“Vợ ơi vợ à…” Người nào đó chọc chọc lưng cô: “Vợ ơi…” Cô bực mình khép quyển sách lại, nhìn người nào đó chằm chằm, người nào đó sợ rụt rụt thân lại: “Vợ ơi, cho anh đi chơi xíu đi, chỉ chút xíu thôi mà…” Anh giơ bàn tay ra chỉ chỉ lóng tay út, ý là chỉ chút xíu nhiêu đó thôi. Ánh mắt ngây thơ rưng rưng nhìn cô, cô bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Anh đừng có học tiểu Bạch được không.” Tiểu bạch là con chó nhỏ anh nuôi. Cô thật không có sức miễn dịch với ánh mắt đó a. “Đi mà vợ….” Anh nhào tới lắc lắc tay cô: “Anh chỉ đi chơi tí xíu thôi, một tiếng, à không bốn mươi phút…” Nhìn ánh mắt giết người của cô, anh càng ngày càng nhỏ giọng: “Ba mươi phút…. Không, hai mươi phút đi vợ.. vợ ơi, anh đã ở nhà không đi chơi hai ngày rồi, vợ ơi…” Thật ra là vì hai hôm trước anh đi chơi, mà ngốc quá để lũ trẻ hàng xóm ăn h**p khóc lóc chạy về nước mắt nước mũi đầm đìa. Mặc dù cô đã dạy dỗ lũ nhóc ăn h**p anh rồi, bọn chúng cũng không dám ăn h**p anh nữa, nhưng mà… anh ngốc như vậy, tốt nhất vẫn là ngoan…
Chương 16: Đoản – Chồng ngốc 16
Chồng NgốcTác giả: Huyền Quân Ngọc TuyếtTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Vợ ơi vợ à…” Người nào đó chọc chọc lưng cô: “Vợ ơi…” Cô bực mình khép quyển sách lại, nhìn người nào đó chằm chằm, người nào đó sợ rụt rụt thân lại: “Vợ ơi, cho anh đi chơi xíu đi, chỉ chút xíu thôi mà…” Anh giơ bàn tay ra chỉ chỉ lóng tay út, ý là chỉ chút xíu nhiêu đó thôi. Ánh mắt ngây thơ rưng rưng nhìn cô, cô bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Anh đừng có học tiểu Bạch được không.” Tiểu bạch là con chó nhỏ anh nuôi. Cô thật không có sức miễn dịch với ánh mắt đó a. “Đi mà vợ….” Anh nhào tới lắc lắc tay cô: “Anh chỉ đi chơi tí xíu thôi, một tiếng, à không bốn mươi phút…” Nhìn ánh mắt giết người của cô, anh càng ngày càng nhỏ giọng: “Ba mươi phút…. Không, hai mươi phút đi vợ.. vợ ơi, anh đã ở nhà không đi chơi hai ngày rồi, vợ ơi…” Thật ra là vì hai hôm trước anh đi chơi, mà ngốc quá để lũ trẻ hàng xóm ăn h**p khóc lóc chạy về nước mắt nước mũi đầm đìa. Mặc dù cô đã dạy dỗ lũ nhóc ăn h**p anh rồi, bọn chúng cũng không dám ăn h**p anh nữa, nhưng mà… anh ngốc như vậy, tốt nhất vẫn là ngoan… (từ đoạn này 2 nhân vật sẽ xưng hô với tiểu Hắc và tiểu Bạch là ba mẹ)Cuộc chiến tranh giành tình cảm không hồi kết giữa anh – tiểu Hắc và tiểu Bạch vẫn diễn ra như thường ngày.Cô đang nằm trên sa lon, anh thì đứng ngoài vườn tưới hoa, đột nhiên phát hiện có một bông hoa Tường Vi mới chớm nở rất xinh đẹp liền lấy kéo ra cẩn thận cắt xuống. Lòng vui rạo rực cầm bông hoa chạy vào: “Vợ ơi anh hái……”Lời còn chưa nói hết đột nhiên tiểu Hắc từ đâu ra phóng tới chạy lòng vòng quanh chân anh, anh lập tức mất thăng bằng ngã sấp xuống, bông hoa