Tan học. Trời đông lạnh như cắt da cắt thịt. Trời âm u, đen xì xì. Cơn gió bấc thổi hù hù va chạm vào mặt người như một cái tát chẳng hề êm ái. Mùa đông ở Hà Nội lạnh thật, mang theo cái cảm giác muốn được một ai đó đèo thong dong trên phố phường. Thật lạ. Một cái gì đó cần bao lâu để được gọi là quen thuộc? Cô và anh chia tay nhau đã hơn 1 năm, vậy mà cô vẫn chưa thể quên được cái cảm giác xa anh. Nhớ lại cái cách cô và anh chia tay, xem nào? Thật lãng xẹt. Cô bật cười. Chỉ với câu nói "Anh vẫn còn yêu My" của anh là khiến cô không còn đủ bình tĩnh để níu kéo anh nữa. Nhưng đúng là cô cũng nên phục anh, vì đã khiến cho hai người con gái phải rơi nước mắt và hận thù nhau vì một người con trai là anh. Nhưng rồi, cô luôn là người thua cuộc. My là bạn thân của cô từ khi còn học mẫu giáo. Cô không thể tưởng tượng nổi cô và My lại có thể tranh nhau, hận thù nhau vì một tên con trai. Thật nực cười! Nhưng cũng đã một năm nay cô không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cũng chẳng quan tâm lắm, vì dù…
Chương 3
Mãi XaTác giả: Thu HạTruyện Đoản VănTan học. Trời đông lạnh như cắt da cắt thịt. Trời âm u, đen xì xì. Cơn gió bấc thổi hù hù va chạm vào mặt người như một cái tát chẳng hề êm ái. Mùa đông ở Hà Nội lạnh thật, mang theo cái cảm giác muốn được một ai đó đèo thong dong trên phố phường. Thật lạ. Một cái gì đó cần bao lâu để được gọi là quen thuộc? Cô và anh chia tay nhau đã hơn 1 năm, vậy mà cô vẫn chưa thể quên được cái cảm giác xa anh. Nhớ lại cái cách cô và anh chia tay, xem nào? Thật lãng xẹt. Cô bật cười. Chỉ với câu nói "Anh vẫn còn yêu My" của anh là khiến cô không còn đủ bình tĩnh để níu kéo anh nữa. Nhưng đúng là cô cũng nên phục anh, vì đã khiến cho hai người con gái phải rơi nước mắt và hận thù nhau vì một người con trai là anh. Nhưng rồi, cô luôn là người thua cuộc. My là bạn thân của cô từ khi còn học mẫu giáo. Cô không thể tưởng tượng nổi cô và My lại có thể tranh nhau, hận thù nhau vì một tên con trai. Thật nực cười! Nhưng cũng đã một năm nay cô không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cũng chẳng quan tâm lắm, vì dù… Bầu trời phủ tấm vải âm u xám xịt. Từng cơn gió lạnh cứ thổi đều đều qua, nhẹ nhàng, từng đợt nhưng vẫn đủ khiến người ta có cảm giác tê buốt chân tay. Phượng ngồi thừ người trong một góc của quán cà phê. Khoanh tay trước ngực, qua khe cửa, cô chăm chú quan sát những cánh hoa ti gôn bé xíu, đỏ rực đang run rẩy trong gió, chúng tinh khiết và mong manh quá. Phượng mỉm cười quay mặt đi, nhẹ nhàng đưa tay lên kéo cổ áo khoác lên cao hơn, đầu hơi cúi xuống để tránh những cơn gió.Cô nghe nói quán cà phê My Sun này ngày trước đã từng có một chuyện tình gì đó giữa cô nhân viên và 1 anh chàng. Cô nghe loáng thoáng họ nói chuyện đó có liên quan đến một tách Capuchino (há há, nhân tiện lăng xê cho Capuchino cho ngày nắng luôn =]]). Phượng cười nhạt, bay giờ thì cô chẳng tin vào những câu chuyện như vậy nữa. Nhấp một ngụm nhỏ cà phê, cô lại tiếp tục ngồi suy nghĩ mông lung. Cô nhận ra rằng từ lúc chia tay anh đến giờ có vẻ như suy nghĩ của cô ngày càng "lạc quan" hơn thì phải?"Bộp....". Một cánh tay từ đằng sau đập vào vai Phượng.