Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 880

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Anh cũng không phản kháng, an tâm hưởng thụ kiểm tra của Hạ Băng Khuynh.Chỉ là, sao cảm thấy trên người ngày càng đau? Đến chỗ không có vết thương cũng bắt đầu đau lên.“Em đang ấn vào đâu thế?” Mộ Nguyệt Sâm nhịn đau cắn răng hỏi. Nữ nhân này không phải muốn làm chết anh chứ?Nghe câu hỏi của anh, Hạ Băng Khuynh đầy tự tin lúc nãy liền đỏ mặt.“Cái đó, thực ra tôi chỉ kiểm tra qua cơ thể của tử thi, chưa từng kiểm tra người sống, cho nên tử thi không biết đau tôi cũng không quan tâm lực đạo.”Lời vừa dứt, Mộ Nguyệt Sâm muốn ói máu.Hạ Băng Khuynh này, thật là thật là“Vậy em cứ coi tôi là vật thí nghiệm, nhưng vật này có cảm giác, biết đau.” Anh bất lực xoa chỗ vừa bị ấn đau lúc nãy tiếp tục đợi sự dày vò của cô.Khiến anh ngoài ý muốn là lần này Hạ Băng Khuynh nhẹ tay hơn. Khiến anh cảm thấy thoải mái trong lúc đang kiểm tra.“Mộ Nguyệt Sâm, tỉnh dậy” Hạ Băng Khuynh vỗ má anh, có sự bất lực khó nói hết.Nam nhân này, lại ngủ trong lúc cô kiểm tra vết thương cho anh!Mộ Nguyệt Sâm bị cô kêu tỉnh cũng có chút khó xử: “Có thể là em quá dịu dàng khiến anh có chút trầm mê cho nên bất giác ngủ rồi.”Lí do này khiến Hạ Băng Khuynh sờ sờ cổ.“Khụ, thương thế không nặng, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là hồi phục. Đứng dậy đi, tôi đỡ anh đến sofa ngồi, đợi chị kêu bác sĩ rồi kiểm tra kĩ một lần.”Nói xong đưa tay trắng nõn ra để anh dựa vào mình.Ngẩng đầu liền thấy tay nhỏ trắng nõn, yên tĩnh dịu dàng như bộ dạng của cô vậy, Mộ Nguyệt Sâm chỉ thấy tim như bị sự thỏa mãn lấp đầy.“Em đang đợi anh nắm tay em sao?” Ý trong lời nói của anh khiến mặt cô đỏ lên.“Nói cái gì vậy? Tôi đang đợi anh nắm tay sau đó kéo anh ngồi lên sofa, thứ thương binh như anh!”Hạ Băng Khuynh không chút lưu tình đả kích, khiến mặt tràn đầy ôn nhu của Mộ Nguyệt Sâm lập tức biến mất.“Em lãng mạn tí chết à?” Anh ai oán.Cô cười nhạt, miệng cong lên nụ cười để lộ sự chân thành của cô: “Lãng mạn với anh thực sự sẽ chết”Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm ngưng trọng.Cô gái này thật là thẳng thắn“Kéo tôi dậy” Anh bĩu môi đưa tay nắm lấy cô.Cô cười, vì bản thân hiếm khi đấu khẩu thắng anh.“Nắm chặt đó” Cô nói một tiếng, dùng sức kéo lên.Anh chống một cái, cơ thể thuận theo động tác mà đứng lên. Nhưng, anh không đứng bên cô mà ôm cô vào lòng.“Mộ Nguyệt Sâm!” Hạ Băng Khuynh thét lên.“Sao thế?” Anh hạ thấp cơ thể, duy trì ở mức ngang cô. Hơi nóng khi nói như đốt cháy bên tai cô.“Anh khốn nạn!” Cô đẩy anh ra, muốn né tránh cái ôm của anh. Nhưng sức yếu ớt của cô sao đấu lại Mộ Nguyệt Sâm?“Như vậy đã khốn nạn rồi?” Anh cười nhẹ, chấn động của ngực truyền đến cô cực kỳ gợi cảm.“Anh còn không buông tôi sẽ đẩy anh xuống! Đến lúc đó, vết thương nặng hơn đừng trácch tôi.” Cô nói lời cay độc muốn khiến anh nhanh thả cô ra.Ai ngờ, anh lộ nụ cười tà, mắt hứng thú nghiền nát mọi tức giận của cô.“Có bản lĩnh em đến đầy anh xem. Đến lúc đó xem anh lỗ hơn.” Anh ôm eo cô, kéo chặt. Cả người cô dán chặt với anh không chút khoảng cách.- -------- ----------

Anh cũng không phản kháng, an tâm hưởng thụ kiểm tra của Hạ Băng Khuynh.

