Mộc Uyển Băng  sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc. Vì sao ư? Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì c*̃ng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi. Mẹ cô mất khi cô 10 tuổi, đó c*̃ng là lúc tháng ngày bất hạnh c*̉a cô bắt đầu. Ngày ngày làm việc nhà nặng nhọc, bị cô em gái Mộc Tình hành hạ với cô đã thành thói quen. Uyển Băng im lặng sống qua ngày mà chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này sẽ chẳng xuất hiện phép màu cổ tích. Nhìn xem, ông trời cướp đi từng thứ từng thứ cô yêu đi mất rồi. c*̃ng có lẽ cô là nàng lọ lem nọ, nhưng bạch mã hoàng tử sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô... Chàng là c*̉a công chúa mất rồi! Mộc Tình, em cô thường nói với cô rằng - Mộc Uyển Băng,cô đừng mơ mộng nữa, dỏng tai nghe kĩ cho tôi, cô không phải chị tôi, càng không xứng trở thành đại tiểu thư Mộc thị. Mộc thị chỉ có tôi là Mộc tiểu thư duy nhất. Đến một ngày, đã chướng…

Chương 8: Kết cục của Mộc Tình. Nghi vấn?

Tất Cả Vì EmTác giả: Lạc Tuyết TịchTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMộc Uyển Băng  sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc. Vì sao ư? Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì c*̃ng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi. Mẹ cô mất khi cô 10 tuổi, đó c*̃ng là lúc tháng ngày bất hạnh c*̉a cô bắt đầu. Ngày ngày làm việc nhà nặng nhọc, bị cô em gái Mộc Tình hành hạ với cô đã thành thói quen. Uyển Băng im lặng sống qua ngày mà chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này sẽ chẳng xuất hiện phép màu cổ tích. Nhìn xem, ông trời cướp đi từng thứ từng thứ cô yêu đi mất rồi. c*̃ng có lẽ cô là nàng lọ lem nọ, nhưng bạch mã hoàng tử sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô... Chàng là c*̉a công chúa mất rồi! Mộc Tình, em cô thường nói với cô rằng - Mộc Uyển Băng,cô đừng mơ mộng nữa, dỏng tai nghe kĩ cho tôi, cô không phải chị tôi, càng không xứng trở thành đại tiểu thư Mộc thị. Mộc thị chỉ có tôi là Mộc tiểu thư duy nhất. Đến một ngày, đã chướng… Mộc Tình như cảm nhận được có điều không ổn, vội rụt người lại núp sau Mộc Gia Hoàng, run sợ ngước nhìn anh.Song lại nghĩ về ánh nhìn vừa rồi c*̉a anh khi nhìn cô ta, cô ta can đảm đứng lên lớn giọng:-Mộc Uyển Băng, sao mày còn ở nhà Lãnh Phong, thật là hồ li tinh y như mẹ mày!-Phong...Cô nhẹ giọng gọi anh,mềm yếu khiến người ta muốn chở che.- Ai cho phép cô gọi tên tôi?- Lãnh tổng...tôi...Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn Mộc Tình, khiến cô ta không rét mà run. Anh đứng lên khỏi ghế, bước tới cầu thang, nhẹ nhàng ôm cô rồi bế cô trước mặt hai cha con kia.Không một ai nhìn thấy nụ cười gian mãnh và lạnh lẽo c*̉a cô khi được anh ôm vào lòng (trừ anh luôn chú ý đến cảm xúc c*̉a cô).Mộc Tình,tôi chưa đến tìm cô, vậy mà cô lại đến tìm tôi trước...- Hồ li tinh? Cô còn mắng Băng là rác rưởi? Thiếu Lăng, cho cô ta biết loại rác rưởi như cô ta sẽ được ta ưu ái thế nào!Anh tức giận lạnh giọng ra lệnh. Băng nhi, em chờ một chút, tôi sẽ khiến họ hối hận vì đã động tới em. Nói rồi, Thiếu Lăng lập tức nhận lệnh lôi Mộc Tình vào Ám Ngục. Đó là nhà tù mà anh làm ra để trừng phạt những kẻ không biết tốt xấu khi vi phạm quy tắc trong giới ngầm c*̉a mình. Đàn ông thì được anh tạo cho cơ hội làm mẹ không thì c*̃ng là cái chết đau đớn không toàn thây.Còn phụ nữ? Anh dùng họ để thoả mãn nhu cầu c*̉a những kẻ bẩn thỉu, nhơ nhuốc có giá trị lợi dụng với anh. Nhưng trước tiên, anh phải lấy lại thứ đáng ra phải thuộc về cô.- Lãnh tổng... xin anh, xin anh tha cho con bé...tha cho Mộc thị...Mộc Gia Hoàng vội vã quỳ xuống ôm lấy chân anh. Ông nhìn cô thảm thiết:- Băng à, giúp em con đi, coi như đền đáp công ơn nuôi dưỡng c*̉a ta với con c*̃ng được...- Công ơn? Đền đáp sao? Nực cười. Tôi ở Mộc gia 10năm, ông nuôi tôi được ngày nào? Suốt từ nhỏ là mẹ tôi nuôi tôi cho đến khi 10tuổi... Ông cho tôi ăn thức ăn thừa c*̉a các người, tôi không ăn... Ông cho tôi mặc những bộ quần áo c*̉a Mộc Tình đã c*̃, đã rách, được, tôi cắn răng mặc. Ông cho tôi ngủ ở nhà kho giữa trời đông giá rét, tôi ngủ...Cho đến khi tôi không còn chịu nữa, phải tự mình kiếm việc để có cái ăn, để có thể tự trả học phí đắt đỏ... Tôi là người, là con ông nhưng trong mắt các người tôi lại như rác rưởi...- Là ta sai, là ta phụ mẹ con con, ta có lỗi với Lâm Doanh Doanh, xin con cứu con bé!- Muộn rồi... Xin đừng nhắc tên mẹ tôi...Rồi cô quay về phía Mộc Tình đang giãy giụa cố gắng thoát khỏi cánh tay c*̉a Thiếu Lăng:- Mộc Tình, cô mượn đôi mắt c*̉a tôi đã 2 năm rồi... Dùng đủ lâu rồi... Phải trả thôi...Cô tàn nhẫn lên tiếng, lạnh lẽo đến xương tủy.-Không,...không được... không được...aaaa...Cô ta sợ quá hét lên thất thanh rồi ngất đi vì sợ. Anh tiến lên, dìu cô bước ra khỏi phòng. Lâm Hạo đang đứng ngay trước cửa, nhìn cô bằng đôi mắt phức tạp.- Cô... mẹ cô...tên...Lâm Doanh Doanh?***Thân phận Uyển Băng tỷ tỷ sắp được công bố rồi,ai hóng không ạ?(^-^)