- Này! Làm gì mà ngồi đây nghĩ thẩn thơ vậy? Phượng ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt. Đã lâu rồi cô và My không nói chuyện thân mật như vậy. Sau vài phút ngỡ ngàng cuối cùng Phượng cũng lấy lại được bình tĩnh mà nói:- Nghĩ gì đâu! Chán quá nên ra đây ngồi thôi. Mà cậu làm gì ở đây?- Tớ cũng giống cậu – My ngồi xuống đối diện với Phượng.Phượng và My ngày trước được con trai trong trường tôn thờ kinh lắm vì cả hai chơi với nhau toàn là hotgirl cả. Thế mà bây giờ lại ngồi với nhau như hai thế lực thù địch thế này.- Dạo này cậu khỏe không? – Phượng hỏi, tay quấy quấy cốc cà phê.- Học cùng trường, cùng lớp với nhau mà cậu còn hỏi thế à? – My thản nhiên trả lời.- Ừ thì câu đấy dùng trong mọi trường hợp để bắt chuyện mà – câu pha trò của Phượng làm cho không khí bớt căng thẳng hơn.- Hôm nay cậu có bận gì không? – My nghiêng đầu hỏi.- Không, mà để làm gì? - Đi shopping – My nháy mắt với cô, tính tiền rồi kéo tay cô đi thẳng ra cửa.
Bầu trời phủ tấm vải âm u xám xịt. Từng cơn gió lạnh cứ thổi đều đều qua, nhẹ nhàng, từng đợt nhưng vẫn đủ khiến người ta có cảm giác tê buốt chân tay. Phượng ngồi thừ người trong một góc của quán cà phê. Khoanh tay trước ngực, qua khe cửa, cô chăm chú quan sát những cánh hoa ti gôn bé xíu, đỏ rực đang run rẩy trong gió, chúng tinh khiết và mong manh quá. Phượng mỉm cười quay mặt đi, nhẹ nhàng đưa tay lên kéo cổ áo khoác lên cao hơn, đầu hơi cúi xuống để tránh những cơn gió.
Cô nghe nói quán cà phê My Sun này ngày trước đã từng có một chuyện tình gì đó giữa cô nhân viên và 1 anh chàng. Cô nghe loáng thoáng họ nói chuyện đó có liên quan đến một tách Capuchino (há há, nhân tiện lăng xê cho Capuchino cho ngày nắng luôn =]]). Phượng cười nhạt, bay giờ thì cô chẳng tin vào những câu chuyện như vậy nữa. Nhấp một ngụm nhỏ cà phê, cô lại tiếp tục ngồi suy nghĩ mông lung. Cô nhận ra rằng từ lúc chia tay anh đến giờ có vẻ như suy nghĩ của cô ngày càng "lạc quan" hơn thì phải?
"Bộp....". Một cánh tay từ đằng sau đập vào vai Phượng.
- Này! Làm gì mà ngồi đây nghĩ thẩn thơ vậy?
Phượng ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt. Đã lâu rồi cô và My không nói chuyện thân mật như vậy. Sau vài phút ngỡ ngàng cuối cùng Phượng cũng lấy lại được bình tĩnh mà nói:
- Nghĩ gì đâu! Chán quá nên ra đây ngồi thôi. Mà cậu làm gì ở đây?
- Tớ cũng giống cậu – My ngồi xuống đối diện với Phượng.
Phượng và My ngày trước được con trai trong trường tôn thờ kinh lắm vì cả hai chơi với nhau toàn là hotgirl cả. Thế mà bây giờ lại ngồi với nhau như hai thế lực thù địch thế này.
- Dạo này cậu khỏe không? – Phượng hỏi, tay quấy quấy cốc cà phê.
- Học cùng trường, cùng lớp với nhau mà cậu còn hỏi thế à? – My thản nhiên trả lời.
- Ừ thì câu đấy dùng trong mọi trường hợp để bắt chuyện mà – câu pha trò của Phượng làm cho không khí bớt căng thẳng hơn.
- Hôm nay cậu có bận gì không? – My nghiêng đầu hỏi.
- Không, mà để làm gì?
- Đi shopping – My nháy mắt với cô, tính tiền rồi kéo tay cô đi thẳng ra cửa.
