“Vợ ơi vợ à…” Người nào đó chọc chọc lưng cô: “Vợ ơi…” Cô bực mình khép quyển sách lại, nhìn người nào đó chằm chằm, người nào đó sợ rụt rụt thân lại: “Vợ ơi, cho anh đi chơi xíu đi, chỉ chút xíu thôi mà…” Anh giơ bàn tay ra chỉ chỉ lóng tay út, ý là chỉ chút xíu nhiêu đó thôi. Ánh mắt ngây thơ rưng rưng nhìn cô, cô bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Anh đừng có học tiểu Bạch được không.” Tiểu bạch là con chó nhỏ anh nuôi. Cô thật không có sức miễn dịch với ánh mắt đó a. “Đi mà vợ….” Anh nhào tới lắc lắc tay cô: “Anh chỉ đi chơi tí xíu thôi, một tiếng, à không bốn mươi phút…” Nhìn ánh mắt giết người của cô, anh càng ngày càng nhỏ giọng: “Ba mươi phút…. Không, hai mươi phút đi vợ.. vợ ơi, anh đã ở nhà không đi chơi hai ngày rồi, vợ ơi…” Thật ra là vì hai hôm trước anh đi chơi, mà ngốc quá để lũ trẻ hàng xóm ăn h**p khóc lóc chạy về nước mắt nước mũi đầm đìa. Mặc dù cô đã dạy dỗ lũ nhóc ăn h**p anh rồi, bọn chúng cũng không dám ăn h**p anh nữa, nhưng mà… anh ngốc như vậy, tốt nhất vẫn là ngoan…

