Tháng Tư gần đến trước ngưỡng cửa, và cùng với nó là một mùa dạ hội mới ở Luân Đôn. Các cửa tiệm quần áo trong thành phố chứa đầy những Bà Mẹ Tham Vọng và Thiếu Nữ Cập Kê, truy lùng chiếc áo dạ hội có ma lực tạo nên khác biệt giữa hôn nhân và ở giá. Con mồi của họ – những chàng công tử độc thân – ngài Colin Bridgerton lại một lần nữa nằm đầu bảng danh sách những người chồng trong mộng, mặc dù chàng vẫn chưa trở về từ sau chuyến du lịch ra nước ngoài gần đây. Chàng không có tước vị, đúng thế, nhưng chàng có dư vẻ đẹp, gia tài, và, như bất cứ ai đã từng sống ở Luân Đôn một giây phút biết là, sức hấp dẫn. Nhưng vị công tử Bridgerton đã đạt đến lứa tuổi ba mươi ba vẫn chưa hề quan tâm đến bất cứ tiểu thơ danh giá nào, và không có lí do gì để dự đoán năm 1824 sẽ khác hơn với năm 1823 về phương diện này. Có lẽ là những Thiếu Nữ Cập Kê – và có lẽ quan trọng hơn là những Bà Mẹ Tham Vọng – tốt hơn hết nên săn mồi ở nơi khác. Nếu ngài Bridgerton đang mong muốn tìm kiếm một người vợ, chàng…
Chương 1-2
Một Mình Yêu AnhTác giả: Julia QuinnTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây Tháng Tư gần đến trước ngưỡng cửa, và cùng với nó là một mùa dạ hội mới ở Luân Đôn. Các cửa tiệm quần áo trong thành phố chứa đầy những Bà Mẹ Tham Vọng và Thiếu Nữ Cập Kê, truy lùng chiếc áo dạ hội có ma lực tạo nên khác biệt giữa hôn nhân và ở giá. Con mồi của họ – những chàng công tử độc thân – ngài Colin Bridgerton lại một lần nữa nằm đầu bảng danh sách những người chồng trong mộng, mặc dù chàng vẫn chưa trở về từ sau chuyến du lịch ra nước ngoài gần đây. Chàng không có tước vị, đúng thế, nhưng chàng có dư vẻ đẹp, gia tài, và, như bất cứ ai đã từng sống ở Luân Đôn một giây phút biết là, sức hấp dẫn. Nhưng vị công tử Bridgerton đã đạt đến lứa tuổi ba mươi ba vẫn chưa hề quan tâm đến bất cứ tiểu thơ danh giá nào, và không có lí do gì để dự đoán năm 1824 sẽ khác hơn với năm 1823 về phương diện này. Có lẽ là những Thiếu Nữ Cập Kê – và có lẽ quan trọng hơn là những Bà Mẹ Tham Vọng – tốt hơn hết nên săn mồi ở nơi khác. Nếu ngài Bridgerton đang mong muốn tìm kiếm một người vợ, chàng… Các bà mẹ mối mai đều nhấtloạt cao hứng – công tử Colin Bridgerton đã trở về từ Hy Lạp!Cho những độc giả đángmến (và vô tri) vừa mới đến thành phố năm nay, Mr. Bridgerton là người thứ batrong chuỗi tám người con thần thoại của dòng họ Bridgerton (vì vậy mà chàng tênlà Colin, bắt đầu với chữ C; sau Anthony và Benedict, và trước Daphne, Eloise,Francesca, Gregory, và Hyacinth.)Mặc dù tam công tửBridgerton không có tước vị và chắc sẽ không bao giờ có (chàng đứng thứ bảytrong những người thừa kế chức tử tước Bridgerton, sau hai con trai của vị tửtước đương thời, anh trai Benedict, và ba người con trai), chàng vẫn là mộttrong những con mồi sáng giá của mùa này, bởi gia tài, khuôn mặt, vóc dáng, vàhơn hết là, mỵ lực.Tuy nhiên, thật khóđoán được chàng có chịu khuất phục hôn nhân vào mùa này hay không; chàng chắcchắn đã quá tuổi kết hôn (ba mươi ba), nhưng chưa bao giờ lộ sự quan tâm mậtthiết với tiểu thơ danh giá nào, và vấn đề càng phức tạp hơn khi chàng có mộtthói quen kinh khủng là rời Luân Đôn trong tích tắc, đi tìm một nơi kỳ thú nàođó.“Con xem này!” Portia Featherington hét. “Colin Bridgertonđã về!”Penelope ngừng khâu vá và ngước lên. Mẹ cô đang nắm chặt tờbáo Lady Whistledown’s Society Papersmới nhất theo cách mà Penelope đang nắm, nói không ngoa, một sợi dây thừng khiđang bị treo lơ lửng trên một tòa nhà cao. “Con biết,” cô khẽ nói.Portia cau mặt. Bà ghét nhất khi có người – bất cứ ai – biếttin đồn trước bà. “Làm sao mà con đọc tờ Whistledowntrước mẹ được? Mẹ đã dặn Briarly để nó cho mẹ và không cho ai đụng …”“Con đâu có đọc tờ Whistledown,”Penelope ngắt lời, trước khi mẹ cô khiển trách người quản gia tội nghiệp.“Felicity nói với con. Vào trưa hôm qua. Hyacinth Bridgerton bảo nó.”“Em con hay đến nhà Bridgerton chơi nhỉ.”“Con cũng vậy mà,” Penelope nói, không biết mẹ muốn ám chỉgì.Portia vỗ ngón tay lên má, thói quen của bà khi đang âm mưuđiều nào đó. “Colin Bridgerton đã đến tuổi phải lấy vợ rồi.”Penelope chớp chớp trước khi trố mắt ra. “Colin Bridgertonsẽ không lấy Felicity!”Portia nhún vai. “Nhiều chuyện lạ hơn đã xảy ra.”“Con chưa từng thấy,” Penelope khẽ nói.“Anthony Bridgerton cưới cái cô Kate Sheffield, và cô ta cònkém hơn con.”Điều đó không chính xác lắm; Penelope nghĩ là hai người họcùng hạng với nhau trên bậc thang xã hội. Nhưng nói với mẹ điều này không có ý nghĩagì, bà có lẽ đang nghĩ rằng bà đã khen cô con gái thứ ba khi nói nó không phảilà cô gái kém nhất mùa đó.Penelope thấy môi mình mím chặt lại. Những lời “khen” của mẹcô thường đau hơn cả ong chích.“Đừng cho là mẹ chê con,” Portia nói, đột ngột tỏ vẻ quantâm. “Sự thật thì mẹ mừng vì con sống độc thân. Trừ các con ra, mẹ chỉ có mộtmình trên đời, và biết rằng một trong các con sẽ chăm sóc cho mẹ trong lúc tuổigià sức yếu là một sự an ủi lớn cho mẹ.”Hình ảnh về tương lai hiện ra trước mắt Penelope – tương lainhư mẹ mô tả – và cô đột ngột muốn chạy ra đường và cưới ngay gã chùi bồ hóngngoài ngõ. Cô từ lâu đã quyết sống độc thân suốt đời, nhưng luôn tưởng tượng sẽsống trong một ngôi nhà nhỏ của riêng mình trên thảo nguyên. Hay là một căn nhàấm cúng gần biển.Nhưng gần đây trong các buổi trò chuyện Portia lại hay chêmvài gợi ý về tương lai ở tuổi xế chiều, và nhắn nhe bà đã may mắn thế nào khicó Penelope chăm sóc. Không cần biết cả Prudence và Philippa đều kết hôn với haiquý ông giàu có và sở hữu quĩ to lớn đủ để săn sóc cho mọi tiện nghi của mẹ.Hay là chính bà Portia cũng có tài sản của riêng mình; khi gia đình bà đặt tiềnhồi môn, họ đã để một phần tư số đó là tài khoản cá nhân cho bà.Không, khi Portia nói về việc được “chăm sóc,” bà không có ýnói về tiền bạc. Cái Portia muốn là một nô lệ.Penelope thở dài. Trong tâm trí mình, cô đang nghiêm khắcvới mẹ thái quá. Cô thường làm thế. Mẹ rất yêu mến cô. Cô biết bà yêu cô. Và côyêu mẹ mình.Chỉ là đôi khi cô không ưamẹ nhiều.Hi vọng điều đó không làm cô thành một người xấu. Nhưng thậtđó, mẹ có thể làm người con tốt nhất, kiên nhẫn nhất nổi giận, và Penelope phảilà người đầu tiên thú nhận rằng, mình là người có lúc rất chua cay.