trong giấc mơ của anh. Mỗi lần đưa tay ra nắm lấy em, em đều biến mất.”“Em không biết lúc đó anh tuyệt vọng đến muốn chết. Nhưng anh không thể đi tìm em, em đi quyết đoán như vậy khiến anh không có niềm tin và dũng khí.”Tiếng sóng biển ngày càng lớn, lớn đến che giấu đi tất cả nghẹn ngào của anh.2 năm đó, anh thật sự đau đến cực điểm.Anh rất nhớ cô, nhớ đến phát điên.Nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm cô.“Nhưng bây giờ em về rồi. Cho nên anh dùng hết sức của mình để bắt lấy em, giữ em lại. Vì anh không muốn lần nữa trải nghiệm nỗi đau tâm tê phế liệt đó, cũng không muốn em rời khỏi nơi đây.”“Anh của bây giờ, đủ lí trí đủ trưởng thành. Anh sẽ không để em chịu ủy khuất nữa, cũng sẽ không để em đau lòng một mình nữa. Chuyện quá khứ, chúng ta đều quên hết có được không? Anh muốn bắt đầu lại với em. Thật đó, Băng Khuynh, anh muốn bắt đầu lại với em.”Nói đến cuối cùng, tâm trạng của Mộ Nguyệt Sâm có chút kích động.Lần này, anh thật sự dùng hết tâm tư của mình chỉ muốn giữ lại Hạ Băng Khuynh.Nhưng 1 câu của cô đã đánh tan thâm tình của anh.“Con thì sao?” Mộ Nguyệt Sâm, anh không để ý đến chuyện tôi phá thai? Một mạng người, anh có thể không quan tâm sao?”Hạ Băng Khuynh quay người đối diện với anh.ConĐây là chủ đề cấm kỵ giữa họ, nhưng bây giờ cô nhắc đến.Anh không để ý sao?Anh cũng hỏi mình như vậy.Anh đương nhiên để ý, nhưng anh yêu Hạ Băng Khuynh, yêu đến không còn là chính mình.“Con đã mất rồi, may mắn có thể giờ đã thành con cưng của người khác rồi. Chúng ta không thể cứ dừng ở quá khứ đúng không? Anh tin, chúng ta lần nữa có con, anh sẽ dùng sự áy náy với đứa con cũ chuyển thành tình yêu với đứa con sau của chúng ta.”Mộ Nguyệt Sâm nói rất nghiêm túc, không có nửa câu giả dối.Cơ thể Hạ Băng Khuynh run rẩy kịch liệt hơn.Lời của anh, thật sự đi vào đáy lòng cô, từng chút đánh tan sự lạnh lẽo và băng giá trong đó.Đến chuyện cô để ý nhất anh cũng có thể khoan dung độ lượng như vậy.Anh còn yêu mình sao?Bây giờ Hạ Băng Khuynh hình như ngày càng tin câu nói này rồi“Băng Khuynh, nếu em không muốn động đến kí ức cũ, chúng ta có thể nhận nuôi con. Anh tin, nó sẽ giống đứa con chúng ta đã mất đi, dễ thương khỏe khoắn.”Nói đến đây, Mộ Nguyệt Sâm lần nữa nghẹn ngào.Lần này, sóng biển cũng không che giấu tâm trạng cho anh.Tiếng gió thổi cùng tiếng của anh hòa lại làm một trở thành bản hòa tấu bên biển.“Anh đi trước đi” Giọng Hạ Băng Khuynh có chút khàn. Lời vừa dứt cô đi về trước.Cô biết nếu cô ở lại đây nhất định sẽ không cứng rắn nổi nữa.Cô sợ mình mềm lòng, cũng sợ lần nữa bị tổn thương.Cho nên cô chọn tránh né.Mộ Nguyệt Sâm không ngăn cản, mà nhìn bóng lưng cô, mím môi.Hạ Băng Khuynh đạp trên cát mềm, từng bước đi về trước.2 người, 1 người đi, 1 người ở lại.Chỉ thuận theo tiếng gió biển có tiếng nói, chỉ mấy chữ, khiến tim người ở lại không còn lạnh lẽo nữa.Gió biển mang theo lời nói của cô, “Làm sao đây? Hình như mình vẫn còn thích”- -------- ----------

Trong mắt anh như có ánh sao lấp lánh, như nghĩ lại chuyện trước đây là một sự việc cực kỳ dày vò anh.

