Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 381: Tiên gia có lệnh: Ma Tôn, ngươi lại đây (32)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Bất quá, hắn hiện tại cũng không thể tùy tiện bại lộ thân phận.Chỉ là tính toán tiến lên giải cứu tiểu cô nương."Thúc thúc, tỷ tỷ, các ngươi đây là làm cái gì? Là bọn buôn người sao? Muốn bắt cóc ta sao?" Đương lúc Khuynh Nhan còn chưa đến gần, liền nghe được tiếng nói lanh lảnh giòn tan từ bên trong truyền đến.Vân Y đương nhiên cũng là đi theo bên người Khuynh Nhan, nhìn Lê Hạ bộ dáng cái gì cũng đều không hiểu, ôm lấy đầu nhỏ đáng yêu của chính mình, hỏi những Ma tộc đang vây quanh.Vân Y cười khẽ một tiếng, tiếng cười ở trong đám đông ầm ĩ, không phải thực rõ ràng.Nhưng tiểu cô nương lại lập tức liền nghe được một thanh âm không bình thường, nhướng mày nhìn qua đi, "Tỷ tỷ?"Lê Hạ hóa hình không giống với Vân Y, Vân Y vẫn là một bộ dáng như thế, căn bản là không có thay đổi gì nhiều, Lê Hạ tự nhiên là nhận ra.Lê Hạ cao hứng nhảy nhót nhảy nhót hướng đến bên người Vân Y phóng đi.Nghe được tiếng gọi của Lê Hạ, Vân Y câu môi cười, đối với Lê Hạ rất ôn nhu đáp một tiếng, "Hạ Tử."Lê Hạ vừa nghe Vân Y gọi mình, tự nhiên cũng biết là, Vân Y cũng không có quên cô bé.Hơn nữa, thời điểm nhìn thấy mình, cũng không có kinh ngạc, lập tức gọi tên cô.Nhất định, Vân Y tỷ tỷ nhất định là vẫn luôn nhớ mình, muốn đi chơi cùng mình.Lê Hạ vươn đôi tay nhỏ bé, vội vàng sà vào lòng Vân Y.Vân Y nhìn này thân ảnh tiểu nữ hài, đang lao về phía mình, sợ Lê Hạ té ngã, vội vàng duỗi tay, ôm lấy cô bé."Gấp cái gì?" Giống như là với tiểu hài tử của chính mình, ngữ khí hơi trách cứ nhưng cũng đầy sủng nịnh, lúc này ánh mắt Vân Y nhìn Lê Hạ, con ngươi đều là ôn nhu.Tuy rằng Vân Y đối với vai nữ chính, trong lòng thường có một tia canh gác.Nhưng khi ôm lấy thân mình mềm như bông của Lê Hạ trong lòng, thời điểm nghe cô bé ngọt ngào kêu to hai tiếng tỷ tỷ, tâm can Vân Y giống như bị lông chim chạm vào vậy, mềm nhũn."Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người ta rất nhớ tỷ tỷ." Lê Hạ đem Vân Y gắt gao ôm lấy, còn đem đầu chôn ở trong lòng ngực Vân Y.Khuynh Nhan ở một bên nhìn, trong lòng cảm thấy có chút ê ẩm......Vì cái gì?Vì cái gì này tiểu gia hỏa đáng chết dễ dàng đem Vân Y ôm lấy, còn chôn ở trong lòng nàng?Nhìn cảnh tượng trước mắt, Khuynh Nhan ở trong lòng rít gào!Đồng thời, ánh mắt nhìn Vân Y, có chút ủy khuất.【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 95, ký chủ cố lên, ký chủ uy vũ, thực mau liền có thể hoàn thành nhiệm vụ! 】Vốn dĩ Vân Y không chú ý tới Khuynh Nhan, cô vẫn còn ôm Lê Hạ trong lòng, hảo hảo mà chuẩn bị nghe này Lê Hạ tương tư chi tình.Chỉ là, thông báo của hệ thống khiến Vân Y đem tầm mắt dời lên trên người Khuynh Nhan.Thấy biểu tình cùng ánh mắt Khuynh Nhan, Vân Y thật sự không biết chính mình nên nói cái gì thì tốt.Làm ơn!Ma Tôn đại nhân, ngươi như thế nào có thể giống đại cẩu cẩu, ánh mắt hơi vương nước sương mù nhìn ta?Ngươi là Ma Tôn, Ma Tôn đấy......