Chương 10: Đoản - Chồng Ngốc 10

Chồng NgốcTác giả: Huyền Quân Ngọc TuyếtTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Vợ ơi vợ à…” Người nào đó chọc chọc lưng cô: “Vợ ơi…” Cô bực mình khép quyển sách lại, nhìn người nào đó chằm chằm, người nào đó sợ rụt rụt thân lại: “Vợ ơi, cho anh đi chơi xíu đi, chỉ chút xíu thôi mà…” Anh giơ bàn tay ra chỉ chỉ lóng tay út, ý là chỉ chút xíu nhiêu đó thôi. Ánh mắt ngây thơ rưng rưng nhìn cô, cô bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Anh đừng có học tiểu Bạch được không.” Tiểu bạch là con chó nhỏ anh nuôi. Cô thật không có sức miễn dịch với ánh mắt đó a. “Đi mà vợ….” Anh nhào tới lắc lắc tay cô: “Anh chỉ đi chơi tí xíu thôi, một tiếng, à không bốn mươi phút…” Nhìn ánh mắt giết người của cô, anh càng ngày càng nhỏ giọng: “Ba mươi phút…. Không, hai mươi phút đi vợ.. vợ ơi, anh đã ở nhà không đi chơi hai ngày rồi, vợ ơi…” Thật ra là vì hai hôm trước anh đi chơi, mà ngốc quá để lũ trẻ hàng xóm ăn h**p khóc lóc chạy về nước mắt nước mũi đầm đìa. Mặc dù cô đã dạy dỗ lũ nhóc ăn h**p anh rồi, bọn chúng cũng không dám ăn h**p anh nữa, nhưng mà… anh ngốc như vậy, tốt nhất vẫn là ngoan… Hôm nay trên đường đi mua thức ăn cho tiểu Bạch về, cô có nhặt được một bé mèo con rất đáng yêu nằm bên đường. Nhìn dáng vẻ dơ bẩn co ro núp dưới tàng cây giữa trời mưa hẳn là bị bỏ rơi, vì đang mang thai nên mẫu tính trong lòng cô bộc phát, liền nhào tới ôm bé mèo con về.Vừa bước vào nhà liền thấy ánh mắt trông mong của một lớn một nhỏ kia, thật là… cô chỉ đi ra ngoài có ba mươi phút, chứ phải ba mươi ngày đâu mà hai cái tên này lại ấu trĩ như vậy…Anh vừa thấy cô đến cửa liền bỏ mặc tiểu Bạch bất chấp nhào lên: “Vợ ơi, anh nhớ vợ muốn chết…. Vợ đi lâu quá chừng luôn, trời mưa anh lo cho vợ lắm, vợ vẫn thấy khỏe chứ?”Cô nhìn anh, phủi phủi vài giọt mưa còn đọng trên người sau đó xoa xoa má anh: “Em không sao, chỉ là mưa nhỏ, hơn nữa em có mang ô mà.” Nói xong cô quay qua tiểu Bạch: “Tiểu Bạch ngoan, cho con một người bạn được không?”Nói rồi cô thả bé mèo xuống, bé mèo đầu tiên là dụi dụi vào chân cô, sau đó tò mò đi tập tễnh vài bước lại gần tiểu Bạch ngửi ngửi, lúc này lông toàn thân tiểu Bạch đều dựng ngược hết lên rồi. Trong miệng còn phát ra tiếng ư ử rất đáng thương. Đến lúc đột nhiên bé mèo hưng phấn phái ra tiếng: “Miêu ~ ô!” Nhào lên người tiểu Bạch thì….Quả thật là trời đất sụp đổ, tiểu Bạch phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị thọc tiết sau đó chạy như bay phi về phía cô, may mà giữa chừng có anh cản ôm nó lại. Nếu không với tốc độ của nó như thế mặc dù thân thể nhỏ thì chắc sẽ đánh ngã cô mất. Cô lại đang mang thai nữa, may mà anh tay mắc lanh lẹ ôm nó lại.Tiểu Bạch lúc này biết mình đã làm sai, run rẩy trong lòng anh le lưỡi khẽ l**m tay cô, nhưng nhất quyết không dám xuống dưới, bé mèo thì tưởng rằng tiểu Bạch đang đùa với mình nên cứ đứng dưới chân anh chạy lon ton gọi tiểu Bạch xuống: “Miêu ~ miêu~”Thấy tiểu Bạch càng run rẩy hơn, dù thường ngày hay đấu đá nhưng anh vẫn rất thương nó liền vội ôm tiểu Bạch nhảy lên bàn trốn, cô thấy vậy đành thở dài ôm bé mèo lên, thôi… từ từ nghĩ cách vậy… cô quả thật không ngờ tiểu Bạch là một con chó lại…. đi sợ mèo cơ đó…Nhìn một lớn ôm một nhỏ đứng trên bàn, trên mặt tiểu Bạch còn nguyên nét kinh hoàng cộng thêm vài giọt nước mắt rơi xuống, lông dựng ngược hết lên cô bất chấp mọi thứ ôm bụng cười to… thật là quá.. quá đáng yêu mà… sao trước giờ cô lại không biết tiểu Bạch của mình lại có thể tức cười như vậy chứ…

Hôm nay trên đường đi mua thức ăn cho tiểu Bạch về, cô có nhặt được một bé mèo con rất đáng yêu nằm bên đường. Nhìn dáng vẻ dơ bẩn co ro núp dưới tàng cây giữa trời mưa hẳn là bị bỏ rơi, vì đang mang thai nên mẫu tính trong lòng cô bộc phát, liền nhào tới ôm bé mèo con về.

Vừa bước vào nhà liền thấy ánh mắt trông mong của một lớn một nhỏ kia, thật là… cô chỉ đi ra ngoài có ba mươi phút, chứ phải ba mươi ngày đâu mà hai cái tên này lại ấu trĩ như vậy…

Anh vừa thấy cô đến cửa liền bỏ mặc tiểu Bạch bất chấp nhào lên: “Vợ ơi, anh nhớ vợ muốn chết…. Vợ đi lâu quá chừng luôn, trời mưa anh lo cho vợ lắm, vợ vẫn thấy khỏe chứ?”