“Anh dù ngày hay đêm đều nhớ giọng nói của em. Thậm chí nụ cười, bộ dạng khóc lóc. nũng nịu đòi ăn của em, đều xuất hiện trong giấc mơ của anh. Mỗi lần đưa tay ra nắm lấy em, em đều biến mất.”

“Em không biết lúc đó anh tuyệt vọng đến muốn chết. Nhưng anh không thể đi tìm em, em đi quyết đoán như vậy khiến anh không có niềm tin và dũng khí.”

Tiếng sóng biển ngày càng lớn, lớn đến che giấu đi tất cả nghẹn ngào của anh.

2 năm đó, anh thật sự đau đến cực điểm.

Anh rất nhớ cô, nhớ đến phát điên.

Nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm cô.

“Nhưng bây giờ em về rồi. Cho nên anh dùng hết sức của mình để bắt lấy em, giữ em lại. Vì anh không muốn lần nữa trải nghiệm nỗi đau tâm tê phế liệt đó, cũng không muốn em rời khỏi nơi đây.”

“Anh của bây giờ, đủ lí trí đủ trưởng thành. Anh sẽ không để em chịu ủy khuất nữa, cũng sẽ không để em đau lòng một mình nữa. Chuyện quá khứ, chúng ta đều quên hết có được không? Anh muốn bắt đầu lại với em. Thật đó, Băng Khuynh, anh muốn bắt đầu lại với em.”

Nói đến cuối cùng, tâm trạng của Mộ Nguyệt Sâm có chút kích động.

Lần này, anh thật sự dùng hết tâm tư của mình chỉ muốn giữ lại Hạ Băng Khuynh.

Nhưng 1 câu của cô đã đánh tan thâm tình của anh.

“Con thì sao?” Mộ Nguyệt Sâm, anh không để ý đến chuyện tôi phá thai? Một mạng người, anh có thể không quan tâm sao?”

Hạ Băng Khuynh quay người đối diện với anh.

Con

Đây là chủ đề cấm kỵ giữa họ, nhưng bây giờ cô nhắc đến.

Anh không để ý sao?

Anh cũng hỏi mình như vậy.

Anh đương nhiên để ý, nhưng anh yêu Hạ Băng Khuynh, yêu đến không còn là chính mình.

“Con đã mất rồi, may mắn có thể giờ đã thành con cưng của người khác rồi. Chúng ta không thể cứ dừng ở quá khứ đúng không? Anh tin, chúng ta lần nữa có con, anh sẽ dùng sự áy náy với đứa con cũ chuyển thành tình yêu với đứa con sau của chúng ta.”

Mộ Nguyệt Sâm nói rất nghiêm túc, không có nửa câu giả dối.

Cơ thể Hạ Băng Khuynh run rẩy kịch liệt hơn.

Lời của anh, thật sự đi vào đáy lòng cô, từng chút đánh tan sự lạnh lẽo và băng giá trong đó.

Đến chuyện cô để ý nhất anh cũng có thể khoan dung độ lượng như vậy.

Anh còn yêu mình sao?

Bây giờ Hạ Băng Khuynh hình như ngày càng tin câu nói này rồi

“Băng Khuynh, nếu em không muốn động đến kí ức cũ, chúng ta có thể nhận nuôi con. Anh tin, nó sẽ giống đứa con chúng ta đã mất đi, dễ thương khỏe khoắn.”

Nói đến đây, Mộ Nguyệt Sâm lần nữa nghẹn ngào.

Lần này, sóng biển cũng không che giấu tâm trạng cho anh.

Tiếng gió thổi cùng tiếng của anh hòa lại làm một trở thành bản hòa tấu bên biển.

“Anh đi trước đi” Giọng Hạ Băng Khuynh có chút khàn. Lời vừa dứt cô đi về trước.

Cô biết nếu cô ở lại đây nhất định sẽ không cứng rắn nổi nữa.

Cô sợ mình mềm lòng, cũng sợ lần nữa bị tổn thương.

Cho nên cô chọn tránh né.

Mộ Nguyệt Sâm không ngăn cản, mà nhìn bóng lưng cô, mím môi.

Hạ Băng Khuynh đạp trên cát mềm, từng bước đi về trước.

2 người, 1 người đi, 1 người ở lại.

Chỉ thuận theo tiếng gió biển có tiếng nói, chỉ mấy chữ, khiến tim người ở lại không còn lạnh lẽo nữa.