Mãi XaTác giả: Thu HạTruyện Đoản VănTan học. Trời đông lạnh như cắt da cắt thịt. Trời âm u, đen xì xì. Cơn gió bấc thổi hù hù va chạm vào mặt người như một cái tát chẳng hề êm ái. Mùa đông ở Hà Nội lạnh thật, mang theo cái cảm giác muốn được một ai đó đèo thong dong trên phố phường. Thật lạ. Một cái gì đó cần bao lâu để được gọi là quen thuộc? Cô và anh chia tay nhau đã hơn 1 năm, vậy mà cô vẫn chưa thể quên được cái cảm giác xa anh. Nhớ lại cái cách cô và anh chia tay, xem nào? Thật lãng xẹt. Cô bật cười. Chỉ với câu nói "Anh vẫn còn yêu My" của anh là khiến cô không còn đủ bình tĩnh để níu kéo anh nữa. Nhưng đúng là cô cũng nên phục anh, vì đã khiến cho hai người con gái phải rơi nước mắt và hận thù nhau vì một người con trai là anh. Nhưng rồi, cô luôn là người thua cuộc. My là bạn thân của cô từ khi còn học mẫu giáo. Cô không thể tưởng tượng nổi cô và My lại có thể tranh nhau, hận thù nhau vì một tên con trai. Thật nực cười! Nhưng cũng đã một năm nay cô không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cũng chẳng quan tâm lắm, vì dù… Bầu trời phủ tấm vải âm u xám xịt. Từng cơn gió lạnh cứ thổi đều đều qua, nhẹ nhàng, từng đợt nhưng vẫn đủ khiến người ta có cảm giác tê buốt chân tay. Phượng ngồi thừ người trong một góc của quán cà phê. Khoanh tay trước ngực, qua khe cửa, cô chăm chú quan sát những cánh hoa ti gôn bé xíu, đỏ rực đang run rẩy trong gió, chúng tinh khiết và mong manh quá. Phượng mỉm cười quay mặt đi, nhẹ nhàng đưa tay lên kéo cổ áo khoác lên cao hơn, đầu hơi cúi xuống để tránh những cơn gió.Cô nghe nói quán cà phê My Sun này ngày trước đã từng có một chuyện tình gì đó giữa cô nhân viên và 1 anh chàng. Cô nghe loáng thoáng họ nói chuyện đó có liên quan đến một tách Capuchino (há há, nhân tiện lăng xê cho Capuchino cho ngày nắng luôn =]]). Phượng cười nhạt, bay giờ thì cô chẳng tin vào những câu chuyện như vậy nữa. Nhấp một ngụm nhỏ cà phê, cô lại tiếp tục ngồi suy nghĩ mông lung. Cô nhận ra rằng từ lúc chia tay anh đến giờ có vẻ như suy nghĩ của cô ngày càng "lạc quan" hơn thì phải?"Bộp....". Một cánh tay từ đằng sau đập vào vai Phượng.- Này! Làm gì mà ngồi đây nghĩ thẩn thơ vậy? Phượng ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt. Đã lâu rồi cô và My không nói chuyện thân mật như vậy. Sau vài phút ngỡ ngàng cuối cùng Phượng cũng lấy lại được bình tĩnh mà nói:- Nghĩ gì đâu! Chán quá nên ra đây ngồi thôi. Mà cậu làm gì ở đây?- Tớ cũng giống cậu – My ngồi xuống đối diện với Phượng.Phượng và My ngày trước được con trai trong trường tôn thờ kinh lắm vì cả hai chơi với nhau toàn là hotgirl cả. Thế mà bây giờ lại ngồi với nhau như hai thế lực thù địch thế này.- Dạo này cậu khỏe không? – Phượng hỏi, tay quấy quấy cốc cà phê.- Học cùng trường, cùng lớp với nhau mà cậu còn hỏi thế à? – My thản nhiên trả lời.- Ừ thì câu đấy dùng trong mọi trường hợp để bắt chuyện mà – câu pha trò của Phượng làm cho không khí bớt căng thẳng hơn.- Hôm nay cậu có bận gì không? – My nghiêng đầu hỏi.- Không, mà để làm gì? - Đi shopping – My nháy mắt với cô, tính tiền rồi kéo tay cô đi thẳng ra cửa.