Ngày xửa ngày xưa, à không, ngày nảy ngày nay, có một vị Tổng Tài. Thật ra, Tổng Tài không hẳn là Tổng Tài, hắn là người thừa kế tập đoàn của gia tộc, Chủ tịch mới là chức vị lớn nhất của hắn. Bạn nghĩ thử xem, trời sinh đã là Chủ tịch rồi, tôi cũng chả biết tỏ thái độ gì với vụ này nữa. Nhưng mà thời nay Tổng Tài mới là công việc hợp mốt nhất, cho nên chúng mình tạm thời gọi hắn vậy đi. Về sự nghiệp của Tổng Tài á hả, quá trời quá đất luôn, Công ty của hắn được bình chọn đứng đầu top 500 Doanh nghiệp lớn nhất thế giới, lợi nhuận hàng năm lên đến 500 tỷ! Nhưng mà Tổng Tài sống vô cùng tiết kiệm, mỗi năm chỉ tiêu 2 060 578 Nguyên*, mỗi ngày chỉ thức dậy trên chiếc giường to 10 mét, hắn chưa từng lái xe, chấp nhận đi bộ nửa tiếng để ra khỏi vườn hoa của biệt thự nhà hắn, rồi cưỡi xe đạp chia sẻ đi làm.** *tầm 7 tỷ VND ** hệ thống xe đạp chia sẻ: thuê xe đạp tại 1 điểm và trả xe tại 1 điểm khác trên cùng 1 hệ thống. Du lịch xanh, bảo vệ môi trường, bạn, tôi và mọi người! Mặc dù đường đi…
Chương 3
Tôi Không Có Lừa Cậu Kết Hôn Thật Mà!Tác giả: Phong YênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNgày xửa ngày xưa, à không, ngày nảy ngày nay, có một vị Tổng Tài. Thật ra, Tổng Tài không hẳn là Tổng Tài, hắn là người thừa kế tập đoàn của gia tộc, Chủ tịch mới là chức vị lớn nhất của hắn. Bạn nghĩ thử xem, trời sinh đã là Chủ tịch rồi, tôi cũng chả biết tỏ thái độ gì với vụ này nữa. Nhưng mà thời nay Tổng Tài mới là công việc hợp mốt nhất, cho nên chúng mình tạm thời gọi hắn vậy đi. Về sự nghiệp của Tổng Tài á hả, quá trời quá đất luôn, Công ty của hắn được bình chọn đứng đầu top 500 Doanh nghiệp lớn nhất thế giới, lợi nhuận hàng năm lên đến 500 tỷ! Nhưng mà Tổng Tài sống vô cùng tiết kiệm, mỗi năm chỉ tiêu 2 060 578 Nguyên*, mỗi ngày chỉ thức dậy trên chiếc giường to 10 mét, hắn chưa từng lái xe, chấp nhận đi bộ nửa tiếng để ra khỏi vườn hoa của biệt thự nhà hắn, rồi cưỡi xe đạp chia sẻ đi làm.** *tầm 7 tỷ VND ** hệ thống xe đạp chia sẻ: thuê xe đạp tại 1 điểm và trả xe tại 1 điểm khác trên cùng 1 hệ thống. Du lịch xanh, bảo vệ môi trường, bạn, tôi và mọi người! Mặc dù đường đi… (5)Bác sĩ: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ giữ bình tĩnh, tận hưởng cuộc sống” – ổng dừng lại, rồi bổ sung- “Đương nhiên, nhập viện điều trị cũng được.”Tổng Tài bĩnh tình cười nhã nhặn: “Cảm ơn bác sĩ (đã dạy tôi kĩ năng chờ chết)”(6)Tổng Tài ủ rũ đạp xe về lại cổng biệt thự, đi bộ nửa tiếng bị muỗi cắn bảy tám lần. Hắn vào cửa nhà, bắt đầu hồi tường cuộc đời ngắn ngủi của mình.Trước năm 24 tuổi, hắn học hành chăm chỉ, vì có tài năng xuất chúng mà lấy bằng Tiến sĩ sớm. Từ 24 đến nay, chỉ có công việc.Pavel Korchagin có câu: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình”.Quãng đời đã qua của Tổng Tài là những tháng ngày học tập, làm việc hết mình ——Nhưng tại sao mình vẫn thấy đời này uổng phí quá? Chẳng lẽ mình vốn là nam chính của quyển tiểu thuyết rác rưởi nào ư? – Tổng Tài nghĩ thầm.Hiếm khi Tổng Tài thấy buồn bã như hôm nay, hắn quyết định phải làm chuyện ý nghĩa nào đó trong những ngày tháng cuối đời. Thế là hắn gọi điện thoại cho Luật sư.
