Em có thai rồi... Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại lập tức thu ngay vào trong tâm trí của Đức. Chiếc điện thoại trên tay bị nới lỏng, rớt bộp một phát xuống đất.
Một ngày buồn lê thê, đối với cô có lẽ cũng đã quá quen thuộc. Giai điệu của một ca khúc buồn cứ lặp đi lặp lại trong căn phòng ảm đạm, tối tăm. Ánh đèn ngủ vàng vọt chỉ đủ để người ta nhìn thấy những cái bóng mờ nhạt của đồ vật in hằn dưới nền nhà. 23 giờ 32 phút.
Trời sinh ra con gái đã được gắn sẵn cái mác là phái yếu rồi. Mà phái yếu thì sao? Phải thật thuỳ mị nết na, phải học giỏi, phải cần cù siêng năng chăm chỉ,...