đang cầm trên tay văng ra ngoài, Tiểu Bạch canh đúng lúc nhảy lên ngoạm bông hoa chạy đến bên cạnh sa lon khều khều cô. Cô vừa ngẩng mặt ra khỏi quyển sách thì thấy tiểu Bạch đang ngậm một bông hoa rất đẹp ngoắc ngoắc đuôi nhìn mình liền ngẩn ra, sau đó chỉ chỉ mình: “Tặng mẹ sao?”Tiểu Bạch nhả bông hoa lên tay cô sau đó đuôi càng ngoắc dữ dội hơn: “Gâu gâu!”Cô lập tức bị manh đến không biết trời nam đất bắc liền đặt bông hoa qua một bên ôm tiểu Bạch hôn tới tấp: “Tiểu Bạch thật đáng yêu, mẹ cám ơn tiểu Bạch.”Lúc này anh cũng vừa lồm cồm bò dậy bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức nước mắt nước mũi dâng trào chạy ra khóc lóc: “Hoa đó của anh, là của anh chính tay cắt xuống cho em mà. Tiểu Hắc và tiểu Bạch là đồ xấu xa, còn cướp công của anh, là anh cắt cho vợ mà.”Lúc này cô mới chú ý đến phần đứt của cành hoa rất bén và đều, hẳn là do dao hoặc kéo gây nên chứ không nham nhở như dùng lực cắn xuống, lúc này mới dở khóc đở cười nhìn tiểu Bạch: “Là con cướp công của Baba?”Tiểu Bạch và tiểu Hắc ngồi cạnh nhau cùng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ngây thơ vô tội đến không nỡ trách phạt, lúc này cô mới cười cười nhìn anh: “Được rồi là chồng cắt, em rất thích, cám ơn chồng.”Lúc này anh mới thỏa mãn cười tươi, sau đó liếc xéo tiểu Bạch đoạn quay qua cô ánh mắt rưng rưng nói: “Nhưng em hôn tiểu Bạch….”Mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, cô vô lực vẫy tay, anh lập tức hí hửng chạy tới đưa má lên, cô liền nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Lúc này anh mới thỏa mãn cười tươi sau đó quay qua liếc tiểu Bạch và tiểu Hắc: “Mấy đứa giỏi lắm.”Tiểu Hắc và tiểu Bạch lại không quan tâm, một đứa ngồi liến tay một đứa đứng lên chạy theo đuôi mình, ánh mắt khinh bỉ như thể đang nói: “Chờ xem….”Cô bất lực nhìn cả ba, cuối cùng quyết định tiếp tục đọc dở quyển sách trên tay, mắt không thấy, tâm không phiền.
(từ đoạn này 2 nhân vật sẽ xưng hô với tiểu Hắc và tiểu Bạch là ba mẹ)
Cuộc chiến tranh giành tình cảm không hồi kết giữa anh – tiểu Hắc và tiểu Bạch vẫn diễn ra như thường ngày.
Cô đang nằm trên sa lon, anh thì đứng ngoài vườn tưới hoa, đột nhiên phát hiện có một bông hoa Tường Vi mới chớm nở rất xinh đẹp liền lấy kéo ra cẩn thận cắt xuống. Lòng vui rạo rực cầm bông hoa chạy vào: “Vợ ơi anh hái……”
Lời còn chưa nói hết đột nhiên tiểu Hắc từ đâu ra phóng tới chạy lòng vòng quanh chân anh, anh lập tức mất thăng bằng ngã sấp xuống, bông hoa đang cầm trên tay văng ra ngoài, Tiểu Bạch canh đúng lúc nhảy lên ngoạm bông hoa chạy đến bên cạnh sa lon khều khều cô. Cô vừa ngẩng mặt ra khỏi quyển sách thì thấy tiểu Bạch đang ngậm một bông hoa rất đẹp ngoắc ngoắc đuôi nhìn mình liền ngẩn ra, sau đó chỉ chỉ mình: “Tặng mẹ sao?”
