【Nhíu mày】——   Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】——   Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】——   Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】——   Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】——   Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】——   Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】——   Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】——   Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】——   Câm miệng…

Chương 3: Băng hồ

Diễn Biến Gian Tình Nảy Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng ThúcTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn【Nhíu mày】——   Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】——   Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】——   Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】——   Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】——   Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】——   Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】——   Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】——   Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】——   Câm miệng… Một lát qua đi…【Cố giữ cho cái bản mặt bình tĩnh hết mức có thể】——   Tiêu gia chúng ta trước giờ đều là những người nho nhã, khí khái ngất trời. Chưa từng thấy qua cái loại như ngươi. Béo ú.【Hờn tủi】——   Tiểu thúc, ngươi ghét bỏ ta!【Trợn mi】——   Ngươi đúng là chiều quá sinh hư, ghét một chút thì sao?【Đáng thương】——   Không phải vậy…【Nhăn mặt, bất đắc dĩ nói】——   Nếu không phải ta tin tưởng hoàng tẩu đức hạnh hơn người… Ai! Thật không hiểu được tại sao lại sinh ra kẻ khiếp đảm như ngươi chứ. Tiểu bánh ú ngươi thế nào lại là người của Tiêu gia a!【Ngập ngừng】——   Bởi vì… vì ông trời muốn ta trở thành nhân tài kiệt xuất.【Trố mắt】——   Ô, vậy đến lúc quan trọng ngươi sẽ trở thành nhân tài…【Cười】——   Ha hả…

Một lát qua đi…

【Cố giữ cho cái bản mặt bình tĩnh hết mức có thể】——   Tiêu gia chúng ta trước giờ đều là những người nho nhã, khí khái ngất trời. Chưa từng thấy qua cái loại như ngươi. Béo ú.

【Hờn tủi】——   Tiểu thúc, ngươi ghét bỏ ta!

【Trợn mi】——   Ngươi đúng là chiều quá sinh hư, ghét một chút thì sao?

【Đáng thương】——   Không phải vậy…

【Nhăn mặt, bất đắc dĩ nói】——   Nếu không phải ta tin tưởng hoàng tẩu đức hạnh hơn người… Ai! Thật không hiểu được tại sao lại sinh ra kẻ khiếp đảm như ngươi chứ. Tiểu bánh ú ngươi thế nào lại là người của Tiêu gia a!

【Ngập ngừng】——   Bởi vì… vì ông trời muốn ta trở thành nhân tài kiệt xuất.

【Trố mắt】——   Ô, vậy đến lúc quan trọng ngươi sẽ trở thành nhân tài…

【Cười】——   Ha hả…

Diễn Biến Gian Tình Nảy Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng ThúcTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn【Nhíu mày】——   Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】——   Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】——   Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】——   Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】——   Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】——   Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】——   Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】——   Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】——   Câm miệng… Một lát qua đi…【Cố giữ cho cái bản mặt bình tĩnh hết mức có thể】——   Tiêu gia chúng ta trước giờ đều là những người nho nhã, khí khái ngất trời. Chưa từng thấy qua cái loại như ngươi. Béo ú.【Hờn tủi】——   Tiểu thúc, ngươi ghét bỏ ta!【Trợn mi】——   Ngươi đúng là chiều quá sinh hư, ghét một chút thì sao?【Đáng thương】——   Không phải vậy…【Nhăn mặt, bất đắc dĩ nói】——   Nếu không phải ta tin tưởng hoàng tẩu đức hạnh hơn người… Ai! Thật không hiểu được tại sao lại sinh ra kẻ khiếp đảm như ngươi chứ. Tiểu bánh ú ngươi thế nào lại là người của Tiêu gia a!【Ngập ngừng】——   Bởi vì… vì ông trời muốn ta trở thành nhân tài kiệt xuất.【Trố mắt】——   Ô, vậy đến lúc quan trọng ngươi sẽ trở thành nhân tài…【Cười】——   Ha hả…

Chương 3: Băng hồ