Mộc Uyển Băng  sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc. Vì sao ư? Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì c*̃ng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi. Mẹ cô mất khi cô 10 tuổi, đó c*̃ng là lúc tháng ngày bất hạnh c*̉a cô bắt đầu. Ngày ngày làm việc nhà nặng nhọc, bị cô em gái Mộc Tình hành hạ với cô đã thành thói quen. Uyển Băng im lặng sống qua ngày mà chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này sẽ chẳng xuất hiện phép màu cổ tích. Nhìn xem, ông trời cướp đi từng thứ từng thứ cô yêu đi mất rồi. c*̃ng có lẽ cô là nàng lọ lem nọ, nhưng bạch mã hoàng tử sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô... Chàng là c*̉a công chúa mất rồi! Mộc Tình, em cô thường nói với cô rằng - Mộc Uyển Băng,cô đừng mơ mộng nữa, dỏng tai nghe kĩ cho tôi, cô không phải chị tôi, càng không xứng trở thành đại tiểu thư Mộc thị. Mộc thị chỉ có tôi là Mộc tiểu thư duy nhất. Đến một ngày, đã chướng…

Chương 9: Thân phận Uyển Băng

Tất Cả Vì EmTác giả: Lạc Tuyết TịchTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMộc Uyển Băng  sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc. Vì sao ư? Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì c*̃ng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi. Mẹ cô mất khi cô 10 tuổi, đó c*̃ng là lúc tháng ngày bất hạnh c*̉a cô bắt đầu. Ngày ngày làm việc nhà nặng nhọc, bị cô em gái Mộc Tình hành hạ với cô đã thành thói quen. Uyển Băng im lặng sống qua ngày mà chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này sẽ chẳng xuất hiện phép màu cổ tích. Nhìn xem, ông trời cướp đi từng thứ từng thứ cô yêu đi mất rồi. c*̃ng có lẽ cô là nàng lọ lem nọ, nhưng bạch mã hoàng tử sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô... Chàng là c*̉a công chúa mất rồi! Mộc Tình, em cô thường nói với cô rằng - Mộc Uyển Băng,cô đừng mơ mộng nữa, dỏng tai nghe kĩ cho tôi, cô không phải chị tôi, càng không xứng trở thành đại tiểu thư Mộc thị. Mộc thị chỉ có tôi là Mộc tiểu thư duy nhất. Đến một ngày, đã chướng… - Anh hỏi làm gì? Phải, vậy thì sao?Lâm Hạo nhìn cô phức tạp.- Phong, tôi nghĩ phải nói chuyện với cậu một chút.Lãnh Phong im lặng, từ từ đặt cô xuống.- Em chờ tôi.*** Trong thư phòng- Nói đi.Anh lãnh đạm nói.- Cậu còn nhớ lúc cậu còn nhỏ,bị người ta bắt cóc?- Băng thì liên quan gì?- Chẳng lẽ cậu không nhớ, lúc ấy cậu c*̀ng với một cô bé bị bắt chung một chỗ? Cô bé ngày ấy là Băng, cô ấy mới 9 tuổi,cậu 11tuổi...Ngày ấy, cô và anh c*̀ng bị bắt cóc bởi một đám người, anh và cô đã c*̀ng trải qua những tháng ngày khó khăn, bị đánh đập,là anh che chở cô. Hình như đám người ấy không dám giết cô nên chỉ đánh cô, và anh luôn nhận thay. Chỉ tiếc, sau đó, vì trong lúc bỏ trốn cô gặp tai nạn, cô không còn nhớ gì...- Cậu và cô ấy được một người phụ nữ cứu, bà ấy tên Lâm Doanh Doanh, mẹ Băng. Cậu muốn tôi tìm lại cô ấy và ân nhân c*̉a mình mà, tôi tìm được rồi. Chỉ là trong lúc điều tra, vô tình phát hiện... mẹ Băng là người c*̉a gia tộc lánh đời, thân phận tôn quý, dòng dõi c*̉a hoàng gia bị thất lạc. Sau vụ tai nạn đó, mẹ Băng mất sau đó 1năm. Hiện giờ gia tộc trực hệ c*̉a Băng đang tìm cô ấy.- Ý c*̉a cậu, Băng phải trở về gia tộc? Gia tộc trực hệ ấy ở đâu?- Tôi không biết. Họ rất thần bí, chỉ chắc một điều, nếu cô ấy trở lại, cậu và cô ấy sẽ không thể gặp mặt.- Vậy tôi không cho cô ấy đi!- Muộn rồi, chắc họ đã tra ra Băng rồi, tôi còn tìm được thân phận c*̉a Băng huống chi... thế lực c*̉a họ...- Lâm Hạo, anh nói gì vậy?Cô muốn mang chút trà lên cho hai người, lại vô tình nghe được đoạn đối thoại này. Thật như Hạo nói sao? Cô và anh đã quen nhau từ trước? Mẹ cô là người c*̉a gia tộc thần bí nào đó? Cô nữa sao? Nhưng sao cô lại nghe được mình sắp rời xa anh?- Băng, em yên tâm, không ai mang em rời khỏi tôi cả, được chứ?Cô gật đầu.Sau khi Mộc Tình được đưa đi, anh đã cho người lấy lại đôi mắt cho cô. Đã 3 tháng kể từ ngày hôm đó, cô đã nhìn thấy trở lại.- Lãnh tổng, phu nhân dạo này hay thấy đói lắm,dường như lúc nào c*̃ng muốn ăn...- Vậy sao từ nãy cậu còn đứng đây? Mau xuống nhà bếp nấu ăn cho cô ấy.Vậy là 1 đầu bếp cấp quốc tế 10 năm mới nhận một đơn hàng như anh ta đã quần quật trong nhà bếp1 tháng để hầu hạ Lãnh phu nhân...- Lão đại, phu nhân muốn lấy địa bàn làm ăn c*̉a Lâm tổng...- Vậy còn không mau lấy cho cô ấy.Lâm Hạo khóc không ra nước mắt khi chính anh em c*̉a mình lại đi cướp mất địa bàn quan trọng c*̉a anh. Đã vậy mà địa bàn ấy lại dùng để làm một cái sở thú để thỏa lòng mong ước c*̉a LÃNH PHU NHÂN...- Chủ nhân... phu nhân nói...- Nói gì?- Phu nhân muốn...đi hộp đêm...- Được lắm! Lâu lắm rồi ta không thỏa mãn em đây mà...- Chị dâu, nhìn qua phải nè! Người con trai kia đẹp quá, tuy vẫn xấu hơn anh... So với mấy cô em chân dài kia thì vẫn đọ không nổi.- Lãnh An à, con nói đúng đấy, mấy cô gái này xinh hơn!Cô hết nói nổi với mẹ Lãnh và cô em này(T-T). Họ đưa cô đến đây chỉ để ngắm gái thôi sao? Lỡ anh phát hiện rồi hiểu lầm thì sao?- Uyển Băng!!! Em về nhà ngay cho tôi, tôi chưa đủ thỏa mãn em hay sao? Chân tôi chưa đủ dài sao? Dáng tôi chưa đủ chuẩn sao? Tới ngắm ở đây làm gì?Lãnh Phong từ đâu đi tới, lôi cổ cô về nhà...Chỉ là, khi cô về nhà, cô và anh đều sẽ đối mặt với điều mà họ không muốn nhất...***