Bất quá, hắn hiện tại cũng không thể tùy tiện bại lộ thân phận.
Chỉ là tính toán tiến lên giải cứu tiểu cô nương.
"Thúc thúc, tỷ tỷ, các ngươi đây là làm cái gì? Là bọn buôn người sao? Muốn bắt cóc ta sao?" Đương lúc Khuynh Nhan còn chưa đến gần, liền nghe được tiếng nói lanh lảnh giòn tan từ bên trong truyền đến.
Vân Y đương nhiên cũng là đi theo bên người Khuynh Nhan, nhìn Lê Hạ bộ dáng cái gì cũng đều không hiểu, ôm lấy đầu nhỏ đáng yêu của chính mình, hỏi những Ma tộc đang vây quanh.
Vân Y cười khẽ một tiếng, tiếng cười ở trong đám đông ầm ĩ, không phải thực rõ ràng.
Nhưng tiểu cô nương lại lập tức liền nghe được một thanh âm không bình thường, nhướng mày nhìn qua đi, "Tỷ tỷ?"
Lê Hạ hóa hình không giống với Vân Y, Vân Y vẫn là một bộ dáng như thế, căn bản là không có thay đổi gì nhiều, Lê Hạ tự nhiên là nhận ra.
Lê Hạ cao hứng nhảy nhót nhảy nhót hướng đến bên người Vân Y phóng đi.
Nghe được tiếng gọi của Lê Hạ, Vân Y câu môi cười, đối với Lê Hạ rất ôn nhu đáp một tiếng, "Hạ Tử."
Lê Hạ vừa nghe Vân Y gọi mình, tự nhiên cũng biết là, Vân Y cũng không có quên cô bé.
Hơn nữa, thời điểm nhìn thấy mình, cũng không có kinh ngạc, lập tức gọi tên cô.
Nhất định, Vân Y tỷ tỷ nhất định là vẫn luôn nhớ mình, muốn đi chơi cùng mình.
Lê Hạ vươn đôi tay nhỏ bé, vội vàng sà vào lòng Vân Y.
Vân Y nhìn này thân ảnh tiểu nữ hài, đang lao về phía mình, sợ Lê Hạ té ngã, vội vàng duỗi tay, ôm lấy cô bé.
"Gấp cái gì?" Giống như là với tiểu hài tử của chính mình, ngữ khí hơi trách cứ nhưng cũng đầy sủng nịnh, lúc này ánh mắt Vân Y nhìn Lê Hạ, con ngươi đều là ôn nhu.
Tuy rằng Vân Y đối với vai nữ chính, trong lòng thường có một tia canh gác.
Nhưng khi ôm lấy thân mình mềm như bông của Lê Hạ trong lòng, thời điểm nghe cô bé ngọt ngào kêu to hai tiếng tỷ tỷ, tâm can Vân Y giống như bị lông chim chạm vào vậy, mềm nhũn.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người ta rất nhớ tỷ tỷ." Lê Hạ đem Vân Y gắt gao ôm lấy, còn đem đầu chôn ở trong lòng ngực Vân Y.
Khuynh Nhan ở một bên nhìn, trong lòng cảm thấy có chút ê ẩm......
Vì cái gì?
Vì cái gì này tiểu gia hỏa đáng chết dễ dàng đem Vân Y ôm lấy, còn chôn ở trong lòng nàng?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Khuynh Nhan ở trong lòng rít gào!
Đồng thời, ánh mắt nhìn Vân Y, có chút ủy khuất.
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 95, ký chủ cố lên, ký chủ uy vũ, thực mau liền có thể hoàn thành nhiệm vụ! 】
Vốn dĩ Vân Y không chú ý tới Khuynh Nhan, cô vẫn còn ôm Lê Hạ trong lòng, hảo hảo mà chuẩn bị nghe này Lê Hạ tương tư chi tình.
Chỉ là, thông báo của hệ thống khiến Vân Y đem tầm mắt dời lên trên người Khuynh Nhan.
Thấy biểu tình cùng ánh mắt Khuynh Nhan, Vân Y thật sự không biết chính mình nên nói cái gì thì tốt.
Làm ơn!
Ma Tôn đại nhân, ngươi như thế nào có thể giống đại cẩu cẩu, ánh mắt hơi vương nước sương mù nhìn ta?
