Một ngày buồn lê thê, đối với cô có lẽ cũng đã quá quen thuộc. Giai điệu của một ca khúc buồn cứ lặp đi lặp lại trong căn phòng ảm đạm, tối tăm. Ánh đèn ngủ vàng vọt chỉ đủ để người ta nhìn thấy những cái bóng mờ nhạt của đồ vật in hằn dưới nền nhà. 23 giờ 32 phút. Hôm nay, anh lại không về. Cô lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đường phố về đêm mới thật yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cô còn cảm nhận được từng tiếng xào xạc của những chiếc lá khô, âm thanh rù rì của gió khẽ va chạm với tất thảy mọi thứ. Ánh đèn ngủ nhàn nhạt rọi lên bóng dáng cô khiến nó trở nên lẻ loi, hiu quạnh hơn bao giờ hết. Khẽ thở dài mấy hơi, cô đưa tay rút chiếc điện thoại trong túi ra. Lướt trên mặt kính tìm kiếm cái tên quen thuộc, cô lưỡng lự một chút rồi cũng gửi yêu cầu kết nối cuộc gọi. Một tràng tút tút khẽ vang lên trong màn đêm lạnh lẽo, cuối cùng cũng có người bắt máy. Là anh! "Hôm nay anh bận, sẽ không về nhà. Đừng đợi anh nữa!" Chỉ một câu ngắn gọn, cũng chẳng đợi cô kịp thốt lên tiếng nào anh đã…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...