- Anh hỏi làm gì? Phải, vậy thì sao?

Lâm Hạo nhìn cô phức tạp.

- Phong, tôi nghĩ phải nói chuyện với cậu một chút.

Lãnh Phong im lặng, từ từ đặt cô xuống.

- Em chờ tôi.

*** Trong thư phòng

- Nói đi.

Anh lãnh đạm nói.

- Cậu còn nhớ lúc cậu còn nhỏ,bị người ta bắt cóc?

- Băng thì liên quan gì?

- Chẳng lẽ cậu không nhớ, lúc ấy cậu c*̀ng với một cô bé bị bắt chung một chỗ? Cô bé ngày ấy là Băng, cô ấy mới 9 tuổi,cậu 11tuổi...

Ngày ấy, cô và anh c*̀ng bị bắt cóc bởi một đám người, anh và cô đã c*̀ng trải qua những tháng ngày khó khăn, bị đánh đập,là anh che chở cô. Hình như đám người ấy không dám giết cô nên chỉ đánh cô, và anh luôn nhận thay. Chỉ tiếc, sau đó, vì trong lúc bỏ trốn cô gặp tai nạn, cô không còn nhớ gì...

- Cậu và cô ấy được một người phụ nữ cứu, bà ấy tên Lâm Doanh Doanh, mẹ Băng. Cậu muốn tôi tìm lại cô ấy và ân nhân c*̉a mình mà, tôi tìm được rồi. Chỉ là trong lúc điều tra, vô tình phát hiện... mẹ Băng là người c*̉a gia tộc lánh đời, thân phận tôn quý, dòng dõi c*̉a hoàng gia bị thất lạc. Sau vụ tai nạn đó, mẹ Băng mất sau đó 1năm. Hiện giờ gia tộc trực hệ c*̉a Băng đang tìm cô ấy.

- Ý c*̉a cậu, Băng phải trở về gia tộc? Gia tộc trực hệ ấy ở đâu?