Mộc Tình như cảm nhận được có điều không ổn, vội rụt người lại núp sau Mộc Gia Hoàng, run sợ ngước nhìn anh.

Song lại nghĩ về ánh nhìn vừa rồi c*̉a anh khi nhìn cô ta, cô ta can đảm đứng lên lớn giọng:

-Mộc Uyển Băng, sao mày còn ở nhà Lãnh Phong, thật là hồ li tinh y như mẹ mày!

-Phong...

Cô nhẹ giọng gọi anh,mềm yếu khiến người ta muốn chở che.

- Ai cho phép cô gọi tên tôi?

- Lãnh tổng...tôi...

Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn Mộc Tình, khiến cô ta không rét mà run. Anh đứng lên khỏi ghế, bước tới cầu thang, nhẹ nhàng ôm cô rồi bế cô trước mặt hai cha con kia.

Không một ai nhìn thấy nụ cười gian mãnh và lạnh lẽo c*̉a cô khi được anh ôm vào lòng (trừ anh luôn chú ý đến cảm xúc c*̉a cô).

Mộc Tình,tôi chưa đến tìm cô, vậy mà cô lại đến tìm tôi trước...

- Hồ li tinh? Cô còn mắng Băng là rác rưởi? Thiếu Lăng, cho cô ta biết loại rác rưởi như cô ta sẽ được ta ưu ái thế nào!

Anh tức giận lạnh giọng ra lệnh. Băng nhi, em chờ một chút, tôi sẽ khiến họ hối hận vì đã động tới em. Nói rồi, Thiếu Lăng lập tức nhận lệnh lôi Mộc Tình vào Ám Ngục. Đó là nhà tù mà anh làm ra để trừng phạt những kẻ không biết tốt xấu khi vi phạm quy tắc trong giới ngầm c*̉a mình. Đàn ông thì được anh tạo cho cơ hội làm mẹ không thì c*̃ng là cái chết đau đớn không toàn thây.