Tiểu Bạch nhả bông hoa lên tay cô sau đó đuôi càng ngoắc dữ dội hơn: “Gâu gâu!”
Cô lập tức bị manh đến không biết trời nam đất bắc liền đặt bông hoa qua một bên ôm tiểu Bạch hôn tới tấp: “Tiểu Bạch thật đáng yêu, mẹ cám ơn tiểu Bạch.”
Lúc này anh cũng vừa lồm cồm bò dậy bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức nước mắt nước mũi dâng trào chạy ra khóc lóc: “Hoa đó của anh, là của anh chính tay cắt xuống cho em mà. Tiểu Hắc và tiểu Bạch là đồ xấu xa, còn cướp công của anh, là anh cắt cho vợ mà.”
Lúc này cô mới chú ý đến phần đứt của cành hoa rất bén và đều, hẳn là do dao hoặc kéo gây nên chứ không nham nhở như dùng lực cắn xuống, lúc này mới dở khóc đở cười nhìn tiểu Bạch: “Là con cướp công của Baba?”
Tiểu Bạch và tiểu Hắc ngồi cạnh nhau cùng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ngây thơ vô tội đến không nỡ trách phạt, lúc này cô mới cười cười nhìn anh: “Được rồi là chồng cắt, em rất thích, cám ơn chồng.”
Lúc này anh mới thỏa mãn cười tươi, sau đó liếc xéo tiểu Bạch đoạn quay qua cô ánh mắt rưng rưng nói: “Nhưng em hôn tiểu Bạch….”
Mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, cô vô lực vẫy tay, anh lập tức hí hửng chạy tới đưa má lên, cô liền nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Lúc này anh mới thỏa mãn cười tươi sau đó quay qua liếc tiểu Bạch và tiểu Hắc: “Mấy đứa giỏi lắm.”
Tiểu Hắc và tiểu Bạch lại không quan tâm, một đứa ngồi liến tay một đứa đứng lên chạy theo đuôi mình, ánh mắt khinh bỉ như thể đang nói: “Chờ xem….”
Cô bất lực nhìn cả ba, cuối cùng quyết định tiếp tục đọc dở quyển sách trên tay, mắt không thấy, tâm không phiền.
Chồng NgốcTác giả: Huyền Quân Ngọc TuyếtTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Vợ ơi vợ à…” Người nào đó chọc chọc lưng cô: “Vợ ơi…” Cô bực mình khép quyển sách lại, nhìn người nào đó chằm chằm, người nào đó sợ rụt rụt thân lại: “Vợ ơi, cho anh đi chơi xíu đi, chỉ chút xíu thôi mà…” Anh giơ bàn tay ra chỉ chỉ lóng tay út, ý là chỉ chút xíu nhiêu đó thôi. Ánh mắt ngây thơ rưng rưng nhìn cô, cô bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Anh đừng có học tiểu Bạch được không.” Tiểu bạch là con chó nhỏ anh nuôi. Cô thật không có sức miễn dịch với ánh mắt đó a. “Đi mà vợ….” Anh nhào tới lắc lắc tay cô: “Anh chỉ đi chơi tí xíu thôi, một tiếng, à không bốn mươi phút…” Nhìn ánh mắt giết người của cô, anh càng ngày càng nhỏ giọng: “Ba mươi phút…. Không, hai mươi phút đi vợ.. vợ ơi, anh đã ở nhà không đi chơi hai ngày rồi, vợ ơi…” Thật ra là vì hai hôm trước anh đi chơi, mà ngốc quá để lũ trẻ hàng xóm ăn h**p khóc lóc chạy về nước mắt nước