“Sao con lại nghĩ Colin sẽ không lấy Felicity?” Portia hỏi.Penelope giật mình nhìn lên. Cô tưởng họ đã bàn việc đó xongrồi. Đáng lẽ cô phải biết. Mẹ là người rất dai dẳng. “À,” cô chầm chậm nói, “đểxem nào, con bé trẻ hơn ảnh mười hai tuổi.”“Pfft,” Portia đáp, tay vẫy vẫy xua đi. “Điều đó có là gì,và con biết mà.”Penelope nhăn mặt, rồi súyt xoa khi ngẫu nhiên bị kim đâm vàotay.“Hơn nữa,” Portia tiếp tục vui vẻ, “cậu …” – bà ngó xuống tờWhistledown để tìm cho được tuổichính xác của anh – “đã ba mươi ba! Làm sao mà cậu ta tránh được mười hai tuổikhác nhau giữa hai vợ chồng? Con không nghĩ là cậu ta sẽ lấy người bằng tuổi con chớ.”Penenlope m*t ngón tay bị thương, dù biết rằng cử chỉ đó rấtquê mùa. Nhưng cô cần phải đặt cái gì đó vào miệng để không thốt ra một lời gìđó kinh khủng, ghê gớm, và đầy thù hằn.Mẹ cô nói rất đúng. Nhiều hôn nhân của giới thượng lưu – cólẽ là hầu hết – đều có đàn ông cưới các cô gái trẻ hơn họ mười tuổi hoặc nhiềuhơn. Nhưng độ tuổi giữa Colin và Felicity dường như là xa hơn, có lẽ là vì …Penelope không kềm được nét kinh tởm trên mặt. “Con bé nhưlà một đứa em của anh ấy vậy. Một đứa em gái nhỏ.”“Penelope. Mẹ không nghĩ …”“Gần như là loạn luân,” Penelope lầm bầm.“Nói gì cơ?”Penelope cầm lấy kim chỉ lần nữa. “Không có gì.”“Mẹ nghe con nói gì mà.”Penelope lắc đầu. “Con đã hắng giọng. Có lẽ mẹ nghe…”“Mẹ nghe con nói gì đó. Mẹ chắc chắn!”Penelope rên lên. Cuộc sống tương lai hiện lên, dài đăngđẳng và chán ngắt phía trước. “Mẹ à,” cô nói, với sự kiên nhẫn, nếu không phảicủa vị thánh, thì ít nhất cũng là của một nữ tu sĩ sùng đạo, “Felicity đã gầnnhư đính hôn với cậu Albansdale rồi.”Portaion bắt đầu chà hai tay vào nhau. “Nó sẽ không đính hônnếu bắt được Colin Bridgerton.”“Felicity sẽ chếttrước khi theo đuổi anh Colin.”“Tất nhiên không. Nó là một đứa con gái thông minh. Bất cứai cũng có thể thấy được Colin là mối tốt hơn.”“Nhưng Felicity yêu công tử Albansdale!”Bà Portia liền như bong bóng xì hơi vào trong ghế nệm. “Đúnglà có điều đó.”“Và,” Penelope thêm vào với ý nghĩ tốt, “công tử Albansdalecó tài sản hoàn toàn to lớn.”Portia đập ngón trỏ vào má. “Đúng. Tuy,” bà nói sắc nhọn, “khôngbằng tài sản họ Bridgerton, nhưng cũng không phải là nhỏ.”Penelope biết là nên thôi đi, nhưng cô không thể ngăn lạimình mở miệng thêm lần cuối. “Thật sự đó, thưa mẹ, cậu ta là một người rất tốtcho Felicity. Chúng ta nên mừng cho nó.”“Mẹ biết, mẹ biết,” Portia càu nhàu. “Chỉ là mẹ muốn một đứacon gái của mẹ lấy người Bridgerton thôi. Thật là tuyệt vời! Mẹ sẽ là người nổinhất Luân Đôn trong hàng tuần. Có lẽ vài năm luôn.”Penelope đâm kim vào trong cái gối bên cạnh. Một cách xảgiận ngu ngốc, nhưng mà cách khác là cô phải nhảy dựng lên và hét, Còn con thì sao? Bà Portia dường nhưnghĩ là một khi Felicity gả đi, mơ ước làm sui gia với họ Bridgerton mãi mãi bịhủy diệt. Nhưng Penelope vẫn còn chưa gả – không phải là được tính sao?Có quá đáng lắm không khi muốn mẹ tự hào đến cô như ba ngườicon gái khác của bà? Penelope biết rằng Colin vốn sẽ không chọn cô, nhưng các bàmẹ không phải là thường mù quáng trước những khuyết điểm của con mình hay sao?Penelope rõ ràng thấy là Prudence, Philippa, hay ngay cả Felicity đều không cócơ hội với một chàng Bridgerton nào. Tại sao mẹ lại nghĩ là cả ba người đó đều tốthơn Penelope?Được, Penelope công nhận là Felicity nổi tiếng hơn nhiều sovới cả ba người chị gộp lại. Nhưng Prudence và Philippa chưa bao giờ là Không thể so sánh được. Hai người bọn họcũng đứng ngòai vòng dạ hội nhiều như Penelope.Trừ việc, dĩ nhiên, là bây giờ bọn họ đã có nơi có chốn. Nếulà Penelope thì cô sẽ không bám vào hai người đàn ông đó, nhưng ít nhất bây giờhai chị cũng là vợ người ta rồi.Tạ ơn trời, cuối cùng, tâm trí Portia cũng chuyển sang việckhác. “Mẹ phải đến thăm dì Violet,” bà nói. “Dì ấy chắc đang mừng lắm vì Colinđã về.”“Dì Bridgerton sẽ vui được gặp mẹ,” Penelope đáp.“Bà ấy thật tội nghiệp,” Portia nói, thở dài đầy kịch tính.“Bà ta rất lo lắng cho cậu, con biết đấy…”“Con biết.”“Mẹ cho là thật quá sức chịu đựng của một người mẹ. Đứa contrai lang bạt kỳ hồ bên ngoài, những nơi chỉ có Chúa mới biết, những đất nướcchắc chắn là ngoại đạo…”“Con tin là họ theo đạo Chúa ở Hy Lạp mà,” Penelope đáp nhỏ,đôi mắt trở lại việc khâu vá.“Đừng có cãi, Penelope Anne Featherington, bọn chúng đạo Công Giáo!” Portia rùng mình với từ đó.“Họ không phải Công giáo,” Penelope đáp lại, bỏ dở việc mayvá và đặt nó qua một bên. “Mà là đạo Hy Lạp Chính Thống.”“Hừ, dẫu sao cũng không thuộc Nhà thờ Anh quốc,” Portia khịtmũi đáp lại.“Xét bọn họ là người Hy Lạp, con nghĩ họ không lo về việc đócho lắm.”Mắt Portia nhíu lại bất mãn. “Mà làm sao con biết về đạo HyLạp này chứ? Không, đừng nói,” bà xua xua tay. “Con đọc nó ở đâu đó.”Penelope chỉ chớp mắt trong khi suy nghĩ câu trả lời thíchhợp.“Mẹ ước gì con đọc ít một chút,” Portia thở dài. “Mẹ có lẽ đãgả con đi được vài năm trước nếu con chịu quan tâm đến nghi thức xã giao và bớtđi … bớt đi …”Penelope phải hỏi. “Bớt đi cái gì?”“Mẹ không biết. Bất cứ cái gì đó hay làm con ngó mông lungvà mơ mộng thật nhiều.”“Con chỉ suy nghĩ,” Penelope lặng lẽ nói. “Có lúc con chỉmuốn ngừng lại và suy nghĩ.”“Ngừng cái gì?” bà Portia muốn biết.Penelope không thể không mỉm cười. Câu hỏi của bà Portiadường như đã nói hết những sự khác nhau giữa hai mẹ con. “Không có gì, thưamẹ,” Penelope đáp. “Thật đó.”Bà Portia trông có vẻ như là muốn nói gì thêm, rồi bà nghĩtốt hơn là không. Hoặc là bà chỉ đói bụng. Bà nhón lấy cái bánh bích quy khỏikhay trà và bỏ vào miệng.Penelope muốn lấy miếng bánh cuối cùng cho mình, nhưng rồiquyết định để dành cho mẹ. Cô nhất định phải giữ cho miệng mẹ bận rộn. Tán gẫuvề Colin Bridgerton là điều cuối cùng mà cô muốn vào lúc này.