Ngươi là Ma Tôn, Ma Tôn đấy......
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Bất quá, hắn hiện tại cũng không thể tùy tiện bại lộ thân phận.Chỉ là tính toán tiến lên giải cứu tiểu cô nương."Thúc thúc, tỷ tỷ, các ngươi đây là làm cái gì? Là bọn buôn người sao? Muốn bắt cóc ta sao?" Đương lúc Khuynh Nhan còn chưa đến gần, liền nghe được tiếng nói lanh lảnh giòn tan từ bên trong truyền đến.Vân Y đương nhiên cũng là đi theo bên người Khuynh Nhan, nhìn Lê Hạ bộ dáng cái gì cũng đều không hiểu, ôm lấy đầu nhỏ đáng yêu của chính mình, hỏi những Ma tộc đang vây quanh.Vân Y cười khẽ một tiếng, tiếng cười ở trong đám đông ầm ĩ, không phải thực rõ ràng.Nhưng tiểu cô nương lại lập tức liền nghe được một thanh âm không bình thường, nhướng mày nhìn qua đi, "Tỷ tỷ?"Lê Hạ hóa hình không giống với Vân Y, Vân Y vẫn là một bộ dáng như thế, căn bản là không có thay đổi gì nhiều, Lê Hạ tự nhiên là nhận ra.Lê Hạ cao hứng nhảy nhót nhảy nhót hướng đến bên người Vân Y phóng đi.Nghe được tiếng gọi của Lê Hạ, Vân Y câu môi cười, đối với Lê Hạ rất ôn nhu đáp một tiếng, "Hạ Tử."Lê Hạ vừa nghe Vân Y gọi mình, tự nhiên cũng biết là, Vân Y cũng không có quên cô bé.Hơn nữa, thời điểm nhìn thấy mình, cũng không có kinh ngạc, lập tức gọi tên cô.Nhất định, Vân Y tỷ tỷ nhất định là vẫn luôn nhớ mình, muốn đi chơi cùng mình.Lê Hạ vươn đôi tay nhỏ bé, vội vàng sà vào lòng Vân Y.Vân Y nhìn này thân ảnh tiểu nữ hài, đang lao về phía mình, sợ Lê Hạ té ngã, vội vàng duỗi tay, ôm lấy cô bé."Gấp cái gì?" Giống như là với tiểu hài tử của chính mình, ngữ khí hơi trách cứ nhưng cũng đầy sủng nịnh, lúc này ánh mắt Vân Y nhìn Lê Hạ, con ngươi đều là ôn nhu.Tuy rằng Vân Y đối với vai nữ chính, trong lòng thường có một tia canh gác.Nhưng khi ôm lấy thân mình mềm như bông của Lê Hạ trong lòng, thời điểm nghe cô bé ngọt ngào kêu to hai tiếng tỷ tỷ, tâm can Vân Y giống như bị lông chim chạm vào vậy, mềm nhũn."Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người ta rất nhớ tỷ tỷ." Lê Hạ đem Vân Y gắt gao ôm lấy, còn đem đầu chôn ở trong lòng ngực Vân Y.Khuynh Nhan ở một bên nhìn, trong lòng cảm thấy có chút ê ẩm......Vì cái gì?Vì cái gì này tiểu gia hỏa đáng chết dễ dàng đem Vân Y ôm lấy, còn chôn ở trong lòng nàng?Nhìn cảnh tượng trước mắt, Khuynh Nhan ở trong lòng rít gào!Đồng thời, ánh mắt nhìn Vân Y, có chút ủy khuất.【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 95, ký chủ cố lên, ký chủ uy vũ, thực mau liền có thể hoàn thành nhiệm vụ! 】Vốn dĩ Vân Y không chú ý tới Khuynh Nhan, cô vẫn còn ôm Lê Hạ trong lòng, hảo hảo mà chuẩn bị nghe này Lê Hạ tương tư chi tình.Chỉ là, thông báo của hệ thống khiến Vân Y đem tầm mắt dời lên trên người Khuynh Nhan.Thấy biểu tình cùng ánh mắt Khuynh Nhan, Vân Y thật sự không biết chính mình nên nói cái gì thì tốt.Làm ơn!Ma Tôn đại nhân, ngươi như thế nào có thể giống đại cẩu cẩu, ánh mắt hơi vương nước sương mù nhìn ta?Ngươi là Ma Tôn, Ma Tôn đấy......