【Nhíu mày】—— Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】—— Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】—— Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】—— Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】—— Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】—— Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】—— Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】—— Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】—— Câm miệng…
Chương 6: Sự thật, ban đêm
Diễn Biến Gian Tình Nảy Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng ThúcTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn【Nhíu mày】—— Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】—— Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】—— Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】—— Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】—— Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】—— Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】—— Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】—— Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】—— Câm miệng… 【Đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy】—— …【Thích ý】—— Hô… hô…【Lay lay người tiểu hài tử】—— A Ngôn! A Ngôn ngươi mau tỉnh! Tỉnh dậy mau lên!【Mơ màng mở mắt】—— Ngô… Tiểu thúc, ngươi làm sao vậy?【Kéo tiểu hài tử lại trước mặt mình】—— Ta hôm nay nhìn thấy ngươi cùng một tên tiểu thái giám chơi đùa rất vui vẻ có đúng không?【Trừng mắt nhìn】—— Tiểu thúc, ngươi có đến ngự hoa viên sao?【Uất giận】—— Ngươi đừng có đánh trống lảng!!!【Ngoan ngoãn】—— Hắn là người quản lí ngự hoa viên. Ta xem hắn chăm sóc hoa rất tốt. Thích thú liền cùng hắn nói vài câu mà thôi. Hắn cũng không sợ ta, nói cho ta biết thiệt nhiều trò chơi ở ngoài cung. Thật là vui quá đi!【Bật người giận tím tái mặt mày, quát lớn】—— Tiêu Ngôn! Ngươi chính là hoàng đế!!! Sao có thể không biết tôn ti (trên dưới) cùng một tên thái giám thân mật!!! Không có chút tự tôn tự trọng nào cả! Cũng không sợ làm mất mặt hoàng thất hay sao!!!【Hoảng sợ】—— Tiểu thúc… ta, ta thấy việc đó có gì là không phải….【Phẫn nộ dâng trào】—— Người còn dám cãi?! Ngày mai chép phạt một trăm lần “Luân luật”(luân thường đạo lí) cho ta! Hảo hảo tự mình kiểm điểm lại bản thân xem thế nào là quân thần tôn ti!【Tủi thân】—— Ân…【Vẫn thấy chưa đủ】—— Ngày mai ta đem hết tiểu thái giám hầu hạ trong cung đổi thành lão thái giám. Ngươi có gì dị nghị không?【Càng thêm tủi thân】—— Không có…【Suy tư】—— Có lẽ tạm thời cũng nên đổi hết tiểu cung nữ.【Suy sụp! Xoay người nằm xuống, dùng chăn trùm kín đầu mới dám tiểu bùng nổ】—— Tùy ngươi! Tùy ngươi đó! Ngươi muốn đổi thì cứ đổi đi!!!
【Đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy】—— …
【Thích ý】—— Hô… hô…
【Lay lay người tiểu hài tử】—— A Ngôn! A Ngôn ngươi mau tỉnh! Tỉnh dậy mau lên!
【Mơ màng mở mắt】—— Ngô… Tiểu thúc, ngươi làm sao vậy?
【Kéo tiểu hài tử lại trước mặt mình】—— Ta hôm nay nhìn thấy ngươi cùng một tên tiểu thái giám chơi đùa rất vui vẻ có đúng không?
【Trừng mắt nhìn】—— Tiểu thúc, ngươi có đến ngự hoa viên sao?
【Uất giận】—— Ngươi đừng có đánh trống lảng!!!
【Ngoan ngoãn】—— Hắn là người quản lí ngự hoa viên. Ta xem hắn chăm sóc hoa rất tốt. Thích thú liền cùng hắn nói vài câu mà thôi. Hắn cũng không sợ ta, nói cho ta biết thiệt nhiều trò chơi ở ngoài cung. Thật là vui quá đi!