**“Colin đã về!”Penelope ngước lên khỏi quyển sách – Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp– và nhìn thấy Eloise Bridgerton xông vào phòng mình. Như thường lệ, Eloisekhông được thông báo. Người quản gia nhà Featherington đã quen nhìn thấy cô đếnđây chơi đến nỗi ông xem cô như người nhà.“Vậy à?” Penelope hỏi, khéo léo giả vờ (theo ý cô) vẻ khôngquan tâm y như thật. Dĩ nhiên, cô giấu cuốn Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp phía sau quyểnMathilda, tiểu thuyết của S. R. Fielding đã làm mưa làm gió năm trước. Mọingười đều có cuốn Mathilda cạnh bàn ngủ. Và nó đủ dày để che Tóm tắt Lịch sử HyLạp.Eloise ngồi xuống ghế. “Thật đó, anh ấy đen thui hà. Chắctại phơi nắng nhiều.”“Anh ấy đi Hy Lạp, có phải không?”Eloise lắc đầu. “Ảnh nói tình hình chiến tranh xấu hơn, vàquá nguy hiểm. Nên anh đi Cyprus.”“Ố ồ,” Penelope mỉm cười nói. “Vậy là Lady Whistledown đãnói sai.”Eloise mỉm nụ cười kiêu hãnh đặc trưng của họ Bridgerton, vàmột lần nữa Penelope nhận ra nàng thật may mắn có Eloise làm bạn. Nàng vàEloise là một cặp bất phân ly từ năm mười bảy tuổi. Họ cùng trải qua những mùadạ hội Luân Đôn, cùng trưởng thành, và trước sự kinh ngạc của hai bà mẹ, cùngnhau trở thành gái già.Eloise phân bua rằng mình chưa gặp người nào thích hợp.Penelope thì, dĩ nhiên, không cần phải hỏi.“Anh ấy thích Cypruskhông?” Penelope hỏi.Eloise thở dài. “Ảnh nói tuyệt vời lắm. Nói tôi sẽ thích đi dulịch. Dường như ai cũng đi đâu đó trừ tôi ra.”“Và tớ nữa,” Penelope nhắc bạn.“Và cậu,” Eloise đồng ý. “Cảm tạ Chúa cho cậu.”“Eloise!” Penelope thốt lên, liệng một cái gối vào bạn.Nhưng cô cũng cảm tạ ơn trời cho Eloise nữa. Mỗi ngày. Nhiều cô gái tìm cả đờicũng không có một cô bạn thân, và cô đây có một người bạn mà có thể nói hết mọithứ trên đời. Ừm, gần hết mọi thứ. Penelope chưa bao giờ kểbạn nghe tình cảm đơn phương của mình với Colin, dù cô cho rằng Eloise cũng đãđoán được. Nhưng Eloise quá tế nhị để đề cập đến chuyện này, càng khẳng định sựchắc chắn của Penelope là Colin sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Nếu Eloise đã nghĩ,trong một giây thôi, là Penelope thật sự có cơ hội với Colin, nàng ta sẽ lậpchiến lược làm mối ráo riết đến nỗi có thể gây ấn tượng với bất cứ đại tướngquân đội nào.Xét cho cùng thì Eloise quả là một người quản lý rất giỏi.“.. và ảnh nói sóng dồn đến nỗi ảnh phải nôn thốc nôn tháobên mạn thuyền, và …” Eloise nhăn. “Cậu không nghe tớ nói.”“Không,” Penelope thú nhận. “À, một chút xíu thôi. Không thểtin nổi anh Colin kể với cậu anh ấy đã ói.”“Hừm, tớ là em của ảnh mà.”“Ảnh sẽ nổi giận nếu biết cậu kể tớ nghe.”Eloise phẩy tay phản đối. “Ảnh không quan tâm đâu. Cậu cũngnhư là em gái mà.”Penelope mỉm cười, nhưng cùng lúc lại thở dài.“Mẹ hỏi anh năm – dĩ nhiên – là ảnh có định ở trong thànhphố cho đến hết mùa dạ hội không,” Eloise tiếp tục, “và – dĩ nhiên – là ảnh cốtrốn tránh câu trả lời, nhưng rồi tớ quyết định tra khảo ảnh..”“Hành động thông minh khủng khiếp,” Penelope lẩm bẩm.Eloise quăng cái gối vào cô. “Và cuối cùng cũng bắt anh ấy thúnhận là đúng, ảnh định sẽ ở lại ít nhất vài tháng. Nhưng bắt tớ không được nóivới Mẹ.”“À, thế thì anh ấy không” – Penelope hắng giọng – “được thôngminh khủng khiếp lắm. Nếu mẹ cậu nghĩ là ảnh chỉ ở đây một chút, bà sẽ gắng gấphai lần để làm mai. Tớ nghĩ đó là điều mà anh Colin muốn tránh nhiều nhất.”“Đó dường như là mục tiêu của đời ảnh,” Eloise đồng ý.“Nếu ảnh xoa dịu được bà rằng không có gì phải hấp tấp, cólẽ dì sẽ không quấy rầy anh nhiều.”“Một ý tưởng thú vị,” Eloise đáp, “nhưng có lẽ đúng trong lýthuyết hơn là thực tế. Mẹ tớ nhất định muốn nhìn thấy anh ấy cưới vợ đến nỗi cótăng cố gắng gấp đôi cũng chẳng làm gì. Những cố gắng bình thường cũng đủ làmanh ấy phát điên rồi.”“Một người có thể điên gấp hai không?” Penelope giễu. Eloisenghiêng đầu. “Không biết nữa,” cô đáp. “Và không nghĩ là tớ muốn biết.”Cả hai đều im lặng trong một thời gian (một sự kiện rất hiếmcó) và rồi Eloise đột nhiên nhảy lên và nói, “Tớ phải đi.”Penelope mỉm cười. Người khác không biết Eloise sẽ nghĩ rằngcô có thói quen hay thay đổi đề tài (và khá đột ngột), nhưng Penelope biết rằngsự thực hoàn toàn khác hẳn. Khi Eloise đã quyết định chuyện gì rồi, cô ấy khôngthể nào dứt bỏ được. Nghĩa là nếu Eloise đột nhiên muốn rời khỏi đây, có lẽ cóliên quan với việc họ đã bàn tán mới đây trong bữa chiều, và…“Anh Colin sẽ đến uống trà,” Eloise giải thích.Penelope mỉm cười. Cô thích được làm người đúng.“Cậu nên đến,” Eloise nói.Penelope lắc đầu. “Anh ấy sẽ chỉ muốn có gia đình thôi.”“Cậu có lẽ đúng,” Eloise nói, hơi gật đầu. “Vậy thôi, tớphải đi đây. Thành thật xin lỗi phải về sớm, nhưng tớ muốn cậu biết Colin đã vềnhà.”“Whistledown,” Penelope nhắc cô.“Đúng. Người đàn bà đó lấy tin chỗ nào nhỉ?” Eloise nói, lắcđầu thán phục. “Tớ thề là có khi bà ta biết nhiều về gia đình tớ đến nỗi tớkhông biết có nên sợ không nữa.”“Bà ta đâu thể tiếp tục lâu nữa,” Penelope phát biểu, đứngdậy để tiễn bạn ra về. “Thế nào cũng có người đoán ra được bà là ai, phải không?”“Không biết nữa.” Eloise đặt tay lên vặn cửa, vặn, và kéo.“Tớ cũng hay nghĩ vậy. Nhưng đã mười năm rồi. Hơn thế nữa. Nếu muốn bắt được bàta thì chẳng phải đã xảy ra rồi hay sao.”Penelope bước theo Eloise xuống cầu thang. “Dĩ nhiên bà ấysẽ phạm lỗi. Nhất định. Bà ta cũng chỉ là người.”Eloise phá ra cười. “Vậy mà tớ nghĩ bà đó là thần tiênphương nào chứ.”Penelope thấy mình cũng nhe răng cười.Eloise ngừng và quay lại đột ngột đến nỗi Penelope đâm sầmvào cô, xém chút nữa là cả hai lăn đùng xuống những bậc cuối cùng của cầuthang. “Cậu biết gì không?” Eloise hỏi.“Tớ không thể đoán được.”Eloise không thèm làm mặt hề. “Tớ cá rằng bà ta đã phạm lỗirồi,” cô nói.“Sao hả?”