Tác giả:

Trong cái lạnh thấu sương của tháng 12,Đan Đan một mình dạo bước trên con đương nhỏ, chân không giày, chỉ mặc một chiếc áo thu đông mỏng, đầu tóc bù xù, trên người đầy những vết thương, vết bầm tím, cô vừa đi vừa khóc, cô đi đâu bây giờ, có chỗ cho cô dung thân hay sao, sao ông trời lại bất công với cô như vậy, mẹ cô đã mất khi sinh cô ra, bố cô vì thế mà coi cô như là ác quỷ, là nghiệt chủng của gia đình, chỉ còn duy nhất người bà là thương cô, luôn lo lắng và bảo vệ cô nhưng tiếc thay người cô yêu thương đều lần lượt bỏ cô mà đi, bố cô vì quá đau lòng mà suốt ngày nhậu nhẹt, suốt ngày rượu bia, song lúc say thì lấy cô ra đánh đòn, mà xả cơn say chuyện này cô gặp như cơm bữa, họ chưa từng coi cô là con người, cô cứ đi, cứ đi, cô đi mà không biết mình đi đâu cho đến khi trước mặt cô xuất hiện một cây cầu lớn, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ làm sao kết thúc cuộc đời này thật nhanh chóng, cô không thể tiếp tục sống như vậy. Cô bước đến thành cầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra, cô khóc như…

Chương 4

Luôn Ở Phía Sau EmTác giả: Cà TímTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong cái lạnh thấu sương của tháng 12,Đan Đan một mình dạo bước trên con đương nhỏ, chân không giày, chỉ mặc một chiếc áo thu đông mỏng, đầu tóc bù xù, trên người đầy những vết thương, vết bầm tím, cô vừa đi vừa khóc, cô đi đâu bây giờ, có chỗ cho cô dung thân hay sao, sao ông trời lại bất công với cô như vậy, mẹ cô đã mất khi sinh cô ra, bố cô vì thế mà coi cô như là ác quỷ, là nghiệt chủng của gia đình, chỉ còn duy nhất người bà là thương cô, luôn lo lắng và bảo vệ cô nhưng tiếc thay người cô yêu thương đều lần lượt bỏ cô mà đi, bố cô vì quá đau lòng mà suốt ngày nhậu nhẹt, suốt ngày rượu bia, song lúc say thì lấy cô ra đánh đòn, mà xả cơn say chuyện này cô gặp như cơm bữa, họ chưa từng coi cô là con người, cô cứ đi, cứ đi, cô đi mà không biết mình đi đâu cho đến khi trước mặt cô xuất hiện một cây cầu lớn, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ làm sao kết thúc cuộc đời này thật nhanh chóng, cô không thể tiếp tục sống như vậy. Cô bước đến thành cầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra, cô khóc như… “kétttttt…..”Tiếng nhấn chân phanh của một chiếc ô tô, cùng với đó là tiếng hô to của bác tài xế…-“ mau tránh ra…tránh ra….nhanh đi….”Nhưng không kịp rồi….” rầm..”…………Băng giật mình tỉnh giấc, tim cô đập mạnh, thì ra là mơ….cô ngồi co người lại, ôm lấy đầu gối của mình mà khóc….Trong thâm tâm cô như gào thét lên: chị…em xin lỗi…là lỗi của em….là tại em….Cơn ác mộng đó đã hành hạ cô 2 năm nay, không đếm nào cô không nằm mơ thấy nó. Cô luôn cho rằng cái chêt của chị là tại cô..Rời giường đi xuống nhà bếp xem có gì ăn không, nhìn qua nhìn lại, vẫn không thấy đồ ăn, mà bụng thì cứ réo. Liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, mới có 11 giờ, cô không biết cửa hàng tiện lợi còn mở không. Vì muốn để Băng tĩnh dưỡng tinh thần sau biến cố của chị, nên bố mẹ cô đã để cô về nông thôn sống với bà, nhưng không may, bà cô đã mất vào mấy tháng trước, nên giờ cô đành sống ở đây một mình. Bố mẹ cô cũng dự định đưa cô trở về nhà sống cùng nhau nhưng cô nhất quyết muốn ở lại đây. Với lấy cái áo khoác, BĂng đóng cửa đi đến của hàng tiện lợi. Vì gần nhà nên cô đi bộ. 

“kétttttt…..”

