Xin chào, tôi là Ý. Mọi người hãy gọi tôi bằng cái tên này nhé. Đó là cái tên mà tôi tự đặt cho bản thân. Ý, ý trời định, duyên ý. Hôm nay là ngày tôi quay lại trường học. Năm nay tôi đã học đến lớp sáu rồi đó. Thời gian bẵng một cái thật chóng vánh. Hồi cấp một, tôi nhớ mình rất nhỏ, rất thấp. Khi đứng xếp hàng, tôi thường được đôn lên phía hàng đầu để đứng. Ngồi trong lớp, tôi sẽ được đặc cách ngồi ở bàn thứ hai. Tại sao không phải bàn đầu tiên hả? Ngồi ở bàn đầu tiên sẽ mỏi cổ lắm, nhức mắt nữa. Nếu lỡ như bị cận thị, phải đeo hai cái đít chai lên thì sẽ che mất cả khuôn mặt xinh xắn của tôi. Mặc kệ có người nào đó bảo tôi tự tin thái quá thì tôi vẫn sẽ luôn xem khuôn mặt này là xinh đẹp. Tôi là con gái mà. Ý là một đứa bé gái xinh xắn đó. Gia đình tôi không thuộc dạng khá giả gì cho cam. Ba tôi đi làm ăn xa ở ngoài biển đảo đó, một năm sẽ về thăm nhà một lần. Mẹ tôi là một người bán hàng ở ngoài chợ. Mỗi sớm tinh mơ, khi lúc đó tôi còn ở trong chăn mà ngủ vùi thì mẹ tôi đã phải…
Chương 36
[Quyển 1] Ý - Con Người TôiTác giả: SUNQINGtheWriterTruyện Đam MỹXin chào, tôi là Ý. Mọi người hãy gọi tôi bằng cái tên này nhé. Đó là cái tên mà tôi tự đặt cho bản thân. Ý, ý trời định, duyên ý. Hôm nay là ngày tôi quay lại trường học. Năm nay tôi đã học đến lớp sáu rồi đó. Thời gian bẵng một cái thật chóng vánh. Hồi cấp một, tôi nhớ mình rất nhỏ, rất thấp. Khi đứng xếp hàng, tôi thường được đôn lên phía hàng đầu để đứng. Ngồi trong lớp, tôi sẽ được đặc cách ngồi ở bàn thứ hai. Tại sao không phải bàn đầu tiên hả? Ngồi ở bàn đầu tiên sẽ mỏi cổ lắm, nhức mắt nữa. Nếu lỡ như bị cận thị, phải đeo hai cái đít chai lên thì sẽ che mất cả khuôn mặt xinh xắn của tôi. Mặc kệ có người nào đó bảo tôi tự tin thái quá thì tôi vẫn sẽ luôn xem khuôn mặt này là xinh đẹp. Tôi là con gái mà. Ý là một đứa bé gái xinh xắn đó. Gia đình tôi không thuộc dạng khá giả gì cho cam. Ba tôi đi làm ăn xa ở ngoài biển đảo đó, một năm sẽ về thăm nhà một lần. Mẹ tôi là một người bán hàng ở ngoài chợ. Mỗi sớm tinh mơ, khi lúc đó tôi còn ở trong chăn mà ngủ vùi thì mẹ tôi đã phải… Người nọ là em họ của Nguyện và Như.Và đó là điều duy nhất mà Nguyện nói cho tôi biết, còn lại thì tôi không hỏi cũng như Nguyện không kể.Từ chỗ bác sĩ thú y rời đi, chúng tôi băng qua kha khá ngã tư. Mỗi lần đứng lại ở đèn đỏ, ánh mặt trời lại gay gắt chiếu xuống làm mặt đất muốn bốc cháy.Ngày hôm qua vẫn còn mưa rất to, rất lâu. Hôm nay thì đã nắng gắt nóng bức thế này rồi. Đúng là ông trời nắng mưa thất thường mà.Nguyện chở tôi cùng Đại Lợi đến một quán kem nhỏ gần đó. Anh ấy bảo trời nóng quá, vào đó ngồi ăn một ly kem rồi hẵng về.Tôi nghe được bao ăn liền hý hửng ôm Đại Lợi đi vào quán. Lúc mà người phục vụ nhìn thấy tôi ôm con trai mình bước vào, ánh mắt của anh ấy đã rất dè chừng.Nhưng may thay, Nguyện đã thay tôi nói một vài lời ngọt ngào khiến cho người phục vụ kia lập tức xìu lòng, đồng ý cho tôi mang Đại Lợi cùng vào quán.Ngồi xuống ghế, tôi đặt Đại Lợi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh rồi giở cái