“Chính cậu đã nói mà. Bà ta – hoặc là ông ta, tớ nghĩ – đãviết mục báo đó hơn một thập niên. Không ai có thể làm việc lâu đến thế màkhông phạm lỗi nào. Cậu biết tớ nghĩ gì không?”Penelope chỉ giang hai tay vẻ nôn nóng.“Tớ nghĩ vấn đề là bọn mình chỉ quá ngu ngốc để chú ý đếnlỗi của bà ta.”Penelope nhìn bạn trừng trừng một hồi, rồi phá ra cười. “Oh,Eloise,” cô nói, chùi nước mắt. “Tớ yêu cậu quá.”Eloise nhăn răng. “Nếu thế thì tốt, tớ là gái già. Chúng tasẽ cùng lập một gia đình khi ba mươi tuổi và thật sự là hai lão thái thái.”Penelope chộp lấy ý kiến đó như là phao cứu hộ. “Cậu nghĩmình có thể không?” cô thốt. Và rồi, trong giọng khẽ khàng, sau khi lén lútquan sát hành lang, “Mẹ đã bắt đầu nói về tuổi già với sự thường xuyên đángngại.”“Chuyện đó có gì mà ngại?”“Có tớ ở trong mọi giấc mơ của bà, hầu hạ trên hai tay và haichân.”“Ôi trời.”“Tớ đã nghĩ tới một câu khác nhẹ nhàng hơn.”“Penelope!” Nhưng Eloise nhăn răng ra cười.“Tớ yêu mẹ tớ,” Penelope nói.“Tớ biết mà,” Eloise đáp, giọng có vẻ xuôi theo.“Không, mình nói thật.”Góc trái miệng của Eloise bắt đầu nhếch lên. “Mình biết mà.Thật đó.”“Chỉ là…”Eloise đưa một tay lên chặn. “Cậu không cần phải nói thêm.Tớ hiểu hết mà. Tớ… Ồ, chào bà Featherington!”“Eloise,” Portia thốt, hối hả bước về hướng cầu thang. “Dìkhông biết là cháu đang ở đây.”“Cháu lúc nào cũng lén lút mà,” Eloise đáp. “Có phần ngangngược nữa.”Portia mỉm cười thương mến. “Dì nghe anh cháu vừa trở về.”“Vâng, trong nhà ai cũng mừng cả.”“Dì biết, nhất là mẹ cháu.”“Thật đó. Mẹ cháu muốn điên cái đầu. Cháu nghĩ bà đang sắpxếp danh sách ngay bây giờ.”Tòan thân Portia ngẫng lên, như mọi khi nghe được cái gì cóthể được cho là chuyện phiếm. “Danh sách? Danh sách gì?”“Ồ, dì biết đấy, cái danh sách mà mẹ hay làm cho tất cả cácngười con lớn. Hôn phối tương lai hay tương tự.”“Tớ thắc mắc đấy,” Penelope nói giọng ráo hoảnh, “tương tựlà cái gì.”“Đôi khi mẹ cho tên một hay hai người hoàn toàn không xứngđể tô đậm thêm phẩm chất của những người xứng đáng.”Portia cười lớn. “Có lẽ bà ấy sẽ để con lên danh sách củaColin, Penelope!”Penelope không cười. Eloise cũng thế. Nhưng Portia không đểý.“À, cháu phải đi đây,” Eloise nói, hắng giọng để xóa giâyphút ngượng nghịu của hai trong ba người đứng giữa hành lang. “Anh Colin sẽ đếnuống trà. Mẹ cháu muốn cả gia đình tham gia.”“Mọi người sẽ đủ chỗ chứ?” Penelope hỏi. Biệt thự của phunhân Bridgerton rất lớn, nhưng các người con nhà Bridgerton, cùng với hôn phối,và cháu trai gái có tổng số là hai mươi mốt. Một đại gia đình thật sự.“Chúng tớ đến dinh thự Bridgerton,” Eloise giải thích. Mẹnàng đã rời khỏi ngôi nhà chính thức của họ Bridgerton sau khi con trai lớn lấyvợ. Anthony, người đã thừa kế danh hiệu tử tước từ năm mười tám, đã bảo Violetbà không cần phải đi, nhưng bà nhất quyết là chàng và vợ chàng cần có sự riêngtư của họ. Kết quả là, Anthony và Kate sống với ba con trong dinh thựBridgerton, còn Violet sống với ba người con còn độc thân (trừ Colin bởi vì anhcó nhà riêng) chỉ cách vài con đường ở số 5 đường Bruton. Sau hơn một năm vớinhiều dự định đặt tên cho nhà mới của phu nhân Bridgerton không thành công, giađình họ chỉ gọi nó đơn giản là Số Năm.“Chúc cháu vui vẻ nhé,” Portia nói. “Dì phải đi tìm Felicityđây. Chúng tôi đã trễ cuộc hẹn thử áo rồi.”Eloise nhìn Portia biến mất trên cầu thang và nói vớiPenelope, “Em cậu có vẻ ở chỗ may áo nhiều nhỉ.”Penelope nhún vai. “Felicity muốn điên đầu luôn về mấy vụthử áo, nhưng con bé là hi vọng duy nhất của mẹ về một đám cưới huy hoàng. Tớ elà mẹ tin Felicity sẽ chộp được ông công tước nào đó nếu nó bận một cái váy thíchhợp.”“Không phải con bé gần như hứa hôn với chàng Albansdale rồisao?”“Tớ nghĩ là chàng ta sẽ có thông báo chính thức vào tuầnsau. Nhưng cho đến khi đó, mẹ vẫn cố tìm người khác.” Cô trợn mắt lên. “Cậu tốtnhất là nên cảnh cáo người nhà cậu nên tránh xa ra.”“Gregory hả?” Eloise hỏi ngờ vực. “Nó còn chưa ra khỏi đạihọc mà.”“Colin.”“Colin?” Eloise phá lên cười hô hô. “Ồ, hài thật.”“Tớ đã nói với mẹ vậy rồi, nhưng cậu biết khi bà có ý nghĩ trongđầu rồi đấy.”Eloise khúc khích. “Giống tớ chứ gì, tớ biết.”“Dai dẳng đến tận giây phút cuối cùng.”“Dai dẳng có thể là điều tốt mà,” Eloise nhắc, “lúc thíchhợp.”“Đúng,” Penelope mỉm cười châm biếm, “và ở lúc không thíchhợp, đó sẽ là tuyệt đối ác mộng.”Eloise cười rộ. “Vui lên đi, bạn hiền. Ít nhất dì cũng đểcho cậu thoát khỏi mấy bộ áo màu vàng đó.”Penelope nhìn bộ áo buổi sáng, mà chính cô cũng phải tự nhận,là một màu xanh dễ thương. “Mẹ ngừng chọn đồ cho tớ một khi nhận ra tớ chínhthức trở thành ế hàng. Một cô gái không thể lấy chồng thì không xứng đáng vớithời gian và công sức bà bỏ ra để cho lời khuyên về thời trang. Mẹ đã khôngtheo kèm tớ khi đi mua sắm khoảng một năm rồi. Tuyệt vời!”Eloise mỉm cười với cô bạn thân, người có làn da ửng màuhồng phấn xinh xắn mỗi khi bận màu dịu. “Mọi người ai cũng biết, giây phút màcậu được phép chọn trang phục cho riêng mình. Ngay cả Lady Whistledown cũngphải có ý kiến!”“Tớ giấu bài báo đó khỏi mẹ,” Penelope thú nhận. “Tớ khôngmuốn bà bị buồn.”Eloise chớp mắt vài lần trước khi nói, “Cậu thật là tốt,Penelope.”“Tớ cũng có vài giây phút thiện lương và khoan dung.”“Người ta nói rằng,” Eloise hừ nhẹ, “Một phần quan trọng củathiện lương và khoan dung là khả năng không gây chú ý về sự thiện lương vàkhoan dung của người đó chứ.”Penelope mím môi vừa đầy Eloise ra cửa. “Cậu không cần phảivề nhà sao?”“Tớ đi đây! Tớ đi đây!”Và cô biến mất.* * *Thật là, Colin Bridgerton quyết định khi anh nếm hớp rượubrandy tuyệt vời, tốt được trở về Anh Quốc.Kỳ lạ, thật ra, anh thích được trở về cũng nhiều như thíchđược đi xa. Khoảng vài tháng nữa – nhiều nhất là sáu – anh sẽ lại ngứa ngáymuốn rời khỏi nữa, nhưng lúc này, Anh quốc tháng Tư tuyệt đối tuyệt vời.