Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 881
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Hình dáng chỗ nào đó của anh, cô thậm chí có thể cảm nhận một cách rất rõ ngoài ra còn có thể tưởng tượng sơ ra được.Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình nhất định điên rồi!“Mộ Nguyệt Sâm, anh tên lưu manh này!” Cô đột nhiên phát lực, hung hăng đẩy anh một cái.Lần này cô không hề thu lực, mà anh vì muốn khiến cô đau lòng nên không ngăn cản mặc bản thân té xuống.Thấy cơ thể anh té xuống, tim Hạ Băng Khuynh thắt lại, sau đó không quan tâm tư thế của mình đột nhiên nhào đến, muốn đón lấy anh.Kết quả sau cùng chính là cô và anh 2 người té lên mặt đất cứng cáp, phát ra tiếng ‘ầm’.“Tôi” Cô cuộn người lại cảm nhận cơn đau thấu xương.Mộ Nguyệt Sâm nghe cô rên lên, dọa đến lật người nhìn cô, “Rất đau sao?”Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trán còn có mồ hôi lạnh, anh chỉ cảm thấy nội tâm mình như bị anh hung hăng đánh mạnh, khó chịu muốn chết.“Đau, rất đau.”Cô không chút che giấu nỗi đau vì thật sự rất đau.“Té trúng chỗ nào rồi?” Tìm kiếm trên cơ thể cô nhưng lại không tìm thấy vết thương rõ ràng nào.“Mộ Nguyệt Sâm, anh còn không đem móng heo ra tôi thật sẽ đau chết.”Thật là, dù cô có vết thương cũng không đến lượt Mộ Nguyệt Sâm sờ qua sờ lại trên người cô.“Uh uh, được. Vậy Băng Khuynh em nói anh nghe, rốt cuộc bị thương chỗ nào?” Mộ Nguyệt Sâm thật sợ rồi cho nên không quan tâm ngữ khí của cô.Hạ Băng Khuynh cảm thấy nỗi đau thấu xương giảm đi một ít, mới chậm rãi giải thích: “Có thể trúng xương rồi, lúc té xuống, bắp tay anh ở trên người tôi, chắc là chạm vào đâu rồi. Không sao, chắc không nghiêm trọng. Đợi tí chị kêu bác sĩ đến thuận tìm khám cho tôi là được.”Hạ Băng Khuynh trần thuật đơn giản, khiến Mộ Nguyệt Sâm rất nghi ngờ.“Em xác định không nghiêm trọng?” Anh muốn kiểm tra lần nữa lại bị cô ngăn cản.“Thật không nghiêm trọng, không tin đợi lát bác sĩ đến, anh tự hỏi là được.” Cô chống trả ngồi dậy, để Mộ Nguyệt Sâm đỡ mình ngồi bên sofa.Cảnh này nhìn có gì đó rất mắc cười.Vốn nên là Hạ Băng Khuynh người khỏe mạnh đỡ Mộ Nguyệt Sâm bị thương.Kết quả, Mộ Nguyệt Sâm mang vết thương trên người lại đỡ Hạ Băng Khuynh vết thương nặng hơn lên sofa ngồi.Thế là lúc Hạ Vân Khuynh kéo bác sĩ vào bị cảnh này làm cho khó hiểu.“Nguyệt Sâm, Băng Khuynh đây là sao?” Cô chỉ bộ dạng di chuyển khó khăn của Hạ Băng Khuynh, có chút kì lạ.Mộ Nguyệt Sâm ho một cái sau đó trấn tĩnh nói: “Vừa nãy tôi chơi trò chơi với Băng Khuynh, kết quả chơi vui quá hai người cùng té. Sau đó sau đó chính là bộ dạng chị dâu thấy bây giờ.”Hạ Vân Khuynh chấn động liền chạy qua bên Hạ Băng Khuynh.“Băng Khuynh, thương nặng không? Chị xem bị thương chỗ nào?” Cô trên dưới kiểm tra còn kĩ hơn Mộ Nguyệt Sâm.Hạ Băng Khuynh cạn lời.“Chị, chị đâu phải bác sĩ, xem cái gì chứ? Bác sĩ chính hiệu sau lưng còn chưa nói, chị để người ta có cơ hội nói được không?”Hạ Băng Khuynh ra hiệu với Mộ Nguyệt Sâm, anh hiểu ý liền nói với bác sĩ một tiếng.Chỉ là bác sĩ nhìn mặt đầy vết thương của anh, mạo muội nói 1 câu: “Tam thiếu hay tôi kiểm tra cho cậu trước? Vết thương của anh nhìn có vẻ nặng.”Mộ Nguyệt Sâm lắc đầu: “Không cần, tôi tự xử lý được. Bây giờ coi cho Băng Khuynh trước, cô ấy rất đau.”- -------- ----------
Hình dáng chỗ nào đó của anh, cô thậm chí có thể cảm nhận một cách rất rõ ngoài ra còn có thể tưởng tượng sơ ra được.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình nhất định điên rồi!