thực đơn ra lựa chọn. Có nhiều loại kem phết!Vanilla này, chocolate này, bạc hà này, dâu tây này...Tôi mải chăm chú chọn lựa mà không để ý đến ánh mắt của người đối diện. Cho đến khi tôi bất ngờ ngẩng mặt lên thì chạm phải đôi mắt đen láy đầy sáng dạ kia.Nguyện bị tôi nhìn đến cũng rất lúng túng đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Bỗng dưng tôi có cảm giác Nguyện vừa làm chuyện xấu gì đó rồi bị phát hiện vậy đó.Khẽ cười giễu anh ấy trong bụng, tôi chỉ chỉ vào thực đơn:" Cho em một bạc hà."Nguyện cầm thực đơn, tùy tiện gật đầu rồi chọn một ly kem vanilla. Hai chúng tôi ngồi chờ món ăn được bày lên.Quay sang v**t v* thớ lông mịn màng của Đại Lợi, tôi cúi thấp đầu độc thoại. Nguyện nghe tôi ngồi nói chuyện với một chú cún thì có vẻ không nhịn được cười." Đại Lợi uống thuốc bác sĩ cho sẽ khỏe ngay thôi, em đừng lo."Tôi ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn ngập lo lắng nhưng cố gắng gạt bỏ bi quan." Vâng, em biết rồi."Một bạc hà và một vanilla được đặt lên bàn.Tôi chiêm ngưỡng màu xanh lá cây bắt mắt của ly kem, từng hạt chocolate nhỏ tí ti được rắc đầy lên bề mặt, một chút sữa đặc nữa.Aw, nhìn thôi là tôi chịu không nổi rồi.Cầm muỗng lên khoét nhẹ một miếng trên bề mặt kem, bỏ ngay vào miệng, lạnh buốt. Đầu lưỡi tê rần, hai mắt tôi híp lại thành một đường thẳng.Vị bạc hà the the mát mát, thơm nữa.Ăn xong muỗng kem đầu tiên, tôi liếc nhìn ly kem vanilla của Nguyện, cũng muốn thử qua một chút. Ngặt nỗi, nếu như tôi vòi anh ấy một muỗng kem thì sẽ mất mặt lắm nha!!!Suy nghĩ suy nghĩ, cuối cùng tôi đã lắc đầu, xua tan suy ý niệm kia và tiếp tục ăn phần kem của mình." Ý."Nghe thấy tên của mình loáng thoáng bên tai, tôi lập tức ngước mắt lên nhìn. Thấy Nguyện đang duỗi tay đưa muỗng kem vanilla đến trước miệng tôi.Ngây ngốc năm giây, tôi mới lùi ra một chút:" Ơ, gì thế ạ?"" Nếm thử." Nguyện bình tĩnh nói, sau đó bồi hẳn một muỗng kem to tướng vào miệng tôi.Khuôn mặt tôi một lần nữa bị biến dạng không thương tiếc. Hai vai rụt lại, thật sự là lạnh chết đi được >o
Người nọ là em họ của Nguyện và Như.
Và đó là điều duy nhất mà Nguyện nói cho tôi biết, còn lại thì tôi không hỏi cũng như Nguyện không kể.
Từ chỗ bác sĩ thú y rời đi, chúng tôi băng qua kha khá ngã tư. Mỗi lần đứng lại ở đèn đỏ, ánh mặt trời lại gay gắt chiếu xuống làm mặt đất muốn bốc cháy.
Ngày hôm qua vẫn còn mưa rất to, rất lâu. Hôm nay thì đã nắng gắt nóng bức thế này rồi. Đúng là ông trời nắng mưa thất thường mà.
Nguyện chở tôi cùng Đại Lợi đến một quán kem nhỏ gần đó. Anh ấy bảo trời nóng quá, vào đó ngồi ăn một ly kem rồi hẵng về.
Tôi nghe được bao ăn liền hý hửng ôm Đại Lợi đi vào quán. Lúc mà người phục vụ nhìn thấy tôi ôm con trai mình bước vào, ánh mắt của anh ấy đã rất dè chừng.
Nhưng may thay, Nguyện đã thay tôi nói một vài lời ngọt ngào khiến cho người phục vụ kia lập tức xìu lòng, đồng ý cho tôi mang Đại Lợi cùng vào quán.
Ngồi xuống ghế, tôi đặt Đại Lợi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh rồi giở cái thực đơn ra lựa chọn. Có nhiều loại kem phết!