“Ngon lắm, phải không?”Colin ngước lên. Anh trai Anthony đang dựa vào cái bàn khổnglồ bằng gỗ cây đào của anh, ra dấu với anh bằng ly rượu brandy của ảnh.Colin gật. “Không nhận ra em nhớ nó thế nào cho đến khi trởvề. Ouzo cũng có sắc thái riêng, nhưng cái này” – anh nhấc ly lên – “là thiênđàng.”Anthony cười gượng. “Mà lần này cậu định ở lại bao lâu?”Colin bước đến bên cửa sổ và giả bộ nhìn ra ngoài. Anh cả ítkhi nào bỏ công che giấu sự thiếu kiên nhẫn với cái tính thích ngao du củaColin. Sự thật, Colin không thể nào trách anh ấy được. Thi thoảng, những lá thưkhó khăn lắm mới gởi về nhà được; anh đoán là cả gia đình thường phải đợi cảmột hay hai tháng để nhận được tin của anh. Dù biết anh sẽ chẳng thích thú gì ởđịa vị của họ – không bao giờ biết được người thân đã chết hay còn sống, lúcnào cũng thấp thỏm chờ đợi tiếng gõ cửa của người đưa thư – điều đó vẫn khôngđủ mạnh để giữ chân anh ở Anh Quốc.Cứ lâu lâu, anh chỉ đơn giản phải đi. Không có cách nào khác hơn để giải thích.Thoát khỏi xã hội thượng lưu, chỉ nghĩ đến anh như là mộtlãng tử đáng yêu và không hơn, khỏi Anh Quốc, nơi khuyến khích những người contrai thứ xung quân hay tu đạo, không có cái nào hợp với tính tình của anh. Ngaycả thoát khỏi gia đình, những người yêu anh vô điều kiện nhưng không hề biếtđiều anh thực sự muốn, tận sâu trong tâm hồn, là được làm cái gì đó.Anh cả Anthony giữ chức vụ tử tước, và với danh phận đó làtrách nhiệm khổng lồ. Anh trông nom bất động sản, quản lý tiền bạc của giađình, và chăm sóc cho vô số tá điền và gia nhân. Benedict, người anh thứ haichỉ lớn hơn bốn tuổi, là một họa sĩ lừng danh. Anh ấy bắt đầu với giấy và bútchì, nhưng với sự khuyến khích của vợ đã tiến lên vẽ tranh sơn dầu. Một trongnhững bức tranh phong cảnh của anh ấy giờ đây đang treo trong Phòng Triển LãmQuốc Gia.Anthony sẽ mãi mãi được nhớ đến trong gia phổ là đệ thất tửtước Bridgerton. Benedict sẽ sống mãi trong những bức họa của anh ấy, rất lâusau khi anh ấy đã qua đời.Nhưng Colin không có gì cả. Anh quản lý một gia sản nhỏ đượcthừa kế và anh tham dự tiệc tùng. Anh không bao giờ tưởng đến việc nói là anhđã không vui vẻ, nhưng có nhiều lúc anh chỉ muốn có một cái gì đó hơn là vuivẻ.Anh muốn một mục đích.Anh muốn một di sản.Anh muốn, nếu không để biết chắc thì ít nhất cũng để hivọng, rằng khi anh qua đời, anh sẽ được tưởng nhớ đến trong một cách khác hơnlà là trong tờ báo Society Papers của Lady Whistledown.“Colin?” tiếng anh trai vang lên dò hỏi.Colin quay lại và chớp mắt. Chắc chắn là Anthony đã hỏi anhmột câu gì đó, nhưng đâu đó trong cái đầu óc lơ mơ của mình, anh quên mất.“Ồ. Há.” Colin hắng giọng. “Em sẽ ở đây đến hết mùa, ítnhất.”Anthony không nói gì, nhưng thật khó để không chú ý đến vẻthỏa mãn trên gương mặt anh ấy.“Nếu không phải lý do nào khác,” Colin tiếp, nụ cười danhtiếng đóng trên mặt, “phải có ai đó chiều chuộng các con của anh chứ. Em khôngnghĩ bé Charlotte có đủ búp bê.”“Chỉ có năm mươi con thôi,” Anthony đồng ý với giọng khônglộ biểu tình nào. “Con bé bị bỏ bê lắm.”“Sinh nhật bé vào cuối tháng này, đúng không? Em sẽ phải bỏbê nó thêm vậy.”“Nhắc đến sinh nhật,” Anthony nói, an tọa vào cái ghế khổnglồ sau bàn, “sinh nhật mẹ là một tuần sau Chủ Nhật này đấy.”“Anh nghĩ em nhanh chóng về đây là vì sao chứ?”Anthony nhướng mày, và Colin có ấn tượng đặc biệt là anh ấyđang quyết định nếu Colin đã thực sự nhanh chóng về nhà dự sinh nhật của mẹ,hay chỉ đơn giản là anh đã lợi dụng một thời điểm tốt.“Tụi anh đang tổ chức một dạ tiệc cho mẹ,” Anthony nói.“Mẹ để anh sao?” Theo kinh nghiệm của Colin thì phụ nữ đếnmột tuổi nào đó thì không còn thích tiệc mừng sinh nhật nữa. Và mặc dù mẹ anhvẫn còn rất đáng yêu, bà chắc chắn đến một tuổi nào đó rồi.“Tụi anh bị ép phải sử dụng kế uy h**p,” Anthony thú nhận.“Mẹ phải đồng ý buổi tiệc nếu không tụi anh sẽ tiết lộ tuổi thật của mẹ.”Colin không nên hớp một hớp rượu brandy khi ấy; anh phát sặcvà chỉ gần tránh được trong đường tơ kẻ tóc không phun ra khắp người anh cả.“Em muốn thấy cảnh ấy quá.”Anthony mở miệng cười thỏa mãn. “Đó là một chiến lược thiêntài của anh.”Colin nốc hết ly rượu của mình. “Anh nghĩ coi, bao nhiêu cơhội trong đó là mẹ sẽ không dùng buổi dạ hội để tìm vợ cho em?”“Rất nhỏ.”“Em nghĩ thế.”Anthony dựa vào ghế. “Em đã ba mươi ba tuổi rồi, Colin…”Colin nhìn anh không tin. “Ối trời, đừng nói là anh cũng bắt đầu đấy nhé.”“Anh không thèm đâu. Anh chỉ muốn góp ý cậu nên để ý mộtchút trong mùa này thôi. Không cần phải tích cực tìm kiếm, nhưng không mất mát gìđể nghĩ tới khả năng đó cả.”Colin liếc ra cửa, tìm cách đi qua đó trong khoảng thời giansớm nhất. “Em xin khẳng định với anh là em không ghét ý tưởng hôn nhân chútnào.”“Anh không nghĩ cậu như thế,” Anthony phản đối.“Em chỉ không thấy có lý do gì để vội cả.”“Không bao giờ có lý do để vội,” Anthony đáp. “À, hiếm khi.Chỉ chiều mẹ thôi, được không?”Colin không nhận ra anh đang nắm giữ ly rượu không cho đếnkhi nó lọt qua khẽ tay anh và rơi xoảng xuống thảm lót sàn. “Chúa ơi,” anh thìthầm, “mẹ bệnh ư?”“Không!” Anthony nói, sự ngạc nhiên làm giọng anh trở nên totiếng và mạnh mẽ. “Mẹ sẽ thọ hơn chúng ta, anh chắc chắn thế.”“Vậy thì chuyện này là ý gì?”Anthony thở dài. “Anh chỉ muốn cậu hạnh phúc.”“Em hạnh phúc,” Colin khẳng định.“Thật sao?”“Thật, em là người đàn ông hạnh phúc nhất Luân Đôn. Đọc LadyWhistledown là biết. Bà ấy sẽ nói với anh như vậy.”Anthony liếc nhìn tờ báo trên bàn.“Ồ, có thể không phải tờ này, nhưng bất cứ tờ nào năm ngoái.Em đã được gọi là đầy mỵ lực nhiều hơn những lần Phu nhân Danburyđược gọi là đa sự, và cả hai ta đều biết đó là kỳ công như thế nào.”“Mỵ lực đâu cần thiết nghĩa là hạnh phúc,” Anthony nói nhẹnhàng.“Em không có giờ để tán chuyện này,” Colin càu nhàu. Cánhcửa chưa bao giờ trông đẹp đến thế.“Nếu cậu thật sự hạnh phúc,” Anthony khăng khăng, “cậu sẽkhông đi hoài.”Colin dừng lại, tay đặt trên nắm cửa. “Anthony, em thích đi du lịch.”“Liên miên?”“Em phải, nếu không thì em đã chả đi.”“Một câu nói lẫn tránh mà anh từng nghe.”“Và đây” – Colin nhìn anh trai, miệng nở nụcười tà quái – “là một chiến lược lẩn tránh.”“Colin!”Nhưng anh đã đi khỏi phòng rồi.