Còn phụ nữ? Anh dùng họ để thoả mãn nhu cầu c*̉a những kẻ bẩn thỉu, nhơ nhuốc có giá trị lợi dụng với anh. Nhưng trước tiên, anh phải lấy lại thứ đáng ra phải thuộc về cô.

- Lãnh tổng... xin anh, xin anh tha cho con bé...tha cho Mộc thị...

Mộc Gia Hoàng vội vã quỳ xuống ôm lấy chân anh. Ông nhìn cô thảm thiết:

- Băng à, giúp em con đi, coi như đền đáp công ơn nuôi dưỡng c*̉a ta với con c*̃ng được...

- Công ơn? Đền đáp sao? Nực cười. Tôi ở Mộc gia 10năm, ông nuôi tôi được ngày nào? Suốt từ nhỏ là mẹ tôi nuôi tôi cho đến khi 10tuổi... Ông cho tôi ăn thức ăn thừa c*̉a các người, tôi không ăn... Ông cho tôi mặc những bộ quần áo c*̉a Mộc Tình đã c*̃, đã rách, được, tôi cắn răng mặc. Ông cho tôi ngủ ở nhà kho giữa trời đông giá rét, tôi ngủ...Cho đến khi tôi không còn chịu nữa, phải tự mình kiếm việc để có cái ăn, để có thể tự trả học phí đắt đỏ... Tôi là người, là con ông nhưng trong mắt các người tôi lại như rác rưởi...

- Là ta sai, là ta phụ mẹ con con, ta có lỗi với Lâm Doanh Doanh, xin con cứu con bé!

- Muộn rồi... Xin đừng nhắc tên mẹ tôi...

Rồi cô quay về phía Mộc Tình đang giãy giụa cố gắng thoát khỏi cánh tay c*̉a Thiếu Lăng:

- Mộc Tình, cô mượn đôi mắt c*̉a tôi đã 2 năm rồi... Dùng đủ lâu rồi... Phải trả thôi...

Cô tàn nhẫn lên tiếng, lạnh lẽo đến xương tủy.

-Không,...không được... không được...aaaa...

Cô ta sợ quá hét lên thất thanh rồi ngất đi vì sợ. Anh tiến lên, dìu cô bước ra khỏi phòng. Lâm Hạo đang đứng ngay trước cửa, nhìn cô bằng đôi mắt phức tạp.

- Cô... mẹ cô...tên...Lâm Doanh Doanh?***

Thân phận Uyển Băng tỷ tỷ sắp được công bố rồi,ai hóng không ạ?(^-^)

