"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội…

Chương 4: Về Thiên Trì

Sư Phụ Con Yêu NgườiTác giả: Bỉ Ngạn Vong XuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội… "Tương nhi! Chúng ta đến nơi rồi"Đúng,đây là Thiên Trì là nơi năm xưa ta tu đạo, nằm trên núi Linh Trì ngàn năm phủ đầy linh khí,thoát cái đã hơn trăm năm ta không ở đây rồi, giờ về lại cảnh xưa người c*̃ thật khiến tâm ta nhộn nhào..., sau khi đặt chân xuống điện một đám đệ tử vây đến cung kính với sư huynh:"Sư phụ (sư thúc) người đã trở về!Nhị sư huynh gật đầu rồi nhìn một đệ tử nữ phân phó:" Ngọc Thuần! Đây là Bạch Bạch, nàng ấy sẽ làm khách c*̉a chúng ta, con hãy chuẩn bị cho nàng ấy một gian phòng."Dạ..sư phụ!Hiện tại ta dùng tên Bạch Bạch mà giấu tên Nhạc Tương đi, sư huynh c*̃ng đồng ý nên huynh ấy đã dùng tâm thuật xóa đi kí ức c*̉a tên đệ tử kia về ta nhưng yêu khí trên người ta thì vốn không dấu được họ vẫn biết ta là một con hồ yêu."Bạch Bạch cô nương mời theo ta"Ta nhìn Ngọc Thuần rồi quay sang do dự nhìn nhị sư huynh có lẻ sư huynh hiểu ý ta huynh ấy dịu dàng sờ lên đầu ta:"Muội về phòng nghĩ ngơi trước đi, ta đến thăm trưởng môn sư huynh..Dứt lời huynh ấy sải bước đi mang theo sự tò mò và kinh ngạc c*̉a các đồ đệ trong phái.."Các ngươi thấy gì không sư phụ...người..??"Thấy!thấy...sư thúc thật đáng sợ.. Một tên gập gù phụ họa.Bỗng mọi ánh mắt đều nhìn về phía ta trong phút chốc rồi xoay mặt đi, mặt lộ vẻ ửng hồng, ta biết họ không dám nhìn ta lâu vì họ sợ bị ta mê hoặc...,Ngọc Thuần tự giờ trầm mặt bỗng cất giọng:"Đã muộn rồi, mọi người hãy giải tán đi.."Ờ...ờ... Giải tán thôi...""Hôm nay...trời nóng thật....,""Mạo phép, xin hỏi Bạch Bạch cô nương với sư phụ ta là quan hệ thế nào..?Khi họ tảng đi Ngọc Thuần nhàn nhạt hỏi ta, ta c*̃ng không thể nói thật chỉ trả lời qua loa:"Là bạn.."Mắt cô ấy nhìn ta với vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi gì thêm nữa rồi xoay người dẫn ta đi xem phòng, ta theo sau cô ấy qua những dãy hành lang những hoa viên nhỏ, tất cả đều làm những kí ức ngày xưa c*̉a ta hiện về, ta chợt khựng lại nhìn về phía đằng xa kia, màu tím tuyệt mỹ c*̉a tử đằng làm mắt ta hơi đỏ, phải rồi bên đó là viện c*̉a sư phụ, lúc rãnh rỗi ta hay chạy đến đấy làm phiền người, người hay ngồi dưới tán cây gảy khúc thế nhân sinh..ta ngây ngất ngắm nhìn một nam tử khí chất tựa thiên tiên đẹp như ngọc,làm ta thân nữ nhi c*̃ng phải ganh tị, hoa rơi lả chả người ngồi đấy như một pho tượng bạch ngọc đẹp đến say lòng người.."Ngươi sao thế?"Câu hỏi làm ta thức tỉnh,ta lắc đầu quẹt đi dòng lệ đang vấn vương trên khóe mắt:"Ta không sao, đi thôi...=========================Dưới ánh trăng có một nam tử, khuôn mặt lãnh đạm nhìn không rõ cảm xúc,lẳng lặng một mình làm bạn với những chén rượu đầy.."Tương...nhi! Nàng muốn dầy vò con tim ta đến bao giờ..Dưới bóng cây tử đằng một thân lục y, tóc đen trải dài chỉ buộc hờ phân nữa bằng một sợi vải trắng, nam tử đứng đó tay chấp sau, gió làm tung bay những sợi tóc huyền làm nổi bật lên sự tuấn mỹ c*̉a chàng, mắt chàng hướng nhìn những bông tử đằng rơi môi nhẻn lên một nụ cười nhưng ẩn nhẫn nổi bi thương....