Các bà mẹ mối mai đều nhất loạt cao hứng – công tử Colin Bridgerton đã trở về từ Hy Lạp! Cho những độc giả đáng mến (và vô tri) vừa mới đến thành phố năm nay, Mr. Bridgerton là người thứ ba trong chuỗi tám người con thần thoại của dòng họ Bridgerton (vì vậy mà chàng tên là Colin, bắt đầu với chữ C; sau Anthony và Benedict, và trước Daphne, Eloise, Francesca, Gregory, và Hyacinth.) Mặc dù tam công tử Bridgerton không có tước vị và chắc sẽ không bao giờ có (chàng đứng thứ bảy trong những người thừa kế chức tử tước Bridgerton, sau hai con trai của vị tử tước đương thời, anh trai Benedict, và ba người con trai), chàng vẫn là một trong những con mồi sáng giá của mùa này, bởi gia tài, khuôn mặt, vóc dáng, và hơn hết là, mỵ lực. Tuy nhiên, thật khó đoán được chàng có chịu khuất phục hôn nhân vào mùa này hay không; chàng chắc chắn đã quá tuổi kết hôn (ba mươi ba), nhưng chưa bao giờ lộ sự quan tâm mật thiết với tiểu thơ danh giá nào, và vấn đề càng phức tạp hơn khi chàng có một thói quen kinh khủng là rời Luân Đôn trong tích tắc, đi tìm một nơi kỳ thú nào đó.
“Con xem này!” Portia Featherington hét. “Colin Bridgerton
đã về!”
Penelope ngừng khâu vá và ngước lên. Mẹ cô đang nắm chặt tờ
báo
Lady Whistledown’s Society Papers
mới nhất theo cách mà Penelope đang nắm, nói không ngoa, một sợi dây thừng khi
đang bị treo lơ lửng trên một tòa nhà cao. “Con biết,” cô khẽ nói.
Portia cau mặt. Bà ghét nhất khi có người – bất cứ ai – biết
tin đồn trước bà. “Làm sao mà con đọc tờ
Whistledown
trước mẹ được? Mẹ đã dặn Briarly để nó cho mẹ và không cho ai đụng …”
“Con đâu có đọc tờ
Whistledown
,”
Penelope ngắt lời, trước khi mẹ cô khiển trách người quản gia tội nghiệp.
“Felicity nói với con. Vào trưa hôm qua. Hyacinth Bridgerton bảo nó.”
“Em con hay đến nhà Bridgerton chơi nhỉ.”
“Con cũng vậy mà,” Penelope nói, không biết mẹ muốn ám chỉ
gì.
Portia vỗ ngón tay lên má, thói quen của bà khi đang âm mưu
điều nào đó. “Colin Bridgerton đã đến tuổi phải lấy vợ rồi.”
Penelope chớp chớp trước khi trố mắt ra. “Colin Bridgerton
sẽ không lấy Felicity!”
Portia nhún vai. “Nhiều chuyện lạ hơn đã xảy ra.”
“Con chưa từng thấy,” Penelope khẽ nói.
“Anthony Bridgerton cưới cái cô Kate Sheffield, và cô ta còn
kém hơn
con
.”
Điều đó không chính xác lắm; Penelope nghĩ là hai người họ
cùng hạng với nhau trên bậc thang xã hội. Nhưng nói với mẹ điều này không có ý nghĩa
gì, bà có lẽ đang nghĩ rằng bà đã khen cô con gái thứ ba khi nói nó không phải
là cô gái kém nhất mùa đó.
Penelope thấy môi mình mím chặt lại. Những lời “khen” của mẹ
cô thường đau hơn cả ong chích.
“Đừng cho là mẹ chê con,” Portia nói, đột ngột tỏ vẻ quan
tâm. “Sự thật thì mẹ mừng vì con sống độc thân. Trừ các con ra, mẹ chỉ có một
mình trên đời, và biết rằng một trong các con sẽ chăm sóc cho mẹ trong lúc tuổi
già sức yếu là một sự an ủi lớn cho mẹ.”
Hình ảnh về tương lai hiện ra trước mắt Penelope – tương lai
như mẹ mô tả – và cô đột ngột muốn chạy ra đường và cưới ngay gã chùi bồ hóng
ngoài ngõ. Cô từ lâu đã quyết sống độc thân suốt đời, nhưng luôn tưởng tượng sẽ
sống trong một ngôi nhà nhỏ của riêng mình trên thảo nguyên. Hay là một căn nhà
ấm cúng gần biển.
Nhưng gần đây trong các buổi trò chuyện Portia lại hay chêm
vài gợi ý về tương lai ở tuổi xế chiều, và nhắn nhe bà đã may mắn thế nào khi
có Penelope chăm sóc. Không cần biết cả Prudence và Philippa đều kết hôn với hai
quý ông giàu có và sở hữu quĩ to lớn đủ để săn sóc cho mọi tiện nghi của mẹ.
Hay là chính bà Portia cũng có tài sản của riêng mình; khi gia đình bà đặt tiền
hồi môn, họ đã để một phần tư số đó là tài khoản cá nhân cho bà.
Không, khi Portia nói về việc được “chăm sóc,” bà không có ý
nói về tiền bạc. Cái Portia muốn là một nô lệ.
Penelope thở dài. Trong tâm trí mình, cô đang nghiêm khắc
với mẹ thái quá. Cô thường làm thế. Mẹ rất yêu mến cô. Cô biết bà yêu cô. Và cô
yêu mẹ mình.
Chỉ là đôi khi cô không
ưa
mẹ nhiều.
Hi vọng điều đó không làm cô thành một người xấu. Nhưng thật
đó, mẹ có thể làm người con tốt nhất, kiên nhẫn nhất nổi giận, và Penelope phải
là người đầu tiên thú nhận rằng, mình là người có lúc rất chua cay.