Cô nhìn anh, phủi phủi vài giọt mưa còn đọng trên người sau đó xoa xoa má anh: “Em không sao, chỉ là mưa nhỏ, hơn nữa em có mang ô mà.” Nói xong cô quay qua tiểu Bạch: “Tiểu Bạch ngoan, cho con một người bạn được không?”

Nói rồi cô thả bé mèo xuống, bé mèo đầu tiên là dụi dụi vào chân cô, sau đó tò mò đi tập tễnh vài bước lại gần tiểu Bạch ngửi ngửi, lúc này lông toàn thân tiểu Bạch đều dựng ngược hết lên rồi. Trong miệng còn phát ra tiếng ư ử rất đáng thương. Đến lúc đột nhiên bé mèo hưng phấn phái ra tiếng: “Miêu ~ ô!” Nhào lên người tiểu Bạch thì….

Quả thật là trời đất sụp đổ, tiểu Bạch phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị thọc tiết sau đó chạy như bay phi về phía cô, may mà giữa chừng có anh cản ôm nó lại. Nếu không với tốc độ của nó như thế mặc dù thân thể nhỏ thì chắc sẽ đánh ngã cô mất. Cô lại đang mang thai nữa, may mà anh tay mắc lanh lẹ ôm nó lại.

Tiểu Bạch lúc này biết mình đã làm sai, run rẩy trong lòng anh le lưỡi khẽ l**m tay cô, nhưng nhất quyết không dám xuống dưới, bé mèo thì tưởng rằng tiểu Bạch đang đùa với mình nên cứ đứng dưới chân anh chạy lon ton gọi tiểu Bạch xuống: “Miêu ~ miêu~”

Thấy tiểu Bạch càng run rẩy hơn, dù thường ngày hay đấu đá nhưng anh vẫn rất thương nó liền vội ôm tiểu Bạch nhảy lên bàn trốn, cô thấy vậy đành thở dài ôm bé mèo lên, thôi… từ từ nghĩ cách vậy… cô quả thật không ngờ tiểu Bạch là một con chó lại…. đi sợ mèo cơ đó…

Nhìn một lớn ôm một nhỏ đứng trên bàn, trên mặt tiểu Bạch còn nguyên nét kinh hoàng cộng thêm vài giọt nước mắt rơi xuống, lông dựng ngược hết lên cô bất chấp mọi thứ ôm bụng cười to… thật là quá.. quá đáng yêu mà… sao trước giờ cô lại không biết tiểu Bạch của mình lại có thể tức cười như vậy chứ…