"Tương nhi! Chúng ta đến nơi rồi"

Đúng,đây là Thiên Trì là nơi năm xưa ta tu đạo, nằm trên núi Linh Trì ngàn năm phủ đầy linh khí,thoát cái đã hơn trăm năm ta không ở đây rồi, giờ về lại cảnh xưa người c*̃ thật khiến tâm ta nhộn nhào..., sau khi đặt chân xuống điện một đám đệ tử vây đến cung kính với sư huynh:

"Sư phụ (sư thúc) người đã trở về!

Nhị sư huynh gật đầu rồi nhìn một đệ tử nữ phân phó:

" Ngọc Thuần! Đây là Bạch Bạch, nàng ấy sẽ làm khách c*̉a chúng ta, con hãy chuẩn bị cho nàng ấy một gian phòng.

"Dạ..sư phụ!

Hiện tại ta dùng tên Bạch Bạch mà giấu tên Nhạc Tương đi, sư huynh c*̃ng đồng ý nên huynh ấy đã dùng tâm thuật xóa đi kí ức c*̉a tên đệ tử kia về ta nhưng yêu khí trên người ta thì vốn không dấu được họ vẫn biết ta là một con hồ yêu.

"Bạch Bạch cô nương mời theo ta"

Ta nhìn Ngọc Thuần rồi quay sang do dự nhìn nhị sư huynh có lẻ sư huynh hiểu ý ta huynh ấy dịu dàng sờ lên đầu ta:

"Muội về phòng nghĩ ngơi trước đi, ta đến thăm trưởng môn sư huynh..

Dứt lời huynh ấy sải bước đi mang theo sự tò mò và kinh ngạc c*̉a các đồ đệ trong phái..

"Các ngươi thấy gì không sư phụ...người..??

"Thấy!thấy...sư thúc thật đáng sợ.. Một tên gập gù phụ họa.

Bỗng mọi ánh mắt đều nhìn về phía ta trong phút chốc rồi xoay mặt đi, mặt lộ vẻ ửng hồng, ta biết họ không dám nhìn ta lâu vì họ sợ bị ta mê hoặc...

,Ngọc Thuần tự giờ trầm mặt bỗng cất giọng:

"Đã muộn rồi, mọi người hãy giải tán đi..

"Ờ...ờ... Giải tán thôi..."

"Hôm nay...trời nóng thật....,"

"Mạo phép, xin hỏi Bạch Bạch cô nương với sư phụ ta là quan hệ thế nào..?

Khi họ tảng đi Ngọc Thuần nhàn nhạt hỏi ta, ta c*̃ng không thể nói thật chỉ trả lời qua loa:

"Là bạn.."

Mắt cô ấy nhìn ta với vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi gì thêm nữa rồi xoay người dẫn ta đi xem phòng, ta theo sau cô ấy qua những dãy hành lang những hoa viên nhỏ, tất cả đều làm những kí ức ngày xưa c*̉a ta hiện về, ta chợt khựng lại nhìn về phía đằng xa kia, màu tím tuyệt mỹ c*̉a tử đằng làm mắt ta hơi đỏ, phải rồi bên đó là viện c*̉a sư phụ, lúc rãnh rỗi ta hay chạy đến đấy làm phiền người, người hay ngồi dưới tán cây gảy khúc thế nhân sinh..ta ngây ngất ngắm nhìn một nam tử khí chất tựa thiên tiên đẹp như ngọc,làm ta thân nữ nhi c*̃ng phải ganh tị, hoa rơi lả chả người ngồi đấy như một pho tượng bạch ngọc đẹp đến say lòng người..

"Ngươi sao thế?"

Câu hỏi làm ta thức tỉnh,ta lắc đầu quẹt đi dòng lệ đang vấn vương trên khóe mắt:

"Ta không sao, đi thôi...

=========================

Dưới ánh trăng có một nam tử, khuôn mặt lãnh đạm nhìn không rõ cảm xúc,

lẳng lặng một mình làm bạn với những chén rượu đầy..

"Tương...nhi! Nàng muốn dầy vò con tim ta đến bao giờ..

Dưới bóng cây tử đằng một thân lục y, tóc đen trải dài chỉ buộc hờ phân nữa bằng một sợi vải trắng, nam tử đứng đó tay chấp sau, gió làm tung bay những sợi tóc huyền làm nổi bật lên sự tuấn mỹ c*̉a chàng, mắt chàng hướng nhìn những bông tử đằng rơi môi nhẻn lên một nụ cười nhưng ẩn nhẫn nổi bi thương....