“Mộ Nguyệt Sâm, anh tên lưu manh này!” Cô đột nhiên phát lực, hung hăng đẩy anh một cái.
Lần này cô không hề thu lực, mà anh vì muốn khiến cô đau lòng nên không ngăn cản mặc bản thân té xuống.
Thấy cơ thể anh té xuống, tim Hạ Băng Khuynh thắt lại, sau đó không quan tâm tư thế của mình đột nhiên nhào đến, muốn đón lấy anh.
Kết quả sau cùng chính là cô và anh 2 người té lên mặt đất cứng cáp, phát ra tiếng ‘ầm’.
“Tôi” Cô cuộn người lại cảm nhận cơn đau thấu xương.
Mộ Nguyệt Sâm nghe cô rên lên, dọa đến lật người nhìn cô, “Rất đau sao?”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trán còn có mồ hôi lạnh, anh chỉ cảm thấy nội tâm mình như bị anh hung hăng đánh mạnh, khó chịu muốn chết.
“Đau, rất đau.”
Cô không chút che giấu nỗi đau vì thật sự rất đau.
“Té trúng chỗ nào rồi?” Tìm kiếm trên cơ thể cô nhưng lại không tìm thấy vết thương rõ ràng nào.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh còn không đem móng heo ra tôi thật sẽ đau chết.”
Thật là, dù cô có vết thương cũng không đến lượt Mộ Nguyệt Sâm sờ qua sờ lại trên người cô.
“Uh uh, được. Vậy Băng Khuynh em nói anh nghe, rốt cuộc bị thương chỗ nào?” Mộ Nguyệt Sâm thật sợ rồi cho nên không quan tâm ngữ khí của cô.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy nỗi đau thấu xương giảm đi một ít, mới chậm rãi giải thích: “Có thể trúng xương rồi, lúc té xuống, bắp tay anh ở trên người tôi, chắc là chạm vào đâu rồi. Không sao, chắc không nghiêm trọng. Đợi tí chị kêu bác sĩ đến thuận tìm khám cho tôi là được.”
Hạ Băng Khuynh trần thuật đơn giản, khiến Mộ Nguyệt Sâm rất nghi ngờ.
“Em xác định không nghiêm trọng?” Anh muốn kiểm tra lần nữa lại bị cô ngăn cản.
“Thật không nghiêm trọng, không tin đợi lát bác sĩ đến, anh tự hỏi là được.” Cô chống trả ngồi dậy, để Mộ Nguyệt Sâm đỡ mình ngồi bên sofa.
Cảnh này nhìn có gì đó rất mắc cười.
Vốn nên là Hạ Băng Khuynh người khỏe mạnh đỡ Mộ Nguyệt Sâm bị thương.
Kết quả, Mộ Nguyệt Sâm mang vết thương trên người lại đỡ Hạ Băng Khuynh vết thương nặng hơn lên sofa ngồi.
Thế là lúc Hạ Vân Khuynh kéo bác sĩ vào bị cảnh này làm cho khó hiểu.
“Nguyệt Sâm, Băng Khuynh đây là sao?” Cô chỉ bộ dạng di chuyển khó khăn của Hạ Băng Khuynh, có chút kì lạ.
Mộ Nguyệt Sâm ho một cái sau đó trấn tĩnh nói: “Vừa nãy tôi chơi trò chơi với Băng Khuynh, kết quả chơi vui quá hai người cùng té. Sau đó sau đó chính là bộ dạng chị dâu thấy bây giờ.”
Hạ Vân Khuynh chấn động liền chạy qua bên Hạ Băng Khuynh.
“Băng Khuynh, thương nặng không? Chị xem bị thương chỗ nào?” Cô trên dưới kiểm tra còn kĩ hơn Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh cạn lời.
“Chị, chị đâu phải bác sĩ, xem cái gì chứ? Bác sĩ chính hiệu sau lưng còn chưa nói, chị để người ta có cơ hội nói được không?”
Hạ Băng Khuynh ra hiệu với Mộ Nguyệt Sâm, anh hiểu ý liền nói với bác sĩ một tiếng.
Chỉ là bác sĩ nhìn mặt đầy vết thương của anh, mạo muội nói 1 câu: “Tam thiếu hay tôi kiểm tra cho cậu trước? Vết thương của anh nhìn có vẻ nặng.”
Mộ Nguyệt Sâm lắc đầu: “Không cần, tôi tự xử lý được. Bây giờ coi cho Băng Khuynh trước, cô ấy rất đau.”
