Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 382: Tiên gia có lệnh: Ma Tôn, ngươi lại đây (33)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Lê Hạ vốn tính toán cùng tỷ tỷ hảo hảo mà kể lại chuyến đi từ tiên giới đến Ma giới của nàng.Chính là không nghĩ tới, Vân Y tỷ tỷ lại không đem tầm mắt đặt ở trên người nàng, chuyện này đối với Lê Hạ mà nói, chính là một cái chuyện đau buồn không thể xem nhẹ.Thế là, đem tầm mắt dời về phía Vân Y đang nhìn.......Nhìn thấy Khuynh Nhan, nàng kinh ngạc mà hô to một tiếng: "Hỏa điểu?"Lúc này, Lê Hạ mới phát hiện đến sự tồn tại của Khuynh Nhan.Khuynh Nhan cũng không để ý Lê Hạ có đang nhìn mình hay không, mà là bởi vì sự tồn tại của Lê Hạ làm cho Vân Y không để ý đến mình sự tình.Khiến Khuynh Nhan hiện tại có chút rối rắm......Nếu cái người tên Lê hạ này là một nam tử hán thân cao tám thước.Hắn còn có thể cùng Lê Hạ đường đường chính chính mà đánh nhau, ngươi chết ta sống một trận ra trò.Chỉ là, Lê Hạ vẫn là một cái...... tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, hắn, hắn, hắn muốn ghen, cũng không được.Nếu người khác biết hắn đường đường một Ma Tôn, lại cùng với một con tiểu hồ ly vừa mới hóa hình đánh ghen...Cho nên, lúc này, biểu tình trên mặt Khuynh Nhan, có chút rối rắm, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy, đứa nhỏ này đầu óc có bệnh rồi."Hỏa điểu, ngươi có phải không thoải mái ở chỗ nào? Sao mặt lại nhăn thành như vậy?" Đồng ngôn không cố kỵ Lê Hạ thấy được, lập tức liền ra tiếng.Khuynh Nhan vẫn đang đứng suy tư, bị Lê Hạ nói như thế, lập tức liền trừng mắt hướng về phía Lê Hạ.Lê Hạ bị này Khuynh Nhan trừng mắt, "Ô ô......" Mà chôn mặt ở trong lòng ngực Vân Y."Khuynh Nhan, ngươi sao lại cùng một tiểu hài tử so đo?" Vân Y thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lê Hạ, dỗ dành cô bé.Mặt khác, lại quay đầu liếc nhìn Khuynh Nhan, hơi to tiếng giống như là mắng mỏ.Khiến cho Khuynh Nhan tức giận lại tiếp tục trừng mắt nhìn Lê Hạ, bởi vì nàng, mình bị Vân Y mắng? A phi, chỉ trích?【 đinh -- độ hảo cảm đối với nữ chính -10, tổng độ hảo cảm là 30! 】Cái này......Vân Y nhướng mày mà nhìn Lê Hạ trong lòng ngực mình, rồi mới lại nhìn Khuynh Nhan. Nếu cô đoán không sai thì, Khuynh Nhan là bởi vì mình...... Không đúng, là bởi vì Lê Hạ mà cô hơi mắng hắn một phen, cho nên độ hảo cảm của Khuynh Nhan với Lê Hạ lập tức giảm xuống?

Lê Hạ vốn tính toán cùng tỷ tỷ hảo hảo mà kể lại chuyến đi từ tiên giới đến Ma giới của nàng.

Chính là không nghĩ tới, Vân Y tỷ tỷ lại không đem tầm mắt đặt ở trên người nàng, chuyện này đối với Lê Hạ mà nói, chính là một cái chuyện đau buồn không thể xem nhẹ.

Thế là, đem tầm mắt dời về phía Vân Y đang nhìn.

......

Nhìn thấy Khuynh Nhan, nàng kinh ngạc mà hô to một tiếng: "Hỏa điểu?"

Lúc này, Lê Hạ mới phát hiện đến sự tồn tại của Khuynh Nhan.

Khuynh Nhan cũng không để ý Lê Hạ có đang nhìn mình hay không, mà là bởi vì sự tồn tại của Lê Hạ làm cho Vân Y không để ý đến mình sự tình.

Khiến Khuynh Nhan hiện tại có chút rối rắm......

Nếu cái người tên Lê hạ này là một nam tử hán thân cao tám thước.

Hắn còn có thể cùng Lê Hạ đường đường chính chính mà đánh nhau, ngươi chết ta sống một trận ra trò.

Chỉ là, Lê Hạ vẫn là một cái...... tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, hắn, hắn, hắn muốn ghen, cũng không được.

Nếu người khác biết hắn đường đường một Ma Tôn, lại cùng với một con tiểu hồ ly vừa mới hóa hình đánh ghen...

Cho nên, lúc này, biểu tình trên mặt Khuynh Nhan, có chút rối rắm, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy, đứa nhỏ này đầu óc có bệnh rồi.