“Sao con lại nghĩ Colin sẽ không lấy Felicity?” Portia hỏi.
Penelope giật mình nhìn lên. Cô tưởng họ đã bàn việc đó xong
rồi. Đáng lẽ cô phải biết. Mẹ là người rất dai dẳng. “À,” cô chầm chậm nói, “để
xem nào, con bé trẻ hơn ảnh mười hai tuổi.”
“Pfft,” Portia đáp, tay vẫy vẫy xua đi. “Điều đó có là gì,
và con biết mà.”
Penelope nhăn mặt, rồi súyt xoa khi ngẫu nhiên bị kim đâm vào
tay.
“Hơn nữa,” Portia tiếp tục vui vẻ, “cậu …” – bà ngó xuống tờ
Whistledown
để tìm cho được tuổi
chính xác của anh – “đã ba mươi ba! Làm sao mà cậu ta tránh được mười hai tuổi
khác nhau giữa hai vợ chồng? Con không nghĩ là cậu ta sẽ lấy người bằng tuổi
con
chớ.”
Penenlope m*t ngón tay bị thương, dù biết rằng cử chỉ đó rất
quê mùa. Nhưng cô cần phải đặt cái gì đó vào miệng để không thốt ra một lời gì
đó kinh khủng, ghê gớm, và đầy thù hằn.
Mẹ cô nói rất đúng. Nhiều hôn nhân của giới thượng lưu – có
lẽ là hầu hết – đều có đàn ông cưới các cô gái trẻ hơn họ mười tuổi hoặc nhiều
hơn. Nhưng độ tuổi giữa Colin và Felicity dường như là xa hơn, có lẽ là vì …
Penelope không kềm được nét kinh tởm trên mặt. “Con bé như
là một đứa em của anh ấy vậy. Một đứa em gái nhỏ.”
“Penelope. Mẹ không nghĩ …”
“Gần như là loạn luân,” Penelope lầm bầm.
“Nói gì cơ?”
Penelope cầm lấy kim chỉ lần nữa. “Không có gì.”
“Mẹ nghe con nói gì mà.”
Penelope lắc đầu. “Con đã hắng giọng. Có lẽ mẹ nghe…”
“Mẹ nghe con nói gì đó. Mẹ chắc chắn!”
Penelope rên lên. Cuộc sống tương lai hiện lên, dài đăng
đẳng và chán ngắt phía trước. “Mẹ à,” cô nói, với sự kiên nhẫn, nếu không phải
của vị thánh, thì ít nhất cũng là của một nữ tu sĩ sùng đạo, “Felicity đã gần
như đính hôn với cậu Albansdale rồi.”
Portaion bắt đầu chà hai tay vào nhau. “Nó sẽ không đính hôn
nếu bắt được Colin Bridgerton.”
“Felicity sẽ
chết
trước khi theo đuổi anh Colin.”
“Tất nhiên không. Nó là một đứa con gái thông minh. Bất cứ
ai cũng có thể thấy được Colin là mối tốt hơn.”
“Nhưng Felicity yêu công tử Albansdale!”
Bà Portia liền như bong bóng xì hơi vào trong ghế nệm. “Đúng
là có điều đó.”
“Và,” Penelope thêm vào với ý nghĩ tốt, “công tử Albansdale
có tài sản hoàn toàn to lớn.”
Portia đập ngón trỏ vào má. “Đúng. Tuy,” bà nói sắc nhọn, “không
bằng tài sản họ Bridgerton, nhưng cũng không phải là nhỏ.”
Penelope biết là nên thôi đi, nhưng cô không thể ngăn lại
mình mở miệng thêm lần cuối. “Thật sự đó, thưa mẹ, cậu ta là một người rất tốt
cho Felicity. Chúng ta nên mừng cho nó.”
“Mẹ biết, mẹ biết,” Portia càu nhàu. “Chỉ là mẹ muốn một đứa
con gái của mẹ lấy người Bridgerton thôi. Thật là tuyệt vời! Mẹ sẽ là người nổi
nhất Luân Đôn trong hàng tuần. Có lẽ vài năm luôn.”
Penelope đâm kim vào trong cái gối bên cạnh. Một cách xả
giận ngu ngốc, nhưng mà cách khác là cô phải nhảy dựng lên và hét,
Còn con thì sao?
Bà Portia dường như
nghĩ là một khi Felicity gả đi, mơ ước làm sui gia với họ Bridgerton mãi mãi bị
hủy diệt. Nhưng Penelope vẫn còn chưa gả – không phải là được tính sao?
Có quá đáng lắm không khi muốn mẹ tự hào đến cô như ba người
con gái khác của bà? Penelope biết rằng Colin vốn sẽ không chọn cô, nhưng các bà
mẹ không phải là thường mù quáng trước những khuyết điểm của con mình hay sao?
Penelope rõ ràng thấy là Prudence, Philippa, hay ngay cả Felicity đều không có
cơ hội với một chàng Bridgerton nào. Tại sao mẹ lại nghĩ là cả ba người đó đều tốt
hơn Penelope?
Được, Penelope công nhận là Felicity nổi tiếng hơn nhiều so
với cả ba người chị gộp lại. Nhưng Prudence và Philippa chưa bao giờ là
Không thể so sánh được
. Hai người bọn họ
cũng đứng ngòai vòng dạ hội nhiều như Penelope.
Trừ việc, dĩ nhiên, là bây giờ bọn họ đã có nơi có chốn. Nếu
là Penelope thì cô sẽ không bám vào hai người đàn ông đó, nhưng ít nhất bây giờ
hai chị cũng là vợ người ta rồi.
Tạ ơn trời, cuối cùng, tâm trí Portia cũng chuyển sang việc
khác. “Mẹ phải đến thăm dì Violet,” bà nói. “Dì ấy chắc đang mừng lắm vì Colin
đã về.”
“Dì Bridgerton sẽ vui được gặp mẹ,” Penelope đáp.
“Bà ấy thật tội nghiệp,” Portia nói, thở dài đầy kịch tính.
“Bà ta rất lo lắng cho cậu, con biết đấy…”
“Con biết.”
“Mẹ cho là thật quá sức chịu đựng của một người mẹ. Đứa con
trai lang bạt kỳ hồ bên ngoài, những nơi chỉ có Chúa mới biết, những đất nước
chắc chắn là ngoại đạo…”
“Con tin là họ theo đạo Chúa ở Hy Lạp mà,” Penelope đáp nhỏ,
đôi mắt trở lại việc khâu vá.
“Đừng có cãi, Penelope Anne Featherington, bọn chúng đạo
Công Giáo
!” Portia rùng mình với từ đó.
“Họ không phải Công giáo,” Penelope đáp lại, bỏ dở việc may
vá và đặt nó qua một bên. “Mà là đạo Hy Lạp Chính Thống.”
“Hừ, dẫu sao cũng không thuộc Nhà thờ Anh quốc,” Portia khịt
mũi đáp lại.
“Xét bọn họ là người Hy Lạp, con nghĩ họ không lo về việc đó
cho lắm.”
Mắt Portia nhíu lại bất mãn. “Mà làm sao con biết về đạo Hy
Lạp này chứ? Không, đừng nói,” bà xua xua tay. “Con đọc nó ở đâu đó.”
Penelope chỉ chớp mắt trong khi suy nghĩ câu trả lời thích
hợp.
“Mẹ ước gì con đọc ít một chút,” Portia thở dài. “Mẹ có lẽ đã
gả con đi được vài năm trước nếu con chịu quan tâm đến nghi thức xã giao và bớt
đi … bớt đi …”
Penelope phải hỏi. “Bớt đi cái gì?”
“Mẹ không biết. Bất cứ cái gì đó hay làm con ngó mông lung
và mơ mộng thật nhiều.”
“Con chỉ suy nghĩ,” Penelope lặng lẽ nói. “Có lúc con chỉ
muốn ngừng lại và suy nghĩ.”
“Ngừng cái gì?” bà Portia muốn biết.
Penelope không thể không mỉm cười. Câu hỏi của bà Portia
dường như đã nói hết những sự khác nhau giữa hai mẹ con. “Không có gì, thưa
mẹ,” Penelope đáp. “Thật đó.”