【Bật người giận tím tái mặt mày, quát lớn】—— Tiêu Ngôn! Ngươi chính là hoàng đế!!! Sao có thể không biết tôn ti
(trên dưới)
cùng một tên thái giám thân mật!!! Không có chút tự tôn tự trọng nào cả! Cũng không sợ làm mất mặt hoàng thất hay sao!!!
【Hoảng sợ】—— Tiểu thúc… ta, ta thấy việc đó có gì là không phải….
【Phẫn nộ dâng trào】—— Người còn dám cãi?! Ngày mai chép phạt một trăm lần “Luân luật”
(luân thường đạo lí)
cho ta! Hảo hảo tự mình kiểm điểm lại bản thân xem thế nào là quân thần tôn ti!
【Tủi thân】—— Ân…
【Vẫn thấy chưa đủ】—— Ngày mai ta đem hết tiểu thái giám hầu hạ trong cung đổi thành lão thái giám. Ngươi có gì dị nghị không?
【Càng thêm tủi thân】—— Không có…
【Suy tư】—— Có lẽ tạm thời cũng nên đổi hết tiểu cung nữ.
【Suy sụp! Xoay người nằm xuống, dùng chăn trùm kín đầu mới dám tiểu bùng nổ】—— Tùy ngươi! Tùy ngươi đó! Ngươi muốn đổi thì cứ đổi đi!!!
Diễn Biến Gian Tình Nảy Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng ThúcTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn【Nhíu mày】—— Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】—— Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】—— Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】—— Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ… 【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】—— Nói thật!!! 【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】—— Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ… 【Cười nhạo】—— Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười! 【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ… 【Không kiên nhẫn】—— Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ! 【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa… 【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】—— Câm miệng… 【Đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy】—— …【Thích ý】—— Hô… hô…【Lay lay người tiểu hài tử】—— A Ngôn! A Ngôn ngươi mau tỉnh! Tỉnh dậy mau lên!【Mơ màng mở mắt】—— Ngô… Tiểu thúc, ngươi làm sao vậy?【Kéo tiểu hài tử lại trước mặt mình】—— Ta hôm nay nhìn thấy ngươi cùng một tên tiểu thái giám chơi đùa rất vui vẻ có đúng không?【Trừng mắt nhìn】—— Tiểu thúc, ngươi có đến ngự hoa viên sao?【Uất giận】—— Ngươi đừng có đánh trống lảng!!!【Ngoan ngoãn】—— Hắn là người quản lí ngự hoa viên. Ta xem hắn chăm sóc hoa rất tốt. Thích thú liền cùng hắn nói vài câu mà thôi. Hắn cũng không sợ ta, nói cho ta biết thiệt nhiều trò chơi ở ngoài cung. Thật là vui quá đi!【Bật người giận tím tái mặt mày, quát lớn】—— Tiêu Ngôn! Ngươi chính là hoàng đế!!! Sao có thể không biết tôn ti (trên dưới) cùng một tên thái giám thân mật!!! Không có chút tự tôn tự trọng nào cả! Cũng không sợ làm mất mặt hoàng thất hay sao!!!【Hoảng sợ】—— Tiểu thúc… ta, ta thấy việc đó có gì là không phải….【Phẫn nộ dâng trào】—— Người còn dám cãi?! Ngày mai chép phạt một trăm lần “Luân luật”(luân thường đạo lí) cho ta! Hảo hảo tự mình kiểm điểm lại bản thân xem thế nào là quân thần tôn ti!【Tủi thân】—— Ân…【Vẫn thấy chưa đủ】—— Ngày mai ta đem hết tiểu thái giám hầu hạ trong cung đổi thành lão thái giám. Ngươi có gì dị nghị không?【Càng thêm tủi thân】—— Không có…【Suy tư】—— Có lẽ tạm thời cũng nên đổi hết tiểu cung nữ.【Suy sụp! Xoay người nằm xuống, dùng chăn trùm kín đầu mới dám tiểu bùng nổ】—— Tùy ngươi! Tùy ngươi đó! Ngươi muốn đổi thì cứ đổi đi!!!