Tất Cả Vì EmTác giả: Lạc Tuyết TịchTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMộc Uyển Băng  sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc. Vì sao ư? Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì c*̃ng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi. Mẹ cô mất khi cô 10 tuổi, đó c*̃ng là lúc tháng ngày bất hạnh c*̉a cô bắt đầu. Ngày ngày làm việc nhà nặng nhọc, bị cô em gái Mộc Tình hành hạ với cô đã thành thói quen. Uyển Băng im lặng sống qua ngày mà chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này sẽ chẳng xuất hiện phép màu cổ tích. Nhìn xem, ông trời cướp đi từng thứ từng thứ cô yêu đi mất rồi. c*̃ng có lẽ cô là nàng lọ lem nọ, nhưng bạch mã hoàng tử sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô... Chàng là c*̉a công chúa mất rồi! Mộc Tình, em cô thường nói với cô rằng - Mộc Uyển Băng,cô đừng mơ mộng nữa, dỏng tai nghe kĩ cho tôi, cô không phải chị tôi, càng không xứng trở thành đại tiểu thư Mộc thị. Mộc thị chỉ có tôi là Mộc tiểu thư duy nhất. Đến một ngày, đã chướng… Mộc Tình như cảm nhận được có điều không ổn, vội rụt người lại núp sau Mộc Gia Hoàng, run sợ ngước nhìn anh.Song lại nghĩ về ánh nhìn vừa rồi c*̉a anh khi nhìn cô ta, cô ta can đảm đứng lên lớn giọng:-Mộc Uyển Băng, sao mày còn ở nhà Lãnh Phong, thật là hồ li tinh y như mẹ mày!-Phong...Cô nhẹ giọng gọi anh,mềm yếu khiến người ta muốn chở che.- Ai cho phép cô gọi tên tôi?- Lãnh tổng...tôi...Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn Mộc Tình, khiến cô ta không rét mà run. Anh đứng lên khỏi ghế, bước tới cầu thang, nhẹ nhàng ôm cô rồi bế cô trước mặt hai cha con kia.Không một ai nhìn thấy nụ cười gian mãnh và lạnh lẽo c*̉a cô khi được anh ôm vào lòng (trừ anh luôn chú ý đến cảm xúc c*̉a cô).Mộc Tình,tôi chưa đến tìm cô, vậy mà cô lại đến tìm tôi trước...- Hồ li tinh? Cô còn mắng Băng là rác rưởi? Thiếu Lăng, cho cô ta biết loại rác rưởi như cô ta sẽ được ta ưu ái thế nào!Anh tức giận lạnh giọng ra lệnh. Băng nhi, em chờ một chút, tôi sẽ khiến họ hối hận vì đã động tới em. Nói rồi, Thiếu Lăng lập tức nhận lệnh lôi Mộc Tình vào Ám Ngục. Đó là nhà tù mà anh làm ra để trừng phạt những kẻ không biết tốt xấu khi vi phạm quy tắc trong giới ngầm c*̉a mình. Đàn ông thì được anh tạo cho cơ hội làm mẹ không thì c*̃ng là cái chết đau đớn không toàn thây.Còn phụ nữ? Anh dùng họ để thoả mãn nhu cầu c*̉a những kẻ bẩn thỉu, nhơ nhuốc có giá trị lợi dụng với anh. Nhưng trước tiên, anh phải lấy lại thứ đáng ra phải thuộc về cô.- Lãnh tổng... xin anh, xin anh tha cho con bé...tha cho Mộc thị...Mộc Gia Hoàng vội vã quỳ xuống ôm lấy chân anh. Ông nhìn cô thảm thiết:- Băng à, giúp em con đi, coi như đền đáp công ơn nuôi dưỡng c*̉a ta với con c*̃ng được...- Công ơn? Đền đáp sao? Nực cười. Tôi ở Mộc gia 10năm, ông nuôi tôi được ngày nào? Suốt từ nhỏ là mẹ tôi nuôi tôi cho đến khi 10tuổi... Ông cho tôi ăn thức ăn thừa c*̉a các người, tôi không ăn... Ông cho tôi mặc những bộ quần áo c*̉a Mộc Tình đã c*̃, đã rách, được, tôi cắn răng mặc. Ông cho tôi ngủ ở nhà kho giữa trời đông giá rét, tôi ngủ...Cho đến khi tôi không còn chịu nữa, phải tự mình kiếm việc để có cái ăn, để có thể tự trả học phí đắt đỏ... Tôi là người, là con ông nhưng trong mắt các người tôi lại như rác rưởi...- Là ta sai, là ta phụ mẹ con con, ta có lỗi với Lâm Doanh Doanh, xin con cứu con bé!- Muộn rồi... Xin đừng nhắc tên mẹ tôi...Rồi cô quay về phía Mộc Tình đang giãy giụa cố gắng thoát khỏi cánh tay c*̉a Thiếu Lăng:- Mộc Tình, cô mượn đôi mắt c*̉a tôi đã 2 năm rồi... Dùng đủ lâu rồi... Phải trả thôi...Cô tàn nhẫn lên tiếng, lạnh lẽo đến xương tủy.-Không,...không được... không được...aaaa...Cô ta sợ quá hét lên thất thanh rồi ngất đi vì sợ. Anh tiến lên, dìu cô bước ra khỏi phòng. Lâm Hạo đang đứng ngay trước cửa, nhìn cô bằng đôi mắt phức tạp.- Cô... mẹ cô...tên...Lâm Doanh Doanh?***Thân phận Uyển Băng tỷ tỷ sắp được công bố rồi,ai hóng không ạ?(^-^)

Chương 8: Kết cục của Mộc Tình. Nghi vấn?