- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 346: Đàn ông xuống bếp vô cùng đẹp trai (2)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Cô hết nhìn ngang rồi lại nhìn dọc, hết đứng rồi lại ngồi, luôn cảm thấy Long Trục Thiên nhà cô vô cùng gợi cảm, đẹp trai, khiến cho cô muốn bổ nhào vào anh.Cảm nhận được cái nhìn chăm chú, nóng bỏng của cô, Long Trục Thiên bỗng nhiên hát bài “love you tender” bằng tiếng Anh.Dương Tử Mi say mê. Long Trục Thiên đang hát, bỗng nhiên nhớ đến một tối nào đó, anh cũng hát cho cô nghe một bài hát, sau đó, rất nhiều ký ức dâng lên như thủy triều, khiến đầu anh đau như sắp nứt ra...Nhìn thấy anh đột nhiên nhăn mặt nhíu mi, Dương Tử Mi vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, lo lắng hỏi:- Trục Thiên, anh sao vậy? Long Trục Thiên vỗ vào đầu:- Hình như anh nhớ được rất nhiều chuyện, đầu rất đau.- Anh khôi phục trí nhớ rồi? Trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy phức tạp hỏi, giơ tay ra, giúp anh mát xa các huyệt vị trên đầu, để anh bớt đau.- Ừ, có lẽ vậy, trong đầu có nhiều cảnh có liên quan đến em.Long Trục Thiên gật đầu, sau khi được Dương Tử Mi mát xa, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất. Anh xoa đầu mình, cúi đầu tiếp tục làm bữa sáng, đặt lên bàn ăn cơm, sau đó mới sắp xếp lại những ký ức vừa hiện lên.Dương Tử Mi vừa ăn mì ý anh làm, vừa nhìn anh quan tâm:- Anh sao rồi? - Anh nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.Long Trục Thiên nhìn cô.Lần đầu tiên, khi anh nhìn thấy cô, anh mười lăm tuổi, còn cô chỉ mới năm tuổi. Lúc ấy, khi anh mở mắt tỉnh dậy, thấy bên cạnh có một bé gái trắng trẻo, giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong tay mình, trước kia trong lòng anh luôn cảm thấy trống rỗng, bỗng nhiên nảy sinh sự ấm áp, mềm mại, khiến anh muốn ôm cô cả đời.Hơn nữa, anh nhận ra, trên người cô có loại hơi thở khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái, khiến sự nóng trong lòng nảy trở nên an bình.Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể nào ngủ một giấc thật sâu, ở bên cạnh cô, không ngờ lại có thể ngủ được rất an ổn. Nghe anh kể lại, Dương Tử Mi cảm thấy may mắn, vì khi đó mình đột nhiên học theo Lôi Phong lấy việc giúp người làm niềm vui, cứu anh mà không màng đến việc mình bị hao tổn nguyên khí.Nếu không, ngày hôm nay, cô không có cơ hội được anh làm bữa sáng cho mình.Cô lại nghĩ, nếu như mình chưa từng gặp Long Trục Thiên, có phải cô sẽ lại yêu Mẫn Cương, lặp lại chuyện tình ở kiếp trước? Nghĩ đến Mẫn Cương, đã qua mấy ngày rồi cô chưa gặp cậu ấy.Bởi vì bây giờ cậu ấy đang bận rộn học tập, còn đang chuẩn bị mở công ty đồ cổ, hơn nữa, thời gian này, cả ngày Dương Tử Mi đều dính lấy Long Trục Thiên, không có thời gian gặp cậu ấy.Không biết cậu ấy có khỏe không. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên, là Mẫn Cương gọi đến, quả là vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Cô hết nhìn ngang rồi lại nhìn dọc, hết đứng rồi lại ngồi, luôn cảm thấy Long Trục Thiên nhà cô vô cùng gợi cảm, đẹp trai, khiến cho cô muốn bổ nhào vào anh.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú, nóng bỏng của cô, Long Trục Thiên bỗng nhiên hát bài “love you tender” bằng tiếng Anh.
Dương Tử Mi say mê.
Long Trục Thiên đang hát, bỗng nhiên nhớ đến một tối nào đó, anh cũng hát cho cô nghe một bài hát, sau đó, rất nhiều ký ức dâng lên như thủy triều, khiến đầu anh đau như sắp nứt ra...
Nhìn thấy anh đột nhiên nhăn mặt nhíu mi, Dương Tử Mi vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, lo lắng hỏi:
- Trục Thiên, anh sao vậy?
Long Trục Thiên vỗ vào đầu:
- Hình như anh nhớ được rất nhiều chuyện, đầu rất đau.
- Anh khôi phục trí nhớ rồi?
Trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy phức tạp hỏi, giơ tay ra, giúp anh mát xa các huyệt vị trên đầu, để anh bớt đau.
- Ừ, có lẽ vậy, trong đầu có nhiều cảnh có liên quan đến em.
Long Trục Thiên gật đầu, sau khi được Dương Tử Mi mát xa, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất.
Anh xoa đầu mình, cúi đầu tiếp tục làm bữa sáng, đặt lên bàn ăn cơm, sau đó mới sắp xếp lại những ký ức vừa hiện lên.
Dương Tử Mi vừa ăn mì ý anh làm, vừa nhìn anh quan tâm:
- Anh sao rồi?
- Anh nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Long Trục Thiên nhìn cô.