- Tôi không biết. Họ rất thần bí, chỉ chắc một điều, nếu cô ấy trở lại, cậu và cô ấy sẽ không thể gặp mặt.

- Vậy tôi không cho cô ấy đi!

- Muộn rồi, chắc họ đã tra ra Băng rồi, tôi còn tìm được thân phận c*̉a Băng huống chi... thế lực c*̉a họ...

- Lâm Hạo, anh nói gì vậy?

Cô muốn mang chút trà lên cho hai người, lại vô tình nghe được đoạn đối thoại này. Thật như Hạo nói sao? Cô và anh đã quen nhau từ trước? Mẹ cô là người c*̉a gia tộc thần bí nào đó? Cô nữa sao? Nhưng sao cô lại nghe được mình sắp rời xa anh?

- Băng, em yên tâm, không ai mang em rời khỏi tôi cả, được chứ?

Cô gật đầu.

Sau khi Mộc Tình được đưa đi, anh đã cho người lấy lại đôi mắt cho cô. Đã 3 tháng kể từ ngày hôm đó, cô đã nhìn thấy trở lại.

- Lãnh tổng, phu nhân dạo này hay thấy đói lắm,dường như lúc nào c*̃ng muốn ăn...

- Vậy sao từ nãy cậu còn đứng đây? Mau xuống nhà bếp nấu ăn cho cô ấy.

Vậy là 1 đầu bếp cấp quốc tế 10 năm mới nhận một đơn hàng như anh ta đã quần quật trong nhà bếp1 tháng để hầu hạ Lãnh phu nhân...

- Lão đại, phu nhân muốn lấy địa bàn làm ăn c*̉a Lâm tổng...

- Vậy còn không mau lấy cho cô ấy.

Lâm Hạo khóc không ra nước mắt khi chính anh em c*̉a mình lại đi cướp mất địa bàn quan trọng c*̉a anh. Đã vậy mà địa bàn ấy lại dùng để làm một cái sở thú để thỏa lòng mong ước c*̉a LÃNH PHU NHÂN...

- Chủ nhân... phu nhân nói...

- Nói gì?

- Phu nhân muốn...đi hộp đêm...

- Được lắm! Lâu lắm rồi ta không thỏa mãn em đây mà...

- Chị dâu, nhìn qua phải nè! Người con trai kia đẹp quá, tuy vẫn xấu hơn anh... So với mấy cô em chân dài kia thì vẫn đọ không nổi.

- Lãnh An à, con nói đúng đấy, mấy cô gái này xinh hơn!

Cô hết nói nổi với mẹ Lãnh và cô em này(T-T). Họ đưa cô đến đây chỉ để ngắm gái thôi sao? Lỡ anh phát hiện rồi hiểu lầm thì sao?

- Uyển Băng!!! Em về nhà ngay cho tôi, tôi chưa đủ thỏa mãn em hay sao? Chân tôi chưa đủ dài sao? Dáng tôi chưa đủ chuẩn sao? Tới ngắm ở đây làm gì?

Lãnh Phong từ đâu đi tới, lôi cổ cô về nhà...

Chỉ là, khi cô về nhà, cô và anh đều sẽ đối mặt với điều mà họ không muốn nhất...***

