Mộc Uyển Băng  sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc. Vì sao ư? Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì c*̃ng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi. Mẹ cô mất khi cô 10 tuổi, đó c*̃ng là lúc tháng ngày bất hạnh c*̉a cô bắt đầu. Ngày ngày làm việc nhà nặng nhọc, bị cô em gái Mộc Tình hành hạ với cô đã thành thói quen. Uyển Băng im lặng sống qua ngày mà chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này sẽ chẳng xuất hiện phép màu cổ tích. Nhìn xem, ông trời cướp đi từng thứ từng thứ cô yêu đi mất rồi. c*̃ng có lẽ cô là nàng lọ lem nọ, nhưng bạch mã hoàng tử sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô... Chàng là c*̉a công chúa mất rồi! Mộc Tình, em cô thường nói với cô rằng - Mộc Uyển Băng,cô đừng mơ mộng nữa, dỏng tai nghe kĩ cho tôi, cô không phải chị tôi, càng không xứng trở thành đại tiểu thư Mộc thị. Mộc thị chỉ có tôi là Mộc tiểu thư duy nhất. Đến một ngày, đã chướng…

Truyện chữ