Buổi trưa, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng lá cây, ẩn hiện dừng trên gò má người nọ,cô nghiêng đầu, mũ áo lông vũ che khuất hơn nửa khuôn mặt,ngày thường chính là đôi mắt linh động mà lúc này lại đầy lười biếng. Nguyễn Lệ vẫn luôn biết Bạc Kha Nhiễm là 1 người xinh đẹp. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn giống như sữa dê, rõ ràng có một đôi mắt đào hoa câu người nhưng lại thanh triệt sáng ngời giống như hồ nước, môi mỏng không điểm mà xích. Rốt cuộc mới chỉ hai mươi tuổi, đúng là như hoa như ngọc. Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm, hơi thở đều đều, không hề phát hiện có người đến, xem ra đang ngủ say sưa. Nguyễn Lệ duỗi tay muốn gọi cô, ai ngờ tay mới chạm đến áo khoác, người trước đó một giây còn ngủ say sưa lập tức bừng tỉnh. Đôi mắt sáng như gương "Lệ tỷ, chị đã đến rồi?" Giọng mũi hơi ngạt. "uh." Nguyễn Lệ liền ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt cô. Ngủ dậy liền cảm thấy lạnh, Bạc Kha Nhiễm không khỏi bọc mình trong áo lông vũ. Thấy thế, Nguyễn Lệ mở miệng: "Đã nói với em bao…
Chương 63
Sủng Nhập Tâm PhiTác giả: Tống Cửu CậnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi trưa, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng lá cây, ẩn hiện dừng trên gò má người nọ,cô nghiêng đầu, mũ áo lông vũ che khuất hơn nửa khuôn mặt,ngày thường chính là đôi mắt linh động mà lúc này lại đầy lười biếng. Nguyễn Lệ vẫn luôn biết Bạc Kha Nhiễm là 1 người xinh đẹp. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn giống như sữa dê, rõ ràng có một đôi mắt đào hoa câu người nhưng lại thanh triệt sáng ngời giống như hồ nước, môi mỏng không điểm mà xích. Rốt cuộc mới chỉ hai mươi tuổi, đúng là như hoa như ngọc. Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm, hơi thở đều đều, không hề phát hiện có người đến, xem ra đang ngủ say sưa. Nguyễn Lệ duỗi tay muốn gọi cô, ai ngờ tay mới chạm đến áo khoác, người trước đó một giây còn ngủ say sưa lập tức bừng tỉnh. Đôi mắt sáng như gương "Lệ tỷ, chị đã đến rồi?" Giọng mũi hơi ngạt. "uh." Nguyễn Lệ liền ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt cô. Ngủ dậy liền cảm thấy lạnh, Bạc Kha Nhiễm không khỏi bọc mình trong áo lông vũ. Thấy thế, Nguyễn Lệ mở miệng: "Đã nói với em bao… Editotr: MyYen050296Cô giống như không có việc gì mà bỏ điện thoại di động vào trong túi, sau đó nghiêng người nhìn ba người kia, cô vươn ngón tay ra chỉ chỉ hướng Thẩm Dữ rời đi, ý tứ không cần nói cũng biết.Nguyễn Lệ bị động tác của cô làm cho manh* không chịu được, cô vươn một ngón tay, chỉ vào phương hướng anh rời đi, ngón tay thon dài run lên vài cái, vẻ mặt bộ dáng chờ mong, giống như hamster nhỏ đang gặp đồ ăn.* Manh: Đáng yêuTrong mắt cô, khóe miệng không che dấu được ý cười.Chị nhìn mà không nhịn được cười cười, gật gật đầu, sau đó làm một cái động tác xua tay.Bạc Kha Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt, cùng các cô phất tay, sau đó bước nhanh theo phương hướng anh vừa rời đi.A Miên nhìn thân ảnh Bạc Kha Nhiễm, tự đáy lòng mà nói: "Thật hâm mộ tình cảm của Nhiễm tỷ với Thẩm đạo."Miumi cười nói."