“Vợ ơi vợ à…” Người nào đó chọc chọc lưng cô: “Vợ ơi…” Cô bực mình khép quyển sách lại, nhìn người nào đó chằm chằm, người nào đó sợ rụt rụt thân lại: “Vợ ơi, cho anh đi chơi xíu đi, chỉ chút xíu thôi mà…” Anh giơ bàn tay ra chỉ chỉ lóng tay út, ý là chỉ chút xíu nhiêu đó thôi. Ánh mắt ngây thơ rưng rưng nhìn cô, cô bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Anh đừng có học tiểu Bạch được không.” Tiểu bạch là con chó nhỏ anh nuôi. Cô thật không có sức miễn dịch với ánh mắt đó a. “Đi mà vợ….” Anh nhào tới lắc lắc tay cô: “Anh chỉ đi chơi tí xíu thôi, một tiếng, à không bốn mươi phút…” Nhìn ánh mắt giết người của cô, anh càng ngày càng nhỏ giọng: “Ba mươi phút…. Không, hai mươi phút đi vợ.. vợ ơi, anh đã ở nhà không đi chơi hai ngày rồi, vợ ơi…” Thật ra là vì hai hôm trước anh đi chơi, mà ngốc quá để lũ trẻ hàng xóm ăn h**p khóc lóc chạy về nước mắt nước mũi đầm đìa. Mặc dù cô đã dạy dỗ lũ nhóc ăn h**p anh rồi, bọn chúng cũng không dám ăn h**p anh nữa, nhưng mà… anh ngốc như vậy, tốt nhất vẫn là ngoan…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...