Điện thoại rung, Trình Thiên Di mở ra xem:
+"Nhật Anh à! Em có đó k?"
Ha...là chị ấy, nhắn thật sao... đớp thính rồi à! Cô nghĩ và bất giác nhếch mép cười.
-Haixxxx...nên nhắn lại chị ấy thế nào đây..?
Cô lấy tay sờ cằm và búng một cái...kêu thật to..
Trong cái lạnh thấu sương của tháng 12,Đan Đan một mình dạo bước trên con đương nhỏ, chân không giày, chỉ mặc một chiếc áo thu đông mỏng, đầu tóc bù xù, trên người đầy những vết thương, vết bầm tím, cô vừa đi vừa khóc, cô đi đâu bây giờ, có chỗ cho cô dung thân hay sao, sao ông trời lại bất công