Vanilla này, chocolate này, bạc hà này, dâu tây này...
Tôi mải chăm chú chọn lựa mà không để ý đến ánh mắt của người đối diện. Cho đến khi tôi bất ngờ ngẩng mặt lên thì chạm phải đôi mắt đen láy đầy sáng dạ kia.
Nguyện bị tôi nhìn đến cũng rất lúng túng đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Bỗng dưng tôi có cảm giác Nguyện vừa làm chuyện xấu gì đó rồi bị phát hiện vậy đó.
Khẽ cười giễu anh ấy trong bụng, tôi chỉ chỉ vào thực đơn:
" Cho em một bạc hà."
Nguyện cầm thực đơn, tùy tiện gật đầu rồi chọn một ly kem vanilla. Hai chúng tôi ngồi chờ món ăn được bày lên.
Quay sang v**t v* thớ lông mịn màng của Đại Lợi, tôi cúi thấp đầu độc thoại. Nguyện nghe tôi ngồi nói chuyện với một chú cún thì có vẻ không nhịn được cười.
" Đại Lợi uống thuốc bác sĩ cho sẽ khỏe ngay thôi, em đừng lo."
Tôi ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn ngập lo lắng nhưng cố gắng gạt bỏ bi quan.
" Vâng, em biết rồi."
Một bạc hà và một vanilla được đặt lên bàn.
Tôi chiêm ngưỡng màu xanh lá cây bắt mắt của ly kem, từng hạt chocolate nhỏ tí ti được rắc đầy lên bề mặt, một chút sữa đặc nữa.
Aw, nhìn thôi là tôi chịu không nổi rồi.
Cầm muỗng lên khoét nhẹ một miếng trên bề mặt kem, bỏ ngay vào miệng, lạnh buốt. Đầu lưỡi tê rần, hai mắt tôi híp lại thành một đường thẳng.
Vị bạc hà the the mát mát, thơm nữa.
Ăn xong muỗng kem đầu tiên, tôi liếc nhìn ly kem vanilla của Nguyện, cũng muốn thử qua một chút. Ngặt nỗi, nếu như tôi vòi anh ấy một muỗng kem thì sẽ mất mặt lắm nha!!!
Suy nghĩ suy nghĩ, cuối cùng tôi đã lắc đầu, xua tan suy ý niệm kia và tiếp tục ăn phần kem của mình.
" Ý."
Nghe thấy tên của mình loáng thoáng bên tai, tôi lập tức ngước mắt lên nhìn. Thấy Nguyện đang duỗi tay đưa muỗng kem vanilla đến trước miệng tôi.
Ngây ngốc năm giây, tôi mới lùi ra một chút:
" Ơ, gì thế ạ?"
" Nếm thử." Nguyện bình tĩnh nói, sau đó bồi hẳn một muỗng kem to tướng vào miệng tôi.
Khuôn mặt tôi một lần nữa bị biến dạng không thương tiếc. Hai vai rụt lại, thật sự là lạnh chết đi được >o
[Quyển 1] Ý - Con Người TôiTác giả: SUNQINGtheWriterTruyện Đam MỹXin chào, tôi là Ý. Mọi người hãy gọi tôi bằng cái tên này nhé. Đó là cái tên mà tôi tự đặt cho bản thân. Ý, ý trời định, duyên ý. Hôm nay là ngày tôi quay lại trường học. Năm nay tôi đã học đến lớp sáu rồi đó. Thời gian bẵng một cái thật chóng vánh. Hồi cấp một, tôi nhớ mình rất nhỏ, rất thấp. Khi đứng xếp hàng, tôi thường được đôn lên phía hàng đầu để đứng. Ngồi trong lớp, tôi sẽ được đặc cách ngồi ở bàn thứ hai. Tại sao không phải bàn đầu tiên hả? Ngồi ở bàn đầu tiên sẽ mỏi cổ lắm, nhức mắt nữa. Nếu lỡ như bị cận thị, phải đeo hai cái đít chai lên thì sẽ che mất cả khuôn mặt xinh xắn của tôi. Mặc kệ có người nào đó bảo tôi tự tin thái quá thì tôi vẫn sẽ luôn xem khuôn mặt này là xinh đẹp. Tôi là con gái mà. Ý là một đứa bé gái xinh xắn đó. Gia đình tôi không thuộc dạng khá giả gì cho cam. Ba tôi đi làm ăn xa ở ngoài biển đảo đó, một năm sẽ về thăm nhà một lần. Mẹ tôi là một người bán hàng ở ngoài chợ. Mỗi sớm tinh mơ, khi lúc đó tôi