Chồng NgốcTác giả: Huyền Quân Ngọc TuyếtTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Vợ ơi vợ à…” Người nào đó chọc chọc lưng cô: “Vợ ơi…” Cô bực mình khép quyển sách lại, nhìn người nào đó chằm chằm, người nào đó sợ rụt rụt thân lại: “Vợ ơi, cho anh đi chơi xíu đi, chỉ chút xíu thôi mà…” Anh giơ bàn tay ra chỉ chỉ lóng tay út, ý là chỉ chút xíu nhiêu đó thôi. Ánh mắt ngây thơ rưng rưng nhìn cô, cô bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Anh đừng có học tiểu Bạch được không.” Tiểu bạch là con chó nhỏ anh nuôi. Cô thật không có sức miễn dịch với ánh mắt đó a. “Đi mà vợ….” Anh nhào tới lắc lắc tay cô: “Anh chỉ đi chơi tí xíu thôi, một tiếng, à không bốn mươi phút…” Nhìn ánh mắt giết người của cô, anh càng ngày càng nhỏ giọng: “Ba mươi phút…. Không, hai mươi phút đi vợ.. vợ ơi, anh đã ở nhà không đi chơi hai ngày rồi, vợ ơi…” Thật ra là vì hai hôm trước anh đi chơi, mà ngốc quá để lũ trẻ hàng xóm ăn h**p khóc lóc chạy về nước mắt nước mũi đầm đìa. Mặc dù cô đã dạy dỗ lũ nhóc ăn h**p anh rồi, bọn chúng cũng không dám ăn h**p anh nữa, nhưng mà… anh ngốc như vậy, tốt nhất vẫn là ngoan… Hôm nay trên đường đi mua thức ăn cho tiểu Bạch về, cô có nhặt được một bé mèo con rất đáng yêu nằm bên đường. Nhìn dáng vẻ dơ bẩn co ro núp dưới tàng cây giữa trời mưa hẳn là bị bỏ rơi, vì đang mang thai nên mẫu tính trong lòng cô bộc phát, liền nhào tới ôm bé mèo con về.Vừa bước vào nhà liền thấy ánh mắt trông mong của một lớn một nhỏ kia, thật là… cô chỉ đi ra ngoài có ba mươi phút, chứ phải ba mươi ngày đâu mà hai cái tên này lại ấu trĩ như vậy…Anh vừa thấy cô đến cửa liền bỏ mặc tiểu Bạch bất chấp nhào lên: “Vợ ơi, anh nhớ vợ muốn chết…. Vợ đi lâu quá chừng luôn, trời mưa anh lo cho vợ lắm, vợ vẫn thấy khỏe chứ?”Cô nhìn anh, phủi phủi vài giọt mưa còn đọng trên người sau đó xoa xoa má anh: “Em không sao, chỉ là mưa nhỏ, hơn nữa em có mang ô mà.” Nói xong cô quay qua tiểu Bạch: “Tiểu Bạch ngoan, cho con một người bạn được không?”Nói rồi cô thả bé mèo xuống, bé mèo đầu tiên là dụi dụi vào chân cô, sau đó tò mò đi tập tễnh vài bước lại gần tiểu Bạch ngửi ngửi, lúc này lông toàn thân tiểu Bạch đều dựng ngược hết lên rồi. Trong miệng còn phát ra tiếng ư ử rất đáng thương. Đến lúc đột nhiên bé mèo hưng phấn phái ra tiếng: “Miêu ~ ô!” Nhào lên người tiểu Bạch thì….Quả thật là trời đất sụp đổ, tiểu Bạch phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị thọc tiết sau đó chạy như bay phi về phía cô, may mà giữa chừng có anh cản ôm nó lại. Nếu không với tốc độ của nó như thế mặc dù thân thể nhỏ thì chắc sẽ đánh ngã cô mất. Cô lại đang mang thai nữa, may mà anh tay mắc lanh lẹ ôm nó lại.Tiểu Bạch lúc này biết mình đã làm sai, run rẩy trong lòng anh le lưỡi khẽ l**m tay cô, nhưng nhất quyết không dám xuống dưới, bé mèo thì tưởng rằng tiểu Bạch đang đùa với mình nên cứ đứng dưới chân anh chạy lon ton gọi tiểu Bạch xuống: “Miêu ~ miêu~”Thấy tiểu Bạch càng run rẩy hơn, dù thường ngày hay đấu đá nhưng anh vẫn rất thương nó liền vội ôm tiểu Bạch nhảy lên bàn trốn, cô thấy vậy đành thở dài ôm bé mèo lên, thôi… từ từ nghĩ cách vậy… cô quả thật không ngờ tiểu Bạch là một con chó lại…. đi sợ mèo cơ đó…Nhìn một lớn ôm một nhỏ đứng trên bàn, trên mặt tiểu Bạch còn nguyên nét kinh hoàng cộng thêm vài giọt nước mắt rơi xuống, lông dựng ngược hết lên cô bất chấp mọi thứ ôm bụng cười to… thật là quá.. quá đáng yêu mà… sao trước giờ cô lại không biết tiểu Bạch của mình lại có thể tức cười như vậy chứ…

Chương 10: Đoản - Chồng Ngốc 10