Sư Phụ Con Yêu NgườiTác giả: Bỉ Ngạn Vong XuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội… "Tương nhi! Chúng ta đến nơi rồi"Đúng,đây là Thiên Trì là nơi năm xưa ta tu đạo, nằm trên núi Linh Trì ngàn năm phủ đầy linh khí,thoát cái đã hơn trăm năm ta không ở đây rồi, giờ về lại cảnh xưa người c*̃ thật khiến tâm ta nhộn nhào..., sau khi đặt chân xuống điện một đám đệ tử vây đến cung kính với sư huynh:"Sư phụ (sư thúc) người đã trở về!Nhị sư huynh gật đầu rồi nhìn một đệ tử nữ phân phó:" Ngọc Thuần! Đây là Bạch Bạch, nàng ấy sẽ làm khách c*̉a chúng ta, con hãy chuẩn bị cho nàng ấy một gian phòng."Dạ..sư phụ!Hiện tại ta dùng tên Bạch Bạch mà giấu tên Nhạc Tương đi, sư huynh c*̃ng đồng ý nên huynh ấy đã dùng tâm thuật xóa đi kí ức c*̉a tên đệ tử kia về ta nhưng yêu khí trên người ta thì vốn không dấu được họ vẫn biết ta là một con hồ yêu."Bạch Bạch cô nương mời theo ta"Ta nhìn Ngọc Thuần rồi quay sang do dự nhìn nhị sư huynh có lẻ sư huynh hiểu ý ta huynh ấy dịu dàng sờ lên đầu ta:"Muội về phòng nghĩ ngơi trước đi, ta đến thăm trưởng môn sư huynh..Dứt lời huynh ấy sải bước đi mang theo sự tò mò và kinh ngạc c*̉a các đồ đệ trong phái.."Các ngươi thấy gì không sư phụ...người..??"Thấy!thấy...sư thúc thật đáng sợ.. Một tên gập gù phụ họa.Bỗng mọi ánh mắt đều nhìn về phía ta trong phút chốc rồi xoay mặt đi, mặt lộ vẻ ửng hồng, ta biết họ không dám nhìn ta lâu vì họ sợ bị ta mê hoặc...,Ngọc Thuần tự giờ trầm mặt bỗng cất giọng:"Đã muộn rồi, mọi người hãy giải tán đi.."Ờ...ờ... Giải tán thôi...""Hôm nay...trời nóng thật....,""Mạo phép, xin hỏi Bạch Bạch cô nương với sư phụ ta là quan hệ thế nào..?Khi họ tảng đi Ngọc Thuần nhàn nhạt hỏi ta, ta c*̃ng không thể nói thật chỉ trả lời qua loa:"Là bạn.."Mắt cô ấy nhìn ta với vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi gì thêm nữa rồi xoay người dẫn ta đi xem phòng, ta theo sau cô ấy qua những dãy hành lang những hoa viên nhỏ, tất cả đều làm những kí ức ngày xưa c*̉a ta hiện về, ta chợt khựng lại nhìn về phía đằng xa kia, màu tím tuyệt mỹ c*̉a tử đằng làm mắt ta hơi đỏ, phải rồi bên đó là viện c*̉a sư phụ, lúc rãnh rỗi ta hay chạy đến đấy làm phiền người, người hay ngồi dưới tán cây gảy khúc thế nhân sinh..ta ngây ngất ngắm nhìn một nam tử khí chất tựa thiên tiên đẹp như ngọc,làm ta thân nữ nhi c*̃ng phải ganh tị, hoa rơi lả chả người ngồi đấy như một pho tượng bạch ngọc đẹp đến say lòng người.."Ngươi sao thế?"Câu hỏi làm ta thức tỉnh,ta lắc đầu quẹt đi dòng lệ đang vấn vương trên khóe mắt:"Ta không sao, đi thôi...=========================Dưới ánh trăng có một nam tử, khuôn mặt lãnh đạm nhìn không rõ cảm xúc,lẳng lặng một mình làm bạn với những chén rượu đầy.."Tương...nhi! Nàng muốn dầy vò con tim ta đến bao giờ..Dưới bóng cây tử đằng một thân lục y, tóc đen trải dài chỉ buộc hờ phân nữa bằng một sợi vải trắng, nam tử đứng đó tay chấp sau, gió làm tung bay những sợi tóc huyền làm nổi bật lên sự tuấn mỹ c*̉a chàng, mắt chàng hướng nhìn những bông tử đằng rơi môi nhẻn lên một nụ cười nhưng ẩn nhẫn nổi bi thương....

Chương 4: Về Thiên Trì