Em có thai rồi... Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại lập tức thu ngay vào trong tâm trí của Đức. Chiếc điện thoại trên tay bị nới lỏng, rớt bộp một phát xuống đất. Ngồi thất thần trên ghế, Đức không biết làm gì, cứ ngồi như thế mãi cho tới lúc cửa phòng kêu lên mấy tiếng gõ anh mới giật mình, vội đứng dậy nhặt điện thoại lên nhét vào túi, sau đó bước tới mở cửa. "Sao còn chưa xuống ăn cơm? Bố anh đợi từ nãy đến giờ". "Con...bố mẹ ăn trước đi, con có việc ra ngoài một lát" Nói rồi anh quay vào phòng với cái áo khoác da màu đen vứt trên giường, vội vã đi ra khỏi đó. "Ơ này, chưa ăn cơm mà đã đi đâu?" Mẹ anh chạy theo ra tới sân gọi to, nhưng anh không hề quay đầu lại. Chiếc xe cứ thế lao đi thật nhanh rồi mất hút sau ngã rẽ, để lại một làn khói đen kịt nhả ra rồi từ từ tan vào không khí.
Chương 3
Trách NhiệmTác giả: Vân JibiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhEm có thai rồi... Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại lập tức thu ngay vào trong tâm trí của Đức. Chiếc điện thoại trên tay bị nới lỏng, rớt bộp một phát xuống đất. Ngồi thất thần trên ghế, Đức không biết làm gì, cứ ngồi như thế mãi cho tới lúc cửa phòng kêu lên mấy tiếng gõ anh mới giật mình, vội đứng dậy nhặt điện thoại lên nhét vào túi, sau đó bước tới mở cửa. "Sao còn chưa xuống ăn cơm? Bố anh đợi từ nãy đến giờ". "Con...bố mẹ ăn trước đi, con có việc ra ngoài một lát" Nói rồi anh quay vào phòng với cái áo khoác da màu đen vứt trên giường, vội vã đi ra khỏi đó. "Ơ này, chưa ăn cơm mà đã đi đâu?" Mẹ anh chạy theo ra tới sân gọi to, nhưng anh không hề quay đầu lại. Chiếc xe cứ thế lao đi thật nhanh rồi mất hút sau ngã rẽ, để lại một làn khói đen kịt nhả ra rồi từ từ tan vào không khí. Trở về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa say, Đức chân nam đá chân xiêu bước vào phòng nằm vật xuống giường. Anh thực sự muốn say, say để quên đi hết tất cả mọi thứ. Nhưng không, dường như càng say anh lại càng nghe rõ mồn một bốn chữ ngắn ngủi ấy lại vang lên ngay bên tai.Em có thai rồi...Chết tiệt, mình đang làm cái gì thế này?Đức bật người ngồi dậy vò đầu bứt tai như một kẻ điên dại.Cô gái ấy có thai rồi, là có thai, con của anh. Cái thai ngoài ý muốn, anh có yêu thương gì cô gái ấy đâu. Chỉ là cảm thấy có thích một chút, mà thằng đàn ông nào chả có cái tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt? Thế nhưng anh đã đi quá giới hạn, và trước mắt là một cái hậu quả khiến anh thực sự muốn phát điên.Đức chợt nghĩ tới câu thằng bạn mình đã nói lúc tối: phá thai!"Mẹ kiếp, không được!" Anh gào lên, vứt luôn điện thoại sang một góc giường. Tâm trạng của anh lúc này giống như một búi tơ bị quấn chằng chịt với nhau, không thể nào gỡ ra được.
Trở về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa say, Đức chân nam đá chân xiêu bước vào phòng nằm vật xuống giường. Anh thực sự muốn say, say để quên đi hết tất cả mọi thứ. Nhưng không, dường như càng say anh lại càng nghe rõ mồn một bốn chữ ngắn ngủi ấy lại vang lên ngay bên tai.
Em có thai rồi...
Chết tiệt, mình đang làm cái gì thế này?
Đức bật người ngồi dậy vò đầu bứt tai như một kẻ điên dại.
Cô gái ấy có thai rồi, là có thai, con của anh. Cái thai ngoài ý muốn, anh có yêu thương gì cô gái ấy đâu. Chỉ là cảm thấy có thích một chút, mà thằng đàn ông nào chả có cái tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt? Thế nhưng anh đã đi quá giới hạn, và trước mắt là một cái hậu quả khiến anh thực sự muốn phát điên.
Đức chợt nghĩ tới câu thằng bạn mình đã nói lúc tối: phá thai!
"Mẹ kiếp, không được!"
Anh gào lên, vứt luôn điện thoại sang một góc giường. Tâm trạng của anh lúc này giống như một búi tơ bị quấn chằng chịt với nhau, không thể nào gỡ ra được.
Trách NhiệmTác giả: Vân JibiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhEm có thai rồi... Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại lập tức thu ngay vào trong tâm trí của Đức. Chiếc điện thoại trên tay bị nới lỏng, rớt bộp một phát xuống đất. Ngồi thất thần trên ghế, Đức không biết làm gì, cứ ngồi như thế mãi cho tới lúc cửa phòng kêu lên mấy tiếng gõ anh mới giật mình, vội đứng dậy nhặt điện thoại lên nhét vào túi, sau đó bước tới mở cửa. "Sao còn chưa xuống ăn cơm? Bố anh đợi từ nãy đến giờ". "Con...bố mẹ ăn trước đi, con có việc ra ngoài một lát" Nói rồi anh quay vào phòng với cái áo khoác da màu đen vứt trên giường, vội vã đi ra khỏi đó. "Ơ này, chưa ăn cơm mà đã đi đâu?" Mẹ anh chạy theo ra tới sân gọi to, nhưng anh không hề quay đầu lại. Chiếc xe cứ thế lao đi thật nhanh rồi mất hút sau ngã rẽ, để lại một làn khói đen kịt nhả ra rồi từ từ tan vào không khí. Trở về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa say, Đức chân nam đá chân xiêu bước vào phòng nằm vật xuống giường. Anh thực sự muốn say, say để quên đi hết tất cả mọi thứ. Nhưng không, dường như càng say anh lại càng nghe rõ mồn một bốn chữ ngắn ngủi ấy lại vang lên ngay bên tai.Em có thai rồi...Chết tiệt, mình đang làm cái gì thế này?Đức bật người ngồi dậy vò đầu bứt tai như một kẻ điên dại.Cô gái ấy có thai rồi, là có thai, con của anh. Cái thai ngoài ý muốn, anh có yêu thương gì cô gái ấy đâu. Chỉ là cảm thấy có thích một chút, mà thằng đàn ông nào chả có cái tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt? Thế nhưng anh đã đi quá giới hạn, và trước mắt là một cái hậu quả khiến anh thực sự muốn phát điên.Đức chợt nghĩ tới câu thằng bạn mình đã nói lúc tối: phá thai!"Mẹ kiếp, không được!" Anh gào lên, vứt luôn điện thoại sang một góc giường. Tâm trạng của anh lúc này giống như một búi tơ bị quấn chằng chịt với nhau, không thể nào gỡ ra được.