Tiếng nhấn chân phanh của một chiếc ô tô, cùng với đó là tiếng hô to của bác tài xế…

-“ mau tránh ra…tránh ra….nhanh đi….”

Nhưng không kịp rồi….” rầm..”

…………

Băng giật mình tỉnh giấc, tim cô đập mạnh, thì ra là mơ….cô ngồi co người lại, ôm lấy đầu gối của mình mà khóc….

Trong thâm tâm cô như gào thét lên: chị…em xin lỗi…là lỗi của em….là tại em….

Cơn ác mộng đó đã hành hạ cô 2 năm nay, không đếm nào cô không nằm mơ thấy nó. Cô luôn cho rằng cái chêt của chị là tại cô..

Rời giường đi xuống nhà bếp xem có gì ăn không, nhìn qua nhìn lại, vẫn không thấy đồ ăn, mà bụng thì cứ réo. Liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, mới có 11 giờ, cô không biết cửa hàng tiện lợi còn mở không. Vì muốn để Băng tĩnh dưỡng tinh thần sau biến cố của chị, nên bố mẹ cô đã để cô về nông thôn sống với bà, nhưng không may, bà cô đã mất vào mấy tháng trước, nên giờ cô đành sống ở đây một mình. Bố mẹ cô cũng dự định đưa cô trở về nhà sống cùng nhau nhưng cô nhất quyết muốn ở lại đây. Với lấy cái áo khoác, BĂng đóng cửa đi đến của hàng tiện lợi. Vì gần nhà nên cô đi bộ. 

Luôn Ở Phía Sau EmTác giả: Cà TímTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong cái lạnh thấu sương của tháng 12,Đan Đan một mình dạo bước trên con đương nhỏ, chân không giày, chỉ mặc một chiếc áo thu đông mỏng, đầu tóc bù xù, trên người đầy những vết thương, vết bầm tím, cô vừa đi vừa khóc, cô đi đâu bây giờ, có chỗ cho cô dung thân hay sao, sao ông trời lại bất công với cô như vậy, mẹ cô đã mất khi sinh cô ra, bố cô vì thế mà coi cô như là ác quỷ, là nghiệt chủng của gia đình, chỉ còn duy nhất người bà là thương cô, luôn lo lắng và bảo vệ cô nhưng tiếc thay người cô yêu thương đều lần lượt bỏ cô mà đi, bố cô vì quá đau lòng mà suốt ngày nhậu nhẹt, suốt ngày rượu bia, song lúc say thì lấy cô ra đánh đòn, mà xả cơn say chuyện này cô gặp như cơm bữa, họ chưa từng coi cô là con người, cô cứ đi, cứ đi, cô đi mà không biết mình đi đâu cho đến khi trước mặt cô xuất hiện một cây cầu lớn, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ làm sao kết thúc cuộc đời này thật nhanh chóng, cô không thể tiếp tục sống như vậy. Cô bước đến thành cầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra, cô khóc như… “kétttttt…..”Tiếng nhấn chân phanh của một chiếc ô tô, cùng với đó là tiếng hô to của bác tài xế…-“ mau tránh ra…tránh ra….nhanh đi….”Nhưng không kịp rồi….” rầm..”…………Băng giật mình tỉnh giấc, tim cô đập mạnh, thì ra là mơ….cô ngồi co người lại, ôm lấy đầu gối của mình mà khóc….Trong thâm tâm cô như gào thét lên: chị…em xin lỗi…là lỗi của em….là tại em….Cơn ác mộng đó đã hành hạ cô 2 năm nay, không đếm nào cô không nằm mơ thấy nó. Cô luôn cho rằng cái chêt của chị là tại cô..Rời giường đi xuống nhà bếp xem có gì ăn không, nhìn qua nhìn lại, vẫn không thấy đồ ăn, mà bụng thì cứ réo. Liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, mới có 11 giờ, cô không biết cửa hàng tiện lợi còn mở không. Vì muốn để Băng tĩnh dưỡng tinh thần sau biến cố của chị, nên bố mẹ cô đã để cô về nông thôn sống với bà, nhưng không may, bà cô đã mất vào mấy tháng trước, nên giờ cô đành sống ở đây một mình. Bố mẹ cô cũng dự định đưa cô trở về nhà sống cùng nhau nhưng cô nhất quyết muốn ở lại đây. Với lấy cái áo khoác, BĂng đóng cửa đi đến của hàng tiện lợi. Vì gần nhà nên cô đi bộ. 

Chương 4