mũi đầm đìa. Mặc dù cô đã dạy dỗ lũ nhóc ăn h**p anh rồi, bọn chúng cũng không dám ăn h**p anh nữa, nhưng mà… anh ngốc như vậy, tốt nhất vẫn là ngoan… (từ đoạn này 2 nhân vật sẽ xưng hô với tiểu Hắc và tiểu Bạch là ba mẹ)Cuộc chiến tranh giành tình cảm không hồi kết giữa anh – tiểu Hắc và tiểu Bạch vẫn diễn ra như thường ngày.Cô đang nằm trên sa lon, anh thì đứng ngoài vườn tưới hoa, đột nhiên phát hiện có một bông hoa Tường Vi mới chớm nở rất xinh đẹp liền lấy kéo ra cẩn thận cắt xuống. Lòng vui rạo rực cầm bông hoa chạy vào: “Vợ ơi anh hái……”Lời còn chưa nói hết đột nhiên tiểu Hắc từ đâu ra phóng tới chạy lòng vòng quanh chân anh, anh lập tức mất thăng bằng ngã sấp xuống, bông hoa đang cầm trên tay văng ra ngoài, Tiểu Bạch canh đúng lúc nhảy lên ngoạm bông hoa chạy đến bên cạnh sa lon khều khều cô. Cô vừa ngẩng mặt ra khỏi quyển sách thì thấy tiểu Bạch đang ngậm một bông hoa rất đẹp ngoắc ngoắc đuôi nhìn mình liền ngẩn ra, sau đó chỉ chỉ mình: “Tặng mẹ sao?”Tiểu Bạch nhả bông hoa lên tay cô sau đó đuôi càng ngoắc dữ dội hơn: “Gâu gâu!”Cô lập tức bị manh đến không biết trời nam đất bắc liền đặt bông hoa qua một bên ôm tiểu Bạch hôn tới tấp: “Tiểu Bạch thật đáng yêu, mẹ cám ơn tiểu Bạch.”Lúc này anh cũng vừa lồm cồm bò dậy bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức nước mắt nước mũi dâng trào chạy ra khóc lóc: “Hoa đó của anh, là của anh chính tay cắt xuống cho em mà. Tiểu Hắc và tiểu Bạch là đồ xấu xa, còn cướp công của anh, là anh cắt cho vợ mà.”Lúc này cô mới chú ý đến phần đứt của cành hoa rất bén và đều, hẳn là do dao hoặc kéo gây nên chứ không nham nhở như dùng lực cắn xuống, lúc này mới dở khóc đở cười nhìn tiểu Bạch: “Là con cướp công của Baba?”Tiểu Bạch và tiểu Hắc ngồi cạnh nhau cùng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ngây thơ vô tội đến không nỡ trách phạt, lúc này cô mới cười cười nhìn anh: “Được rồi là chồng cắt, em rất thích, cám ơn chồng.”Lúc này anh mới thỏa mãn cười tươi, sau đó liếc xéo tiểu Bạch đoạn quay qua cô ánh mắt rưng rưng nói: “Nhưng em hôn tiểu Bạch….”Mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, cô vô lực vẫy tay, anh lập tức hí hửng chạy tới đưa má lên, cô liền nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Lúc này anh mới thỏa mãn cười tươi sau đó quay qua liếc tiểu Bạch và tiểu Hắc: “Mấy đứa giỏi lắm.”Tiểu Hắc và tiểu Bạch lại không quan tâm, một đứa ngồi liến tay một đứa đứng lên chạy theo đuôi mình, ánh mắt khinh bỉ như thể đang nói: “Chờ xem….”Cô bất lực nhìn cả ba, cuối cùng quyết định tiếp tục đọc dở quyển sách trên tay, mắt không thấy, tâm không phiền.