Chỉ là, sao cảm thấy trên người ngày càng đau? Đến chỗ không có vết thương cũng bắt đầu đau lên.

“Em đang ấn vào đâu thế?” Mộ Nguyệt Sâm nhịn đau cắn răng hỏi. Nữ nhân này không phải muốn làm chết anh chứ?

Nghe câu hỏi của anh, Hạ Băng Khuynh đầy tự tin lúc nãy liền đỏ mặt.

“Cái đó, thực ra tôi chỉ kiểm tra qua cơ thể của tử thi, chưa từng kiểm tra người sống, cho nên tử thi không biết đau tôi cũng không quan tâm lực đạo.”

Lời vừa dứt, Mộ Nguyệt Sâm muốn ói máu.

Hạ Băng Khuynh này, thật là thật là

“Vậy em cứ coi tôi là vật thí nghiệm, nhưng vật này có cảm giác, biết đau.” Anh bất lực xoa chỗ vừa bị ấn đau lúc nãy tiếp tục đợi sự dày vò của cô.

Khiến anh ngoài ý muốn là lần này Hạ Băng Khuynh nhẹ tay hơn. Khiến anh cảm thấy thoải mái trong lúc đang kiểm tra.

“Mộ Nguyệt Sâm, tỉnh dậy” Hạ Băng Khuynh vỗ má anh, có sự bất lực khó nói hết.

Nam nhân này, lại ngủ trong lúc cô kiểm tra vết thương cho anh!

Mộ Nguyệt Sâm bị cô kêu tỉnh cũng có chút khó xử: “Có thể là em quá dịu dàng khiến anh có chút trầm mê cho nên bất giác ngủ rồi.”

Lí do này khiến Hạ Băng Khuynh sờ sờ cổ.

“Khụ, thương thế không nặng, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là hồi phục. Đứng dậy đi, tôi đỡ anh đến sofa ngồi, đợi chị kêu bác sĩ rồi kiểm tra kĩ một lần.”

Nói xong đưa tay trắng nõn ra để anh dựa vào mình.

Ngẩng đầu liền thấy tay nhỏ trắng nõn, yên tĩnh dịu dàng như bộ dạng của cô vậy, Mộ Nguyệt Sâm chỉ thấy tim như bị sự thỏa mãn lấp đầy.

“Em đang đợi anh nắm tay em sao?” Ý trong lời nói của anh khiến mặt cô đỏ lên.

“Nói cái gì vậy? Tôi đang đợi anh nắm tay sau đó kéo anh ngồi lên sofa, thứ thương binh như anh!”

Hạ Băng Khuynh không chút lưu tình đả kích, khiến mặt tràn đầy ôn nhu của Mộ Nguyệt Sâm lập tức biến mất.

“Em lãng mạn tí chết à?” Anh ai oán.

Cô cười nhạt, miệng cong lên nụ cười để lộ sự chân thành của cô: “Lãng mạn với anh thực sự sẽ chết”

Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm ngưng trọng.

Cô gái này thật là thẳng thắn

“Kéo tôi dậy” Anh bĩu môi đưa tay nắm lấy cô.

Cô cười, vì bản thân hiếm khi đấu khẩu thắng anh.

“Nắm chặt đó” Cô nói một tiếng, dùng sức kéo lên.

Anh chống một cái, cơ thể thuận theo động tác mà đứng lên. Nhưng, anh không đứng bên cô mà ôm cô vào lòng.

“Mộ Nguyệt Sâm!” Hạ Băng Khuynh thét lên.

“Sao thế?” Anh hạ thấp cơ thể, duy trì ở mức ngang cô. Hơi nóng khi nói như đốt cháy bên tai cô.

“Anh khốn nạn!” Cô đẩy anh ra, muốn né tránh cái ôm của anh. Nhưng sức yếu ớt của cô sao đấu lại Mộ Nguyệt Sâm?

“Như vậy đã khốn nạn rồi?” Anh cười nhẹ, chấn động của ngực truyền đến cô cực kỳ gợi cảm.

“Anh còn không buông tôi sẽ đẩy anh xuống! Đến lúc đó, vết thương nặng hơn đừng trácch tôi.” Cô nói lời cay độc muốn khiến anh nhanh thả cô ra.

Ai ngờ, anh lộ nụ cười tà, mắt hứng thú nghiền nát mọi tức giận của cô.

“Có bản lĩnh em đến đầy anh xem. Đến lúc đó xem anh lỗ hơn.” Anh ôm eo cô, kéo chặt. Cả người cô dán chặt với anh không chút khoảng cách.