Tất Cả Vì EmTác giả: Lạc Tuyết TịchTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMộc Uyển Băng  sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc. Vì sao ư? Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì c*̃ng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi. Mẹ cô mất khi cô 10 tuổi, đó c*̃ng là lúc tháng ngày bất hạnh c*̉a cô bắt đầu. Ngày ngày làm việc nhà nặng nhọc, bị cô em gái Mộc Tình hành hạ với cô đã thành thói quen. Uyển Băng im lặng sống qua ngày mà chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này sẽ chẳng xuất hiện phép màu cổ tích. Nhìn xem, ông trời cướp đi từng thứ từng thứ cô yêu đi mất rồi. c*̃ng có lẽ cô là nàng lọ lem nọ, nhưng bạch mã hoàng tử sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô... Chàng là c*̉a công chúa mất rồi! Mộc Tình, em cô thường nói với cô rằng - Mộc Uyển Băng,cô đừng mơ mộng nữa, dỏng tai nghe kĩ cho tôi, cô không phải chị tôi, càng không xứng trở thành đại tiểu thư Mộc thị. Mộc thị chỉ có tôi là Mộc tiểu thư duy nhất. Đến một ngày, đã chướng… - Anh hỏi làm gì? Phải, vậy thì sao?Lâm Hạo nhìn cô phức tạp.- Phong, tôi nghĩ phải nói chuyện với cậu một chút.Lãnh Phong im lặng, từ từ đặt cô xuống.- Em chờ tôi.*** Trong thư phòng- Nói đi.Anh lãnh đạm nói.- Cậu còn nhớ lúc cậu còn nhỏ,bị người ta bắt cóc?- Băng thì liên quan gì?- Chẳng lẽ cậu không nhớ, lúc ấy cậu c*̀ng với một cô bé bị bắt chung một chỗ? Cô bé ngày ấy là Băng, cô ấy mới 9 tuổi,cậu 11tuổi...Ngày ấy, cô và anh c*̀ng bị bắt cóc bởi một đám người, anh và cô đã c*̀ng trải qua những tháng ngày khó khăn, bị đánh đập,là anh che chở cô. Hình như đám người ấy không dám giết cô nên chỉ đánh cô, và anh luôn nhận thay. Chỉ tiếc, sau đó, vì trong lúc bỏ trốn cô gặp tai nạn, cô không còn nhớ gì...- Cậu và cô ấy được một người phụ nữ cứu, bà ấy tên Lâm Doanh Doanh, mẹ Băng. Cậu muốn tôi tìm lại cô ấy và ân nhân c*̉a mình mà, tôi tìm được rồi. Chỉ là trong lúc điều tra, vô tình phát hiện... mẹ Băng là người c*̉a gia tộc lánh đời, thân phận tôn quý, dòng dõi c*̉a hoàng gia bị thất lạc. Sau vụ tai nạn đó, mẹ Băng mất sau đó 1năm. Hiện giờ gia tộc trực hệ c*̉a Băng đang tìm cô ấy.- Ý c*̉a cậu, Băng phải trở về gia tộc? Gia tộc trực hệ ấy ở đâu?- Tôi không biết. Họ rất thần bí, chỉ chắc một điều, nếu cô ấy trở lại, cậu và cô ấy sẽ không thể gặp mặt.- Vậy tôi không cho cô ấy đi!- Muộn rồi, chắc họ đã tra ra Băng rồi, tôi còn tìm được thân phận c*̉a Băng huống chi... thế lực c*̉a họ...- Lâm Hạo, anh nói gì vậy?Cô muốn mang chút trà lên cho hai người, lại vô tình nghe được đoạn đối thoại này. Thật như Hạo nói sao? Cô và anh đã quen nhau từ trước? Mẹ cô là người c*̉a gia tộc thần bí nào đó? Cô nữa sao? Nhưng sao cô lại nghe được mình sắp rời xa anh?- Băng, em yên tâm, không ai mang em rời khỏi tôi cả, được chứ?Cô gật đầu.Sau khi Mộc Tình được đưa đi, anh đã cho người lấy lại đôi mắt cho cô. Đã 3 tháng kể từ ngày hôm đó, cô đã nhìn thấy trở lại.- Lãnh tổng, phu nhân dạo này hay thấy đói lắm,dường như lúc nào c*̃ng muốn ăn...- Vậy sao từ nãy cậu còn đứng đây? Mau xuống nhà bếp nấu ăn cho cô ấy.Vậy là 1 đầu bếp cấp quốc tế 10 năm mới nhận một đơn hàng như anh ta đã quần quật trong nhà bếp1 tháng để hầu hạ Lãnh phu nhân...- Lão đại, phu nhân muốn lấy địa bàn làm ăn c*̉a Lâm tổng...- Vậy còn không mau lấy cho cô ấy.Lâm Hạo khóc không ra nước mắt khi chính anh em c*̉a mình lại đi cướp mất địa bàn quan trọng c*̉a anh. Đã vậy mà địa bàn ấy lại dùng để làm một cái sở thú để thỏa lòng mong ước c*̉a LÃNH PHU NHÂN...- Chủ nhân... phu nhân nói...- Nói gì?- Phu nhân muốn...đi hộp đêm...- Được lắm! Lâu lắm rồi ta không thỏa mãn em đây mà...- Chị dâu, nhìn qua phải nè! Người con trai kia đẹp quá, tuy vẫn xấu hơn anh... So với mấy cô em chân dài kia thì vẫn đọ không nổi.- Lãnh An à, con nói đúng đấy, mấy cô gái này xinh hơn!Cô hết nói nổi với mẹ Lãnh và cô em này(T-T). Họ đưa cô đến đây chỉ để ngắm gái thôi sao? Lỡ anh phát hiện rồi hiểu lầm thì sao?- Uyển Băng!!! Em về nhà ngay cho tôi, tôi chưa đủ thỏa mãn em hay sao? Chân tôi chưa đủ dài sao? Dáng tôi chưa đủ chuẩn sao? Tới ngắm ở đây làm gì?Lãnh Phong từ đâu đi tới, lôi cổ cô về nhà...Chỉ là, khi cô về nhà, cô và anh đều sẽ đối mặt với điều mà họ không muốn nhất...***

Chương 9: Thân phận Uyển Băng