【Nhíu mày】——   Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】——   Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】——   Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】——   Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】——   Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】——   Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】——   Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】——   Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】——   Câm miệng…

Chương 5: Trong mộng…

Diễn Biến Gian Tình Nảy Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng ThúcTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn【Nhíu mày】——   Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】——   Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】——   Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】——   Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】——   Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】——   Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】——   Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】——   Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】——   Câm miệng… 【Đến bên giường quỳ một gối xuống, khẽ gọi】——   Hoàng huynh…【Người trên giường mệt mỏi mở mắt, thanh âm trầm thấp】——   Là Cửu đệ sao?【Khẽ nhắm mắt lại】——   Phải.【Cũng chậm rãi nhắm mắt】——   Ta vừa mơ thấy Ngũ đệ.【Có chút ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng】——  …【Mỏi mệt】——   Biết năm đó vì sao hắn phải bại không?【Không hiểu được dụng ý, cung kính đáp lại】——   Thần đệ không biết.【Khẽ cong khóe môi, lời nói dứt quãng】——   Bởi vì hắn thích một tên thái giám… Mẫu thân hắn mất sớm, không có ai yêu thương chiều chuộng hắn.  Chỉ có cái tên thái giám kia từ nhỏ bên cạnh hầu hạ chăm sóc, yêu thương hắn thật tốt.  Hắn vì vậy mà nảy sinh tình cảm… Kỳ thật trẫm biết điều đó…【Ngạc nhiên, không nói】——  ….【Thu lại nụ cười】——   Cho nên một ngày kia,… Trẫm mang tên thái giám nọ ban cho Ngũ đệ. Hắn liền cùng Ngũ đệ…. làm ra những chuyện rối loạn luân lí… Khi đó ngươi còn nhỏ, cái gì cũng không viết đi?【Cung kính đáp】——   Thần đệ khi ấy mới thập tuế. (mười tuổi)【Mỏi mệt】——   Nói chi hiện tại hắn chỉ mới thất tuế… Sau này… sẽ trở thành chủ nhân của hoàng cung… Ngươi hãy cùng hắn thân cận….Dừng để hắn vì thiếu thốn tình thương mà gặp phải nghiệt duyên như Ngũ đệ… Làm hoàng đế, không được dễ yếu lòng…【Cung kính】——   Hoàng huynh nói phải.

【Đến bên giường quỳ một gối xuống, khẽ gọi】——   Hoàng huynh…

【Người trên giường mệt mỏi mở mắt, thanh âm trầm thấp】——   Là Cửu đệ sao?

【Khẽ nhắm mắt lại】——   Phải.

【Cũng chậm rãi nhắm mắt】——   Ta vừa mơ thấy Ngũ đệ.

【Có chút ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng】——  …

【Mỏi mệt】——   Biết năm đó vì sao hắn phải bại không?

【Không hiểu được dụng ý, cung kính đáp lại】——   Thần đệ không biết.

【Khẽ cong khóe môi, lời nói dứt quãng】——   Bởi vì hắn thích một tên thái giám… Mẫu thân hắn mất sớm, không có ai yêu thương chiều chuộng hắn.  Chỉ có cái tên thái giám kia từ nhỏ bên cạnh hầu hạ chăm sóc, yêu thương hắn thật tốt.  Hắn vì vậy mà nảy sinh tình cảm… Kỳ thật trẫm biết điều đó…

【Ngạc nhiên, không nói】——  ….

【Thu lại nụ cười】——   Cho nên một ngày kia,… Trẫm mang tên thái giám nọ ban cho Ngũ đệ. Hắn liền cùng Ngũ đệ…. làm ra những chuyện rối loạn luân lí… Khi đó ngươi còn nhỏ, cái gì cũng không viết đi?

【Cung kính đáp】——   Thần đệ khi ấy mới thập tuế. 

(mười tuổi)

【Mỏi mệt】——   Nói chi hiện tại hắn chỉ mới thất tuế… Sau này… sẽ trở thành chủ nhân của hoàng cung… Ngươi hãy cùng hắn thân cận….Dừng để hắn vì thiếu thốn tình thương mà gặp phải nghiệt duyên như Ngũ đệ… Làm hoàng đế, không được dễ yếu lòng…

【Cung kính】——   Hoàng huynh nói phải.

Diễn Biến Gian Tình Nảy Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng ThúcTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn【Nhíu mày】——   Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】——   Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】——   Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】——   Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】——   Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】——   Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】——   Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】——   Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】——   Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】——   Câm miệng… 【Đến bên giường quỳ một gối xuống, khẽ gọi】——   Hoàng huynh…【Người trên giường mệt mỏi mở mắt, thanh âm trầm thấp】——   Là Cửu đệ sao?【Khẽ nhắm mắt lại】——   Phải.【Cũng chậm rãi nhắm mắt】——   Ta vừa mơ thấy Ngũ đệ.【Có chút ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng】——  …【Mỏi mệt】——   Biết năm đó vì sao hắn phải bại không?【Không hiểu được dụng ý, cung kính đáp lại】——   Thần đệ không biết.【Khẽ cong khóe môi, lời nói dứt quãng】——   Bởi vì hắn thích một tên thái giám… Mẫu thân hắn mất sớm, không có ai yêu thương chiều chuộng hắn.  Chỉ có cái tên thái giám kia từ nhỏ bên cạnh hầu hạ chăm sóc, yêu thương hắn thật tốt.  Hắn vì vậy mà nảy sinh tình cảm… Kỳ thật trẫm biết điều đó…【Ngạc nhiên, không nói】——  ….【Thu lại nụ cười】——   Cho nên một ngày kia,… Trẫm mang tên thái giám nọ ban cho Ngũ đệ. Hắn liền cùng Ngũ đệ…. làm ra những chuyện rối loạn luân lí… Khi đó ngươi còn nhỏ, cái gì cũng không viết đi?【Cung kính đáp】——   Thần đệ khi ấy mới thập tuế. (mười tuổi)【Mỏi mệt】——   Nói chi hiện tại hắn chỉ mới thất tuế… Sau này… sẽ trở thành chủ nhân của hoàng cung… Ngươi hãy cùng hắn thân cận….Dừng để hắn vì thiếu thốn tình thương mà gặp phải nghiệt duyên như Ngũ đệ… Làm hoàng đế, không được dễ yếu lòng…【Cung kính】——   Hoàng huynh nói phải.

Chương 5: Trong mộng…