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Hình dáng chỗ nào đó của anh, cô thậm chí có thể cảm nhận một cách rất rõ ngoài ra còn có thể tưởng tượng sơ ra được.Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình nhất định điên rồi!“Mộ Nguyệt Sâm, anh tên lưu manh này!” Cô đột nhiên phát lực, hung hăng đẩy anh một cái.Lần này cô không hề thu lực, mà anh vì muốn khiến cô đau lòng nên không ngăn cản mặc bản thân té xuống.Thấy cơ thể anh té xuống, tim Hạ Băng Khuynh thắt lại, sau đó không quan tâm tư thế của mình đột nhiên nhào đến, muốn đón lấy anh.Kết quả sau cùng chính là cô và anh 2 người té lên mặt đất cứng cáp, phát ra tiếng ‘ầm’.“Tôi” Cô cuộn người lại cảm nhận cơn đau thấu xương.Mộ Nguyệt Sâm nghe cô rên lên, dọa đến lật người nhìn cô, “Rất đau sao?”Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trán còn có mồ hôi lạnh, anh chỉ cảm thấy nội tâm mình như bị anh hung hăng đánh mạnh, khó chịu muốn chết.“Đau, rất đau.”Cô không chút che giấu nỗi đau vì thật sự rất đau.“Té trúng chỗ nào rồi?” Tìm kiếm trên cơ thể cô nhưng lại không tìm thấy vết thương rõ ràng nào.“Mộ Nguyệt Sâm, anh còn không đem móng heo ra tôi thật sẽ đau chết.”Thật là, dù cô có vết thương cũng không đến lượt Mộ Nguyệt Sâm sờ qua sờ lại trên người cô.“Uh uh, được. Vậy Băng Khuynh em nói anh nghe, rốt cuộc bị thương chỗ nào?” Mộ Nguyệt Sâm thật sợ rồi cho nên không quan tâm ngữ khí của cô.Hạ Băng Khuynh cảm thấy nỗi đau thấu xương giảm đi một ít, mới chậm rãi giải thích: “Có thể trúng xương rồi, lúc té xuống, bắp tay anh ở trên người tôi, chắc là chạm vào đâu rồi. Không sao, chắc không nghiêm trọng. Đợi tí chị kêu bác sĩ đến thuận tìm khám cho tôi là được.”Hạ Băng Khuynh trần thuật đơn giản, khiến Mộ Nguyệt Sâm rất nghi ngờ.“Em xác định không nghiêm trọng?” Anh muốn kiểm tra lần nữa lại bị cô ngăn cản.“Thật không nghiêm trọng, không tin đợi lát bác sĩ đến, anh tự hỏi là được.” Cô chống trả ngồi dậy, để Mộ Nguyệt Sâm đỡ mình ngồi bên sofa.Cảnh này nhìn có gì đó rất mắc cười.Vốn nên là Hạ Băng Khuynh người khỏe mạnh đỡ Mộ Nguyệt Sâm bị thương.Kết quả, Mộ Nguyệt Sâm mang vết thương trên người lại đỡ Hạ Băng Khuynh vết thương nặng hơn lên sofa ngồi.Thế là lúc Hạ Vân Khuynh kéo bác sĩ vào bị cảnh này làm cho khó hiểu.“Nguyệt Sâm, Băng Khuynh đây là sao?” Cô chỉ bộ dạng di chuyển khó khăn của Hạ Băng Khuynh, có chút kì lạ.Mộ Nguyệt Sâm ho một cái sau đó trấn tĩnh nói: “Vừa nãy tôi chơi trò chơi với Băng Khuynh, kết quả chơi vui quá hai người cùng té. Sau đó sau đó chính là bộ dạng chị dâu thấy bây giờ.”Hạ Vân Khuynh chấn động liền chạy qua bên Hạ Băng Khuynh.“Băng Khuynh, thương nặng không? Chị xem bị thương chỗ nào?” Cô trên dưới kiểm tra còn kĩ hơn Mộ Nguyệt Sâm.Hạ Băng Khuynh cạn lời.“Chị, chị đâu phải bác sĩ, xem cái gì chứ? Bác sĩ chính hiệu sau lưng còn chưa nói, chị để người ta có cơ hội nói được không?”Hạ Băng Khuynh ra hiệu với Mộ Nguyệt Sâm, anh hiểu ý liền nói với bác sĩ một tiếng.Chỉ là bác sĩ nhìn mặt đầy vết thương của anh, mạo muội nói 1 câu: “Tam thiếu hay tôi kiểm tra cho cậu trước? Vết thương của anh nhìn có vẻ nặng.”Mộ Nguyệt Sâm lắc đầu: “Không cần, tôi tự xử lý được. Bây giờ coi cho Băng Khuynh trước, cô ấy rất đau.”- -------- ----------