Một buổi sáng mùa thu,những tia nắng ban mai xuyên qua khung cửa kính,rọi thẳng vào người đang ngủ trên chiếc giường ấm áp kia làm người đó giật mình thức giấc.Cô gái bước xuống giường với tâm trạng mệt mỏi,hai tay dụi dụi đôi mắt bỗng ''cạch''-tiếng mở cửa và 1 người phụ nữ bước vào.
Tan học. Trời đông lạnh như cắt da cắt thịt. Trời âm u, đen xì xì. Cơn gió bấc thổi hù hù va chạm vào mặt người như một cái tát chẳng hề êm ái. Mùa đông ở Hà Nội lạnh thật, mang theo cái cảm giác muốn được một ai đó đèo thong dong trên phố phường. Thật lạ.
"Bao năm đó em vẫn một mình. Bao năm đó em vẫn ngại ngùng. Mà em nghĩ mình sống tốt. Và em nghĩ mình sống vui". ...
Hà Nội hôm nay nắng đẹp. Quán cà phê hôm nay vắng khách lạ thường. Bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven vẫn đều đều vang lên. Âm thanh của tiếng đàn càng làm cho không khí trong quán trở nên tĩnh lặng.
【Vực Giang Uyển, nhanh lên.】 Nhìn tin nhắn này, tôi thở dài n/ão nề. Cận Thừa lại lên cơn rồi. Lúc này tôi vừa xong buổi hẹn hò mà mẹ giới thiệu. Mùi trà trắng trên người còn chưa kịp tẩy sạch hết. 9 giờ tối.