Ừ, đây chính là tình yêu đi, Lệ tỷ, chị nói có phải không?"Nguyễn Lệ cười cười, không nói gì.Chị chỉ là nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng hơi hơi cảm thán.Lúc trước khi chị mới thu cô bé vào dưới trướng mình, bất quá cũng chỉ là một hài tử mà thôi.Hai mươi hai tuổi, thân là một diễn viên đây thời gian trân quý và tươi đẹp biết bao.Chị vẫn luôn cảm thấy cô là một cô bé ngây ngây thơ thơ, đối với cái gì cũng không để bụng, đối với chuyện tình cảm càng không thông suốt.Còn tưởng, nhà đầu này phỏng chừng đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn không biết nói chuyện yêu đương là gì.Nào biết chị nghĩ sai rồi.Nha đầu này đã không làm thì thôi, một khi làm là chuyện lớn luôn.Không chỉ nói chuyện yêu đương, ngay cả giấy kết hôn cũng đã lĩnh, vẫn là cùng một người.Từ trong lòng chị cảm thấy thật may mắn.Người này là Thẩm Dữ."Lệ tỷ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"Miumi thấy chị nửa ngày không đáp lại, nhìn theo, thấy chị đang nhìn theo phương hướng Bạc Kha Nhiễm vừa mới đi theo mà phát ngốc.Nguyễn Lệ phục hồi tinh thần, chị lắc lắc đầu."Không có gì.""Thu thập một chút, chúng ta trở về đi."A Miên: "Ai, không đợi Nhiễm tỷ sao?"Nguyễn Lệ nhìn cô nhóc: "Em cảm thấy em ấy đêm nay có khả năng về sao?"A Miên sửng sốt hai giây, liền minh bạch ý nghĩa trong lời nói của Nguyễn Lệ."Em hiểu rồi.""Vậy thu dọn đồ đạc đi.""Vâng."
Editotr: MyYen050296
Cô giống như không có việc gì mà bỏ điện thoại di động vào trong túi, sau đó nghiêng người nhìn ba người kia, cô vươn ngón tay ra chỉ chỉ hướng Thẩm Dữ rời đi, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nguyễn Lệ bị động tác của cô làm cho manh* không chịu được, cô vươn một ngón tay, chỉ vào phương hướng anh rời đi, ngón tay thon dài run lên vài cái, vẻ mặt bộ dáng chờ mong, giống như hamster nhỏ đang gặp đồ ăn.
* Manh: Đáng yêu
Trong mắt cô, khóe miệng không che dấu được ý cười.
Chị nhìn mà không nhịn được cười cười, gật gật đầu, sau đó làm một cái động tác xua tay.
Bạc Kha Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt, cùng các cô phất tay, sau đó bước nhanh theo phương hướng anh vừa rời đi.
A Miên nhìn thân ảnh Bạc Kha Nhiễm, tự đáy lòng mà nói: "Thật hâm mộ tình cảm của Nhiễm tỷ với Thẩm đạo."
Miumi cười nói.
"Ừ, đây chính là tình yêu đi, Lệ tỷ, chị nói có phải không?"
Nguyễn Lệ cười cười, không nói gì.
Chị chỉ là nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng hơi hơi cảm thán.
Lúc trước khi chị mới thu cô bé vào dưới trướng mình, bất quá cũng chỉ là một hài tử mà thôi.
Hai mươi hai tuổi, thân là một diễn viên đây thời gian trân quý và tươi đẹp biết bao.
Chị vẫn luôn cảm thấy cô là một cô bé ngây ngây thơ thơ, đối với cái gì cũng không để bụng, đối với chuyện tình cảm càng không thông suốt.
Còn tưởng, nhà đầu này phỏng chừng đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn không biết nói chuyện yêu đương là gì.
Nào biết chị nghĩ sai rồi.
Nha đầu này đã không làm thì thôi, một khi làm là chuyện lớn luôn.
Không chỉ nói chuyện yêu đương, ngay cả giấy kết hôn cũng đã lĩnh, vẫn là cùng một người.
Từ trong lòng chị cảm thấy thật may mắn.
Người này là Thẩm Dữ.
"Lệ tỷ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"
Miumi thấy chị nửa ngày không đáp lại, nhìn theo, thấy chị đang nhìn theo phương hướng Bạc Kha Nhiễm vừa mới đi theo mà phát ngốc.
Nguyễn Lệ phục hồi tinh thần, chị lắc lắc đầu.
"Không có gì."
"Thu thập một chút, chúng ta trở về đi."
A Miên: "Ai, không đợi Nhiễm tỷ sao?"
Nguyễn Lệ nhìn cô nhóc: "Em cảm thấy em ấy đêm nay có khả năng về sao?"
A Miên sửng sốt hai giây, liền minh bạch ý nghĩa trong lời nói của Nguyễn Lệ.
"Em hiểu rồi."
"Vậy thu dọn đồ đạc đi."
"Vâng."
