Cửa kính phòng làm việc bị đẩy ra từ bên ngoài. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn người phụ nữ sau bàn vẽ bên cửa sổ, cô mặc một chiếc váy liền thân hai hàng cúc màu xanh khói, đầu hơi cúi, mái tóc đen mềm mại ngoan ngoãn xõa sau vai.
9:20 tối, giờ Bắc Kinh, chuyến bay từ Paris đã hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh.  
Cô gái mặc váy dài trắng, gió nhẹ gợn lên, thổi qua làn váy bồng bềnh cùng với mái tóc đen dài của cô.
Buổi trưa, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng lá cây, ẩn hiện dừng trên gò má người nọ,cô nghiêng đầu, mũ áo lông vũ che khuất hơn nửa khuôn mặt,ngày thường chính là đôi mắt linh động mà lúc này lại đầy lười biếng. Nguyễn Lệ vẫn luôn biết Bạc Kha Nhiễm là 1 người xinh đẹp.
Sau lễ Quốc Khánh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm tại thành phố D vô cùng lớn, một cơn gió lạnh len vào cổ ngay khi vừa mở cửa, Tống Kiểu Kiểu vô thức co người lại.
Edit: Nhược Vy Beta: Quanh “Tốt, nhìn vào máy ảnh.” “Biểu tình hơi cao ngạo chút, đầu khẽ nâng lên.” “Rất tốt, thêm vài bức nữa.” Trong studio.
Edit: Quanh Beta: Nhược Vy "An Nhiên, thứ bảy này cậu có rảnh không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của cô bạn tốt.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.