"Hỏa điểu, ngươi có phải không thoải mái ở chỗ nào? Sao mặt lại nhăn thành như vậy?" Đồng ngôn không cố kỵ Lê Hạ thấy được, lập tức liền ra tiếng.

Khuynh Nhan vẫn đang đứng suy tư, bị Lê Hạ nói như thế, lập tức liền trừng mắt hướng về phía Lê Hạ.

Lê Hạ bị này Khuynh Nhan trừng mắt, "Ô ô......" Mà chôn mặt ở trong lòng ngực Vân Y.

"Khuynh Nhan, ngươi sao lại cùng một tiểu hài tử so đo?" Vân Y thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lê Hạ, dỗ dành cô bé.

Mặt khác, lại quay đầu liếc nhìn Khuynh Nhan, hơi to tiếng giống như là mắng mỏ.

Khiến cho Khuynh Nhan tức giận lại tiếp tục trừng mắt nhìn Lê Hạ, bởi vì nàng, mình bị Vân Y mắng? A phi, chỉ trích?

【 đinh -- độ hảo cảm đối với nữ chính -10, tổng độ hảo cảm là 30! 】

Cái này......

Vân Y nhướng mày mà nhìn Lê Hạ trong lòng ngực mình, rồi mới lại nhìn Khuynh Nhan. Nếu cô đoán không sai thì, Khuynh Nhan là bởi vì mình...... Không đúng, là bởi vì Lê Hạ mà cô hơi mắng hắn một phen, cho nên độ hảo cảm của Khuynh Nhan với Lê Hạ lập tức giảm xuống?

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Lê Hạ vốn tính toán cùng tỷ tỷ hảo hảo mà kể lại chuyến đi từ tiên giới đến Ma giới của nàng.Chính là không nghĩ tới, Vân Y tỷ tỷ lại không đem tầm mắt đặt ở trên người nàng, chuyện này đối với Lê Hạ mà nói, chính là một cái chuyện đau buồn không thể xem nhẹ.Thế là, đem tầm mắt dời về phía Vân Y đang nhìn.......Nhìn thấy Khuynh Nhan, nàng kinh ngạc mà hô to một tiếng: "Hỏa điểu?"Lúc này, Lê Hạ mới phát hiện đến sự tồn tại của Khuynh Nhan.Khuynh Nhan cũng không để ý Lê Hạ có đang nhìn mình hay không, mà là bởi vì sự tồn tại của Lê Hạ làm cho Vân Y không để ý đến mình sự tình.Khiến Khuynh Nhan hiện tại có chút rối rắm......Nếu cái người tên Lê hạ này là một nam tử hán thân cao tám thước.Hắn còn có thể cùng Lê Hạ đường đường chính chính mà đánh nhau, ngươi chết ta sống một trận ra trò.Chỉ là, Lê Hạ vẫn là một cái...... tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, hắn, hắn, hắn muốn ghen, cũng không được.Nếu người khác biết hắn đường đường một Ma Tôn, lại cùng với một con tiểu hồ ly vừa mới hóa hình đánh ghen...Cho nên, lúc này, biểu tình trên mặt Khuynh Nhan, có chút rối rắm, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy, đứa nhỏ này đầu óc có bệnh rồi."Hỏa điểu, ngươi có phải không thoải mái ở chỗ nào? Sao mặt lại nhăn thành như vậy?" Đồng ngôn không cố kỵ Lê Hạ thấy được, lập tức liền ra tiếng.Khuynh Nhan vẫn đang đứng suy tư, bị Lê Hạ nói như thế, lập tức liền trừng mắt hướng về phía Lê Hạ.Lê Hạ bị này Khuynh Nhan trừng mắt, "Ô ô......" Mà chôn mặt ở trong lòng ngực Vân Y."Khuynh Nhan, ngươi sao lại cùng một tiểu hài tử so đo?" Vân Y thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lê Hạ, dỗ dành cô bé.Mặt khác, lại quay đầu liếc nhìn Khuynh Nhan, hơi to tiếng giống như là mắng mỏ.Khiến cho Khuynh Nhan tức giận lại tiếp tục trừng mắt nhìn Lê Hạ, bởi vì nàng, mình bị Vân Y mắng? A phi, chỉ trích?【 đinh -- độ hảo cảm đối với nữ chính -10, tổng độ hảo cảm là 30! 】Cái này......Vân Y nhướng mày mà nhìn Lê Hạ trong lòng ngực mình, rồi mới lại nhìn Khuynh Nhan. Nếu cô đoán không sai thì, Khuynh Nhan là bởi vì mình...... Không đúng, là bởi vì Lê Hạ mà cô hơi mắng hắn một phen, cho nên độ hảo cảm của Khuynh Nhan với Lê Hạ lập tức giảm xuống?

Chương 382: Tiên gia có lệnh: Ma Tôn, ngươi lại đây (33)