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Anh cũng không phản kháng, an tâm hưởng thụ kiểm tra của Hạ Băng Khuynh.Chỉ là, sao cảm thấy trên người ngày càng đau? Đến chỗ không có vết thương cũng bắt đầu đau lên.“Em đang ấn vào đâu thế?” Mộ Nguyệt Sâm nhịn đau cắn răng hỏi. Nữ nhân này không phải muốn làm chết anh chứ?Nghe câu hỏi của anh, Hạ Băng Khuynh đầy tự tin lúc nãy liền đỏ mặt.“Cái đó, thực ra tôi chỉ kiểm tra qua cơ thể của tử thi, chưa từng kiểm tra người sống, cho nên tử thi không biết đau tôi cũng không quan tâm lực đạo.”Lời vừa dứt, Mộ Nguyệt Sâm muốn ói máu.Hạ Băng Khuynh này, thật là thật là“Vậy em cứ coi tôi là vật thí nghiệm, nhưng vật này có cảm giác, biết đau.” Anh bất lực xoa chỗ vừa bị ấn đau lúc nãy tiếp tục đợi sự dày vò của cô.Khiến anh ngoài ý muốn là lần này Hạ Băng Khuynh nhẹ tay hơn. Khiến anh cảm thấy thoải mái trong lúc đang kiểm tra.“Mộ Nguyệt Sâm, tỉnh dậy” Hạ Băng Khuynh vỗ má anh, có sự bất lực khó nói hết.Nam nhân này, lại ngủ trong lúc cô kiểm tra vết thương cho anh!Mộ Nguyệt Sâm bị cô kêu tỉnh cũng có chút khó xử: “Có thể là em quá dịu dàng khiến anh có chút trầm mê cho nên bất giác ngủ rồi.”Lí do này khiến Hạ Băng Khuynh sờ sờ cổ.“Khụ, thương thế không nặng, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là hồi phục. Đứng dậy đi, tôi đỡ anh đến sofa ngồi, đợi chị kêu bác sĩ rồi kiểm tra kĩ một lần.”Nói xong đưa tay trắng nõn ra để anh dựa vào mình.Ngẩng đầu liền thấy tay nhỏ trắng nõn, yên tĩnh dịu dàng như bộ dạng của cô vậy, Mộ Nguyệt Sâm chỉ thấy tim như bị sự thỏa mãn lấp đầy.“Em đang đợi anh nắm tay em sao?” Ý trong lời nói của anh khiến mặt cô đỏ lên.“Nói cái gì vậy? Tôi đang đợi anh nắm tay sau đó kéo anh ngồi lên sofa, thứ thương binh như anh!”Hạ Băng Khuynh không chút lưu tình đả kích, khiến mặt tràn đầy ôn nhu của Mộ Nguyệt Sâm lập tức biến mất.“Em lãng mạn tí chết à?” Anh ai oán.Cô cười nhạt, miệng cong lên nụ cười để lộ sự chân thành của cô: “Lãng mạn với anh thực sự sẽ chết”Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm ngưng trọng.Cô gái này thật là thẳng thắn“Kéo tôi dậy” Anh bĩu môi đưa tay nắm lấy cô.Cô cười, vì bản thân hiếm khi đấu khẩu thắng anh.“Nắm chặt đó” Cô nói một tiếng, dùng sức kéo lên.Anh chống một cái, cơ thể thuận theo động tác mà đứng lên. Nhưng, anh không đứng bên cô mà ôm cô vào lòng.“Mộ Nguyệt Sâm!” Hạ Băng Khuynh thét lên.“Sao thế?” Anh hạ thấp cơ thể, duy trì ở mức ngang cô. Hơi nóng khi nói như đốt cháy bên tai cô.“Anh khốn nạn!” Cô đẩy anh ra, muốn né tránh cái ôm của anh. Nhưng sức yếu ớt của cô sao đấu lại Mộ Nguyệt Sâm?“Như vậy đã khốn nạn rồi?” Anh cười nhẹ, chấn động của ngực truyền đến cô cực kỳ gợi cảm.“Anh còn không buông tôi sẽ đẩy anh xuống! Đến lúc đó, vết thương nặng hơn đừng trácch tôi.” Cô nói lời cay độc muốn khiến anh nhanh thả cô ra.Ai ngờ, anh lộ nụ cười tà, mắt hứng thú nghiền nát mọi tức giận của cô.“Có bản lĩnh em đến đầy anh xem. Đến lúc đó xem anh lỗ hơn.” Anh ôm eo cô, kéo chặt. Cả người cô dán chặt với anh không chút khoảng cách.- -------- ----------

Chương 880