(5)
Bác sĩ: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ giữ bình tĩnh, tận hưởng cuộc sống” – ổng dừng lại, rồi bổ sung- “Đương nhiên, nhập viện điều trị cũng được.”
Tổng Tài bĩnh tình cười nhã nhặn: “Cảm ơn bác sĩ (đã dạy tôi kĩ năng chờ chết)”
(6)
Tổng Tài ủ rũ đạp xe về lại cổng biệt thự, đi bộ nửa tiếng bị muỗi cắn bảy tám lần. Hắn vào cửa nhà, bắt đầu hồi tường cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Trước năm 24 tuổi, hắn học hành chăm chỉ, vì có tài năng xuất chúng mà lấy bằng Tiến sĩ sớm. Từ 24 đến nay, chỉ có công việc.
Pavel Korchagin có câu: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình”.
Quãng đời đã qua của Tổng Tài là những tháng ngày học tập, làm việc hết mình ——
Nhưng tại sao mình vẫn thấy đời này uổng phí quá? Chẳng lẽ mình vốn là nam chính của quyển tiểu thuyết rác rưởi nào ư? – Tổng Tài nghĩ thầm.
Hiếm khi Tổng Tài thấy buồn bã như hôm nay, hắn quyết định phải làm chuyện ý nghĩa nào đó trong những ngày tháng cuối đời. Thế là hắn gọi điện thoại cho Luật sư.
Tôi Không Có Lừa Cậu Kết Hôn Thật Mà!Tác giả: Phong YênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNgày xửa ngày xưa, à không, ngày nảy ngày nay, có một vị Tổng Tài. Thật ra, Tổng Tài không hẳn là Tổng Tài, hắn là người thừa kế tập đoàn của gia tộc, Chủ tịch mới là chức vị lớn nhất của hắn. Bạn nghĩ thử xem, trời sinh đã là Chủ tịch rồi, tôi cũng chả biết tỏ thái độ gì với vụ này nữa. Nhưng mà thời nay Tổng Tài mới là công việc hợp mốt nhất, cho nên chúng mình tạm thời gọi hắn vậy đi. Về sự nghiệp của Tổng Tài á hả, quá trời quá đất luôn, Công ty của hắn được bình chọn đứng đầu top 500 Doanh nghiệp lớn nhất thế giới, lợi nhuận hàng năm lên đến 500 tỷ! Nhưng mà Tổng Tài sống vô cùng tiết kiệm, mỗi năm chỉ tiêu 2 060 578 Nguyên*, mỗi ngày chỉ thức dậy trên chiếc giường to 10 mét, hắn chưa từng lái xe, chấp nhận đi bộ nửa tiếng để ra khỏi vườn hoa của biệt thự nhà hắn, rồi cưỡi xe đạp chia sẻ đi làm.** *tầm 7 tỷ VND ** hệ thống xe đạp chia sẻ: thuê xe đạp tại 1 điểm và trả xe tại 1 điểm khác trên cùng 1 hệ thống. Du lịch xanh, bảo vệ môi trường, bạn, tôi và mọi người! Mặc dù đường đi… (5)Bác sĩ: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ giữ bình tĩnh, tận hưởng cuộc sống” – ổng dừng lại, rồi bổ sung- “Đương nhiên, nhập viện điều trị cũng được.”Tổng Tài bĩnh tình cười nhã nhặn: “Cảm ơn bác sĩ (đã dạy tôi kĩ năng chờ chết)”(6)Tổng Tài ủ rũ đạp xe về lại cổng biệt thự, đi bộ nửa tiếng bị muỗi cắn bảy tám lần. Hắn vào cửa nhà, bắt đầu hồi tường cuộc đời ngắn ngủi của mình.Trước năm 24 tuổi, hắn học hành chăm chỉ, vì có tài năng xuất chúng mà lấy bằng Tiến sĩ sớm. Từ 24 đến nay, chỉ có công việc.Pavel Korchagin có câu: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình”.Quãng đời đã qua của Tổng Tài là những tháng ngày học tập, làm việc hết mình ——Nhưng tại sao mình vẫn thấy đời này uổng phí quá? Chẳng lẽ mình vốn là nam chính của quyển tiểu thuyết rác rưởi nào ư? – Tổng Tài nghĩ thầm.Hiếm khi Tổng Tài thấy buồn bã như hôm nay, hắn quyết định phải làm chuyện ý nghĩa nào đó trong những ngày tháng cuối đời. Thế là hắn gọi điện thoại cho Luật sư.