Gió biển mang theo lời nói của cô, “Làm sao đây? Hình như mình vẫn còn thích”

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Trong mắt anh như có ánh sao lấp lánh, như nghĩ lại chuyện trước đây là một sự việc cực kỳ dày vò anh.“Anh dù ngày hay đêm đều nhớ giọng nói của em. Thậm chí nụ cười, bộ dạng khóc lóc. nũng nịu đòi ăn của em, đều xuất hiện trong giấc mơ của anh. Mỗi lần đưa tay ra nắm lấy em, em đều biến mất.”“Em không biết lúc đó anh tuyệt vọng đến muốn chết. Nhưng anh không thể đi tìm em, em đi quyết đoán như vậy khiến anh không có niềm tin và dũng khí.”Tiếng sóng biển ngày càng lớn, lớn đến che giấu đi tất cả nghẹn ngào của anh.2 năm đó, anh thật sự đau đến cực điểm.Anh rất nhớ cô, nhớ đến phát điên.Nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm cô.“Nhưng bây giờ em về rồi. Cho nên anh dùng hết sức của mình để bắt lấy em, giữ em lại. Vì anh không muốn lần nữa trải nghiệm nỗi đau tâm tê phế liệt đó, cũng không muốn em rời khỏi nơi đây.”“Anh của bây giờ, đủ lí trí đủ trưởng thành. Anh sẽ không để em chịu ủy khuất nữa, cũng sẽ không để em đau lòng một mình nữa. Chuyện quá khứ, chúng ta đều quên hết có được không? Anh muốn bắt đầu lại với em. Thật đó, Băng Khuynh, anh muốn bắt đầu lại với em.”Nói đến cuối cùng, tâm trạng của Mộ Nguyệt Sâm có chút kích động.Lần này, anh thật sự dùng hết tâm tư của mình chỉ muốn giữ lại Hạ Băng Khuynh.Nhưng 1 câu của cô đã đánh tan thâm tình của anh.“Con thì sao?” Mộ Nguyệt Sâm, anh không để ý đến chuyện tôi phá thai? Một mạng người, anh có thể không quan tâm sao?”Hạ Băng Khuynh quay người đối diện với anh.ConĐây là chủ đề cấm kỵ giữa họ, nhưng bây giờ cô nhắc đến.Anh không để ý sao?Anh cũng hỏi mình như vậy.Anh đương nhiên để ý, nhưng anh yêu Hạ Băng Khuynh, yêu đến không còn là chính mình.“Con đã mất rồi, may mắn có thể giờ đã thành con cưng của người khác rồi. Chúng ta không thể cứ dừng ở quá khứ đúng không? Anh tin, chúng ta lần nữa có con, anh sẽ dùng sự áy náy với đứa con cũ chuyển thành tình yêu với đứa con sau của chúng ta.”Mộ Nguyệt Sâm nói rất nghiêm túc, không có nửa câu giả dối.Cơ thể Hạ Băng Khuynh run rẩy kịch liệt hơn.Lời của anh, thật sự đi vào đáy lòng cô, từng chút đánh tan sự lạnh lẽo và băng giá trong đó.Đến chuyện cô để ý nhất anh cũng có thể khoan dung độ lượng như vậy.Anh còn yêu mình sao?Bây giờ Hạ Băng Khuynh hình như ngày càng tin câu nói này rồi“Băng Khuynh, nếu em không muốn động đến kí ức cũ, chúng ta có thể nhận nuôi con. Anh tin, nó sẽ giống đứa con chúng ta đã mất đi, dễ thương khỏe khoắn.”Nói đến đây, Mộ Nguyệt Sâm lần nữa nghẹn ngào.Lần này, sóng biển cũng không che giấu tâm trạng cho anh.Tiếng gió thổi cùng tiếng của anh hòa lại làm một trở thành bản hòa tấu bên biển.“Anh đi trước đi” Giọng Hạ Băng Khuynh có chút khàn. Lời vừa dứt cô đi về trước.Cô biết nếu cô ở lại đây nhất định sẽ không cứng rắn nổi nữa.Cô sợ mình mềm lòng, cũng sợ lần nữa bị tổn thương.Cho nên cô chọn tránh né.Mộ Nguyệt Sâm không ngăn cản, mà nhìn bóng lưng cô, mím môi.Hạ Băng Khuynh đạp trên cát mềm, từng bước đi về trước.2 người, 1 người đi, 1 người ở lại.Chỉ thuận theo tiếng gió biển có tiếng nói, chỉ mấy chữ, khiến tim người ở lại không còn lạnh lẽo nữa.Gió biển mang theo lời nói của cô, “Làm sao đây? Hình như mình vẫn còn thích”- -------- ----------

Chương 858