Sủng Nhập Tâm PhiTác giả: Tống Cửu CậnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi trưa, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng lá cây, ẩn hiện dừng trên gò má người nọ,cô nghiêng đầu, mũ áo lông vũ che khuất hơn nửa khuôn mặt,ngày thường chính là đôi mắt linh động mà lúc này lại đầy lười biếng. Nguyễn Lệ vẫn luôn biết Bạc Kha Nhiễm là 1 người xinh đẹp. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn giống như sữa dê, rõ ràng có một đôi mắt đào hoa câu người nhưng lại thanh triệt sáng ngời giống như hồ nước, môi mỏng không điểm mà xích. Rốt cuộc mới chỉ hai mươi tuổi, đúng là như hoa như ngọc. Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm, hơi thở đều đều, không hề phát hiện có người đến, xem ra đang ngủ say sưa. Nguyễn Lệ duỗi tay muốn gọi cô, ai ngờ tay mới chạm đến áo khoác, người trước đó một giây còn ngủ say sưa lập tức bừng tỉnh. Đôi mắt sáng như gương "Lệ tỷ, chị đã đến rồi?" Giọng mũi hơi ngạt. "uh." Nguyễn Lệ liền ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt cô. Ngủ dậy liền cảm thấy lạnh, Bạc Kha Nhiễm không khỏi bọc mình trong áo lông vũ. Thấy thế, Nguyễn Lệ mở miệng: "Đã nói với em bao… Editotr: MyYen050296Cô giống như không có việc gì mà bỏ điện thoại di động vào trong túi, sau đó nghiêng người nhìn ba người kia, cô vươn ngón tay ra chỉ chỉ hướng Thẩm Dữ rời đi, ý tứ không cần nói cũng biết.Nguyễn Lệ bị động tác của cô làm cho manh* không chịu được, cô vươn một ngón tay, chỉ vào phương hướng anh rời đi, ngón tay thon dài run lên vài cái, vẻ mặt bộ dáng chờ mong, giống như hamster nhỏ đang gặp đồ ăn.* Manh: Đáng yêuTrong mắt cô, khóe miệng không che dấu được ý cười.Chị nhìn mà không nhịn được cười cười, gật gật đầu, sau đó làm một cái động tác xua tay.Bạc Kha Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt, cùng các cô phất tay, sau đó bước nhanh theo phương hướng anh vừa rời đi.A Miên nhìn thân ảnh Bạc Kha Nhiễm, tự đáy lòng mà nói: "Thật hâm mộ tình cảm của Nhiễm tỷ với Thẩm đạo."Miumi cười nói."Ừ, đây chính là tình yêu đi, Lệ tỷ, chị nói có phải không?"Nguyễn Lệ cười cười, không nói gì.Chị chỉ là nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng hơi hơi cảm thán.Lúc trước khi chị mới thu cô bé vào dưới trướng mình, bất quá cũng chỉ là một hài tử mà thôi.Hai mươi hai tuổi, thân là một diễn viên đây thời gian trân quý và tươi đẹp biết bao.Chị vẫn luôn cảm thấy cô là một cô bé ngây ngây thơ thơ, đối với cái gì cũng không để bụng, đối với chuyện tình cảm càng không thông suốt.Còn tưởng, nhà đầu này phỏng chừng đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn không biết nói chuyện yêu đương là gì.Nào biết chị nghĩ sai rồi.Nha đầu này đã không làm thì thôi, một khi làm là chuyện lớn luôn.Không chỉ nói chuyện yêu đương, ngay cả giấy kết hôn cũng đã lĩnh, vẫn là cùng một người.Từ trong lòng chị cảm thấy thật may mắn.Người này là Thẩm Dữ."Lệ tỷ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"Miumi thấy chị nửa ngày không đáp lại, nhìn theo, thấy chị đang nhìn theo phương hướng Bạc Kha Nhiễm vừa mới đi theo mà phát ngốc.Nguyễn Lệ phục hồi tinh thần, chị lắc lắc đầu."Không có gì.""Thu thập một chút, chúng ta trở về đi."A Miên: "Ai, không đợi Nhiễm tỷ sao?"Nguyễn Lệ nhìn cô nhóc: "Em cảm thấy em ấy đêm nay có khả năng về sao?"A Miên sửng sốt hai giây, liền minh bạch ý nghĩa trong lời nói của Nguyễn Lệ."Em hiểu rồi.""Vậy thu dọn đồ đạc đi.""Vâng."