Lần đầu tiên, khi anh nhìn thấy cô, anh mười lăm tuổi, còn cô chỉ mới năm tuổi.
Lúc ấy, khi anh mở mắt tỉnh dậy, thấy bên cạnh có một bé gái trắng trẻo, giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong tay mình, trước kia trong lòng anh luôn cảm thấy trống rỗng, bỗng nhiên nảy sinh sự ấm áp, mềm mại, khiến anh muốn ôm cô cả đời.
Hơn nữa, anh nhận ra, trên người cô có loại hơi thở khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái, khiến sự nóng trong lòng nảy trở nên an bình.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể nào ngủ một giấc thật sâu, ở bên cạnh cô, không ngờ lại có thể ngủ được rất an ổn.
Nghe anh kể lại, Dương Tử Mi cảm thấy may mắn, vì khi đó mình đột nhiên học theo Lôi Phong lấy việc giúp người làm niềm vui, cứu anh mà không màng đến việc mình bị hao tổn nguyên khí.
Nếu không, ngày hôm nay, cô không có cơ hội được anh làm bữa sáng cho mình.
Cô lại nghĩ, nếu như mình chưa từng gặp Long Trục Thiên, có phải cô sẽ lại yêu Mẫn Cương, lặp lại chuyện tình ở kiếp trước?
Nghĩ đến Mẫn Cương, đã qua mấy ngày rồi cô chưa gặp cậu ấy.
Bởi vì bây giờ cậu ấy đang bận rộn học tập, còn đang chuẩn bị mở công ty đồ cổ, hơn nữa, thời gian này, cả ngày Dương Tử Mi đều dính lấy Long Trục Thiên, không có thời gian gặp cậu ấy.
Không biết cậu ấy có khỏe không.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên, là Mẫn Cương gọi đến, quả là vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Cô hết nhìn ngang rồi lại nhìn dọc, hết đứng rồi lại ngồi, luôn cảm thấy Long Trục Thiên nhà cô vô cùng gợi cảm, đẹp trai, khiến cho cô muốn bổ nhào vào anh.Cảm nhận được cái nhìn chăm chú, nóng bỏng của cô, Long Trục Thiên bỗng nhiên hát bài “love you tender” bằng tiếng Anh.Dương Tử Mi say mê. Long Trục Thiên đang hát, bỗng nhiên nhớ đến một tối nào đó, anh cũng hát cho cô nghe một bài hát, sau đó, rất nhiều ký ức dâng lên như thủy triều, khiến đầu anh đau như sắp nứt ra...Nhìn thấy anh đột nhiên nhăn mặt nhíu mi, Dương Tử Mi vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, lo lắng hỏi:- Trục Thiên, anh sao vậy? Long Trục Thiên vỗ vào đầu:- Hình như anh nhớ được rất nhiều chuyện, đầu rất đau.- Anh khôi phục trí nhớ rồi? Trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy phức tạp hỏi, giơ tay ra, giúp anh mát xa các huyệt vị trên đầu, để anh bớt đau.- Ừ, có lẽ vậy, trong đầu có nhiều cảnh có liên quan đến em.Long Trục Thiên gật đầu, sau khi được Dương Tử Mi mát xa, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất. Anh xoa đầu mình, cúi đầu tiếp tục làm bữa sáng, đặt lên bàn ăn cơm, sau đó mới sắp xếp lại những ký ức vừa hiện lên.Dương Tử Mi vừa ăn mì ý anh làm, vừa nhìn anh quan tâm:- Anh sao rồi? - Anh nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.Long Trục Thiên nhìn cô.Lần đầu tiên, khi anh nhìn thấy cô, anh mười lăm tuổi, còn cô chỉ mới năm tuổi. Lúc ấy, khi anh mở mắt tỉnh dậy, thấy bên cạnh có một bé gái trắng trẻo, giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong tay mình, trước kia trong lòng anh luôn cảm thấy trống rỗng, bỗng nhiên nảy sinh sự ấm áp, mềm mại, khiến anh muốn ôm cô cả đời.Hơn nữa, anh nhận ra, trên người cô có loại hơi thở khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái, khiến sự nóng trong lòng nảy trở nên an bình.Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể nào ngủ một giấc thật sâu, ở bên cạnh cô, không ngờ lại có thể ngủ được rất an ổn. Nghe anh kể lại, Dương Tử Mi cảm thấy may mắn, vì khi đó mình đột nhiên học theo Lôi Phong lấy việc giúp người làm niềm vui, cứu anh mà không màng đến việc mình bị hao tổn nguyên khí.Nếu không, ngày hôm nay, cô không có cơ hội được anh làm bữa sáng cho mình.Cô lại nghĩ, nếu như mình chưa từng gặp Long Trục Thiên, có phải cô sẽ lại yêu Mẫn Cương, lặp lại chuyện tình ở kiếp trước? Nghĩ đến Mẫn Cương, đã qua mấy ngày rồi cô chưa gặp cậu ấy.Bởi vì bây giờ cậu ấy đang bận rộn học tập, còn đang chuẩn bị mở công ty đồ cổ, hơn nữa, thời gian này, cả ngày Dương Tử Mi đều dính lấy Long Trục Thiên, không có thời gian gặp cậu ấy.Không biết cậu ấy có khỏe không. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên, là Mẫn Cương gọi đến, quả là vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến!