Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 216
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Không thể không nói, bọn cáo già ở Vương phủ tất nhiên có kẻ đã từng nhìn thấy diện mạo của Lương Đông Nhạc, nhưng bọn chúng chực chờ cơ hội khiến cậu đắc tội người không nên, rồi nhanh chóng hạ bệ Long Ám, chiếm lấy vị trí gia chủ, không ai ngu xuẩn mà lên tiếng nói ra thân phận sự thật của Lương Đông Nhạc.Vốn Long Ám vừa định mở lời mời Lương Minh Hồ vào đại sảnh dừng chân nhấp ngụm trà nhưng lại bị hắn từ chối. Lương Minh Hồ thái độ tuy vẫn mang dáng vẻ bề trên nhưng ngữ khí bớt phần nào bộ dạng coi khinh thương nhân: "Long Ám công tử khách khí rồi. Bổn quan nhận được lệnh từ Nhiếp chính vương, ngỏ ý muốn mời tiểu công tử lên Kiếm Tiên Thành làm khách vài hôm. Đây là thư tín của Nhiếp chính vương viết riêng cho tiểu công tử.".Lương Minh Hồ vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một phong thư, chữ viết ngoài phong thư mang đậm khí chất mạnh mẽ cùng tự đại, y hệt như con người của Hạ Tử Lân. Long Ám thản nhiên cầm lấy, xé mở lớp niêm phong bên ngoài, rút lá thư bên trong ra bắt đầu đọc.Lương Đông Nhạc dù có thông minh cỡ nào cũng không nghĩ rằng Long Ám lại có dây mơ rễ má với lại vị Nhiếp chính vương đầy quyền lực kia, khi nãy nàng không rõ sự tình đắc tội cậu, nội tâm lo lắng không thôi. Dù gì cũng chỉ là tiểu cô nương, Lương Đông Nhạc càng lo lắng cho tiền đồ của phụ thân hơn an nguy bản thân nàng.Nội dung bức thư khá ngắn gọn, đại ý mời Long Ám lên Kiếm Tiên Thành tụ họp cùng tỷ tỷ, xem ra tỷ tỷ đã bị Hạ Tử Lân phát hiện ra nàng là nữ tử rồi. Khẽ gấp bức thư lại, Long Ám từ tốn nói: "Thứ lỗi cho bản thiếu không thể đáp ứng chuyện này, mong Lương đại nhân chuyển lời với Hạ... Nhiếp chính vương rằng khi nào bản thiếu có dịp nhất định sẽ ghé thăm người.".Đoạn đối thoại của hai người Long Ám và Lương Minh Hồ làm bọn người trong Vương phủ kinh ngạc không thôi. Long Ám thật ra có lai lịch như thế nào đến mức được Nhiếp chính vương xem trọng, còn mời đến làm khách. Hơn nữa từ thái độ an tĩnh của Long Ám khi nhận thư, còn thẳng thừng từ chối lời mời này, không sợ chọc giận vị tổ tông nọ sao?Lương Minh Hồ ban đầu còn cho rằng Nhiếp chính vương gửi ba phong thư, một phong cho hắn, hai phong còn lại giao cho Long Ám có phần dư thừa, xem trọng quá mức việc này bởi dù sao Long Ám chỉ là một. Hiện tại Lương Minh Hồ cảm thấy Nhiếp chính vương liệu sự như thần, biết trước Long Ám có thể sẽ không đáp ứng mà viết thêm một phong thư nữa.
Không thể không nói, bọn cáo già ở Vương phủ tất nhiên có kẻ đã từng nhìn thấy diện mạo của Lương Đông Nhạc, nhưng bọn chúng chực chờ cơ hội khiến cậu đắc tội người không nên, rồi nhanh chóng hạ bệ Long Ám, chiếm lấy vị trí gia chủ, không ai ngu xuẩn mà lên tiếng nói ra thân phận sự thật của Lương Đông Nhạc.
Vốn Long Ám vừa định mở lời mời Lương Minh Hồ vào đại sảnh dừng chân nhấp ngụm trà nhưng lại bị hắn từ chối. Lương Minh Hồ thái độ tuy vẫn mang dáng vẻ bề trên nhưng ngữ khí bớt phần nào bộ dạng coi khinh thương nhân: "Long Ám công tử khách khí rồi. Bổn quan nhận được lệnh từ Nhiếp chính vương, ngỏ ý muốn mời tiểu công tử lên Kiếm Tiên Thành làm khách vài hôm. Đây là thư tín của Nhiếp chính vương viết riêng cho tiểu công tử.".
Lương Minh Hồ vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một phong thư, chữ viết ngoài phong thư mang đậm khí chất mạnh mẽ cùng tự đại, y hệt như con người của Hạ Tử Lân. Long Ám thản nhiên cầm lấy, xé mở lớp niêm phong bên ngoài, rút lá thư bên trong ra bắt đầu đọc.
Lương Đông Nhạc dù có thông minh cỡ nào cũng không nghĩ rằng Long Ám lại có dây mơ rễ má với lại vị Nhiếp chính vương đầy quyền lực kia, khi nãy nàng không rõ sự tình đắc tội cậu, nội tâm lo lắng không thôi. Dù gì cũng chỉ là tiểu cô nương, Lương Đông Nhạc càng lo lắng cho tiền đồ của phụ thân hơn an nguy bản thân nàng.
Nội dung bức thư khá ngắn gọn, đại ý mời Long Ám lên Kiếm Tiên Thành tụ họp cùng tỷ tỷ, xem ra tỷ tỷ đã bị Hạ Tử Lân phát hiện ra nàng là nữ tử rồi. Khẽ gấp bức thư lại, Long Ám từ tốn nói: "Thứ lỗi cho bản thiếu không thể đáp ứng chuyện này, mong Lương đại nhân chuyển lời với Hạ... Nhiếp chính vương rằng khi nào bản thiếu có dịp nhất định sẽ ghé thăm người.".
Đoạn đối thoại của hai người Long Ám và Lương Minh Hồ làm bọn người trong Vương phủ kinh ngạc không thôi. Long Ám thật ra có lai lịch như thế nào đến mức được Nhiếp chính vương xem trọng, còn mời đến làm khách. Hơn nữa từ thái độ an tĩnh của Long Ám khi nhận thư, còn thẳng thừng từ chối lời mời này, không sợ chọc giận vị tổ tông nọ sao?
Lương Minh Hồ ban đầu còn cho rằng Nhiếp chính vương gửi ba phong thư, một phong cho hắn, hai phong còn lại giao cho Long Ám có phần dư thừa, xem trọng quá mức việc này bởi dù sao Long Ám chỉ là một. Hiện tại Lương Minh Hồ cảm thấy Nhiếp chính vương liệu sự như thần, biết trước Long Ám có thể sẽ không đáp ứng mà viết thêm một phong thư nữa.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Không thể không nói, bọn cáo già ở Vương phủ tất nhiên có kẻ đã từng nhìn thấy diện mạo của Lương Đông Nhạc, nhưng bọn chúng chực chờ cơ hội khiến cậu đắc tội người không nên, rồi nhanh chóng hạ bệ Long Ám, chiếm lấy vị trí gia chủ, không ai ngu xuẩn mà lên tiếng nói ra thân phận sự thật của Lương Đông Nhạc.Vốn Long Ám vừa định mở lời mời Lương Minh Hồ vào đại sảnh dừng chân nhấp ngụm trà nhưng lại bị hắn từ chối. Lương Minh Hồ thái độ tuy vẫn mang dáng vẻ bề trên nhưng ngữ khí bớt phần nào bộ dạng coi khinh thương nhân: "Long Ám công tử khách khí rồi. Bổn quan nhận được lệnh từ Nhiếp chính vương, ngỏ ý muốn mời tiểu công tử lên Kiếm Tiên Thành làm khách vài hôm. Đây là thư tín của Nhiếp chính vương viết riêng cho tiểu công tử.".Lương Minh Hồ vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một phong thư, chữ viết ngoài phong thư mang đậm khí chất mạnh mẽ cùng tự đại, y hệt như con người của Hạ Tử Lân. Long Ám thản nhiên cầm lấy, xé mở lớp niêm phong bên ngoài, rút lá thư bên trong ra bắt đầu đọc.Lương Đông Nhạc dù có thông minh cỡ nào cũng không nghĩ rằng Long Ám lại có dây mơ rễ má với lại vị Nhiếp chính vương đầy quyền lực kia, khi nãy nàng không rõ sự tình đắc tội cậu, nội tâm lo lắng không thôi. Dù gì cũng chỉ là tiểu cô nương, Lương Đông Nhạc càng lo lắng cho tiền đồ của phụ thân hơn an nguy bản thân nàng.Nội dung bức thư khá ngắn gọn, đại ý mời Long Ám lên Kiếm Tiên Thành tụ họp cùng tỷ tỷ, xem ra tỷ tỷ đã bị Hạ Tử Lân phát hiện ra nàng là nữ tử rồi. Khẽ gấp bức thư lại, Long Ám từ tốn nói: "Thứ lỗi cho bản thiếu không thể đáp ứng chuyện này, mong Lương đại nhân chuyển lời với Hạ... Nhiếp chính vương rằng khi nào bản thiếu có dịp nhất định sẽ ghé thăm người.".Đoạn đối thoại của hai người Long Ám và Lương Minh Hồ làm bọn người trong Vương phủ kinh ngạc không thôi. Long Ám thật ra có lai lịch như thế nào đến mức được Nhiếp chính vương xem trọng, còn mời đến làm khách. Hơn nữa từ thái độ an tĩnh của Long Ám khi nhận thư, còn thẳng thừng từ chối lời mời này, không sợ chọc giận vị tổ tông nọ sao?Lương Minh Hồ ban đầu còn cho rằng Nhiếp chính vương gửi ba phong thư, một phong cho hắn, hai phong còn lại giao cho Long Ám có phần dư thừa, xem trọng quá mức việc này bởi dù sao Long Ám chỉ là một. Hiện tại Lương Minh Hồ cảm thấy Nhiếp chính vương liệu sự như thần, biết trước Long Ám có thể sẽ không đáp ứng mà viết thêm một phong thư nữa.