còn ở trong chăn mà ngủ vùi thì mẹ tôi đã phải… Người nọ là em họ của Nguyện và Như.Và đó là điều duy nhất mà Nguyện nói cho tôi biết, còn lại thì tôi không hỏi cũng như Nguyện không kể.Từ chỗ bác sĩ thú y rời đi, chúng tôi băng qua kha khá ngã tư. Mỗi lần đứng lại ở đèn đỏ, ánh mặt trời lại gay gắt chiếu xuống làm mặt đất muốn bốc cháy.Ngày hôm qua vẫn còn mưa rất to, rất lâu. Hôm nay thì đã nắng gắt nóng bức thế này rồi. Đúng là ông trời nắng mưa thất thường mà.Nguyện chở tôi cùng Đại Lợi đến một quán kem nhỏ gần đó. Anh ấy bảo trời nóng quá, vào đó ngồi ăn một ly kem rồi hẵng về.Tôi nghe được bao ăn liền hý hửng ôm Đại Lợi đi vào quán. Lúc mà người phục vụ nhìn thấy tôi ôm con trai mình bước vào, ánh mắt của anh ấy đã rất dè chừng.Nhưng may thay, Nguyện đã thay tôi nói một vài lời ngọt ngào khiến cho người phục vụ kia lập tức xìu lòng, đồng ý cho tôi mang Đại Lợi cùng vào quán.Ngồi xuống ghế, tôi đặt Đại Lợi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh rồi giở cái thực đơn ra lựa chọn. Có nhiều loại kem phết!Vanilla này, chocolate này, bạc hà này, dâu tây này...Tôi mải chăm chú chọn lựa mà không để ý đến ánh mắt của người đối diện. Cho đến khi tôi bất ngờ ngẩng mặt lên thì chạm phải đôi mắt đen láy đầy sáng dạ kia.Nguyện bị tôi nhìn đến cũng rất lúng túng đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Bỗng dưng tôi có cảm giác Nguyện vừa làm chuyện xấu gì đó rồi bị phát hiện vậy đó.Khẽ cười giễu anh ấy trong bụng, tôi chỉ chỉ vào thực đơn:" Cho em một bạc hà."Nguyện cầm thực đơn, tùy tiện gật đầu rồi chọn một ly kem vanilla. Hai chúng tôi ngồi chờ món ăn được bày lên.Quay sang v**t v* thớ lông mịn màng của Đại Lợi, tôi cúi thấp đầu độc thoại. Nguyện nghe tôi ngồi nói chuyện với một chú cún thì có vẻ không nhịn được cười." Đại Lợi uống thuốc bác sĩ cho sẽ khỏe ngay thôi, em đừng lo."Tôi ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn ngập lo lắng nhưng cố gắng gạt bỏ bi quan." Vâng, em biết rồi."Một bạc hà và một vanilla được đặt lên bàn.Tôi chiêm ngưỡng màu xanh lá cây bắt mắt của ly kem, từng hạt chocolate nhỏ tí ti được rắc đầy lên bề mặt, một chút sữa đặc nữa.Aw, nhìn thôi là tôi chịu không nổi rồi.Cầm muỗng lên khoét nhẹ một miếng trên bề mặt kem, bỏ ngay vào miệng, lạnh buốt. Đầu lưỡi tê rần, hai mắt tôi híp lại thành một đường thẳng.Vị bạc hà the the mát mát, thơm nữa.Ăn xong muỗng kem đầu tiên, tôi liếc nhìn ly kem vanilla của Nguyện, cũng muốn thử qua một chút. Ngặt nỗi, nếu như tôi vòi anh ấy một muỗng kem thì sẽ mất mặt lắm nha!!!Suy nghĩ suy nghĩ, cuối cùng tôi đã lắc đầu, xua tan suy ý niệm kia và tiếp tục ăn phần kem của mình." Ý."Nghe thấy tên của mình loáng thoáng bên tai, tôi lập tức ngước mắt lên nhìn. Thấy Nguyện đang duỗi tay đưa muỗng kem vanilla đến trước miệng tôi.Ngây ngốc năm giây, tôi mới lùi ra một chút:" Ơ, gì thế ạ?"" Nếm thử." Nguyện bình tĩnh nói, sau đó bồi hẳn một muỗng kem to tướng vào miệng tôi.Khuôn mặt tôi một lần nữa bị biến dạng không thương tiếc. Hai vai rụt lại, thật sự là lạnh chết đi được >o