Bà Portia trông có vẻ như là muốn nói gì thêm, rồi bà nghĩ
tốt hơn là không. Hoặc là bà chỉ đói bụng. Bà nhón lấy cái bánh bích quy khỏi
khay trà và bỏ vào miệng.
Penelope muốn lấy miếng bánh cuối cùng cho mình, nhưng rồi
quyết định để dành cho mẹ. Cô nhất định phải giữ cho miệng mẹ bận rộn. Tán gẫu
về Colin Bridgerton là điều cuối cùng mà cô muốn vào lúc này.
**
“Colin đã về!”
Penelope ngước lên khỏi quyển sách – Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp
– và nhìn thấy Eloise Bridgerton xông vào phòng mình. Như thường lệ, Eloise
không được thông báo. Người quản gia nhà Featherington đã quen nhìn thấy cô đến
đây chơi đến nỗi ông xem cô như người nhà.
“Vậy à?” Penelope hỏi, khéo léo giả vờ (theo ý cô) vẻ không
quan tâm y như thật. Dĩ nhiên, cô giấu cuốn Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp phía sau quyển
Mathilda, tiểu thuyết của S. R. Fielding đã làm mưa làm gió năm trước. Mọi
người đều có cuốn Mathilda cạnh bàn ngủ. Và nó đủ dày để che Tóm tắt Lịch sử Hy
Lạp.
Eloise ngồi xuống ghế. “Thật đó, anh ấy đen thui hà. Chắc
tại phơi nắng nhiều.”
“Anh ấy đi Hy Lạp, có phải không?”
Eloise lắc đầu. “Ảnh nói tình hình chiến tranh xấu hơn, và
quá nguy hiểm. Nên anh đi Cyprus.”
“Ố ồ,” Penelope mỉm cười nói. “Vậy là Lady Whistledown đã
nói sai.”
Eloise mỉm nụ cười kiêu hãnh đặc trưng của họ Bridgerton, và
một lần nữa Penelope nhận ra nàng thật may mắn có Eloise làm bạn. Nàng và
Eloise là một cặp bất phân ly từ năm mười bảy tuổi. Họ cùng trải qua những mùa
dạ hội Luân Đôn, cùng trưởng thành, và trước sự kinh ngạc của hai bà mẹ, cùng
nhau trở thành gái già.
Eloise phân bua rằng mình chưa gặp người nào thích hợp.
Penelope thì, dĩ nhiên, không cần phải hỏi.
“Anh ấy thích Cyprus
không?” Penelope hỏi.
Eloise thở dài. “Ảnh nói tuyệt vời lắm. Nói tôi sẽ thích đi du
lịch. Dường như ai cũng đi đâu đó trừ tôi ra.”
“Và tớ nữa,” Penelope nhắc bạn.
“Và cậu,” Eloise đồng ý. “Cảm tạ Chúa cho cậu.”
“Eloise!” Penelope thốt lên, liệng một cái gối vào bạn.
Nhưng cô cũng cảm tạ ơn trời cho Eloise nữa. Mỗi ngày. Nhiều cô gái tìm cả đời
cũng không có một cô bạn thân, và cô đây có một người bạn mà có thể nói hết mọi
thứ trên đời. Ừm, gần hết mọi thứ. Penelope chưa bao giờ kể
bạn nghe tình cảm đơn phương của mình với Colin, dù cô cho rằng Eloise cũng đã
đoán được. Nhưng Eloise quá tế nhị để đề cập đến chuyện này, càng khẳng định sự
chắc chắn của Penelope là Colin sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Nếu Eloise đã nghĩ,
trong một giây thôi, là Penelope thật sự có cơ hội với Colin, nàng ta sẽ lập
chiến lược làm mối ráo riết đến nỗi có thể gây ấn tượng với bất cứ đại tướng
quân đội nào.
Xét cho cùng thì Eloise quả là một người quản lý rất giỏi.
“.. và ảnh nói sóng dồn đến nỗi ảnh phải nôn thốc nôn tháo
bên mạn thuyền, và …” Eloise nhăn. “Cậu không nghe tớ nói.”
“Không,” Penelope thú nhận. “À, một chút xíu thôi. Không thể
tin nổi anh Colin kể với cậu anh ấy đã ói.”
“Hừm, tớ
là
em của ảnh mà.”
“Ảnh sẽ nổi giận nếu biết cậu kể tớ nghe.”
Eloise phẩy tay phản đối. “Ảnh không quan tâm đâu. Cậu cũng
như là em gái mà.”
Penelope mỉm cười, nhưng cùng lúc lại thở dài.
“Mẹ hỏi anh năm – dĩ nhiên – là ảnh có định ở trong thành
phố cho đến hết mùa dạ hội không,” Eloise tiếp tục, “và – dĩ nhiên – là ảnh cố
trốn tránh câu trả lời, nhưng rồi tớ quyết định tra khảo ảnh..”
“Hành động thông minh khủng khiếp,” Penelope lẩm bẩm.
Eloise quăng cái gối vào cô. “Và cuối cùng cũng bắt anh ấy thú
nhận là đúng, ảnh định sẽ ở lại ít nhất vài tháng. Nhưng bắt tớ không được nói
với Mẹ.”
“À, thế thì anh ấy không” – Penelope hắng giọng – “được thông
minh khủng khiếp lắm. Nếu mẹ cậu nghĩ là ảnh chỉ ở đây một chút, bà sẽ gắng gấp
hai lần để làm mai. Tớ nghĩ đó là điều mà anh Colin muốn tránh nhiều nhất.”
“Đó dường như là mục tiêu của đời ảnh,” Eloise đồng ý.
“Nếu ảnh xoa dịu được bà rằng không có gì phải hấp tấp, có
lẽ dì sẽ không quấy rầy anh nhiều.”
“Một ý tưởng thú vị,” Eloise đáp, “nhưng có lẽ đúng trong lý
thuyết hơn là thực tế. Mẹ tớ nhất định muốn nhìn thấy anh ấy cưới vợ đến nỗi có
tăng cố gắng gấp đôi cũng chẳng làm gì. Những cố gắng bình thường cũng đủ làm
anh ấy phát điên rồi.”
“Một người có thể điên gấp hai không?” Penelope giễu. Eloise
nghiêng đầu. “Không biết nữa,” cô đáp. “Và không nghĩ là tớ muốn biết.”
Cả hai đều im lặng trong một thời gian (một sự kiện rất hiếm
có) và rồi Eloise đột nhiên nhảy lên và nói, “Tớ phải đi.”
Penelope mỉm cười. Người khác không biết Eloise sẽ nghĩ rằng
cô có thói quen hay thay đổi đề tài (và khá đột ngột), nhưng Penelope biết rằng
sự thực hoàn toàn khác hẳn. Khi Eloise đã quyết định chuyện gì rồi, cô ấy không
thể nào dứt bỏ được. Nghĩa là nếu Eloise đột nhiên muốn rời khỏi đây, có lẽ có
liên quan với việc họ đã bàn tán mới đây trong bữa chiều, và…
“Anh Colin sẽ đến uống trà,” Eloise giải thích.
Penelope mỉm cười. Cô thích được làm người đúng.
“Cậu nên đến,” Eloise nói.
Penelope lắc đầu. “Anh ấy sẽ chỉ muốn có gia đình thôi.”
“Cậu có lẽ đúng,” Eloise nói, hơi gật đầu. “Vậy thôi, tớ
phải đi đây. Thành thật xin lỗi phải về sớm, nhưng tớ muốn cậu biết Colin đã về
nhà.”
“Whistledown,” Penelope nhắc cô.
“Đúng. Người đàn bà đó lấy tin chỗ nào nhỉ?” Eloise nói, lắc
đầu thán phục. “Tớ thề là có khi bà ta biết nhiều về gia đình tớ đến nỗi tớ
không biết có nên sợ không nữa.”
“Bà ta đâu thể tiếp tục lâu nữa,” Penelope phát biểu, đứng
dậy để tiễn bạn ra về. “Thế nào cũng có người đoán ra được bà là ai, phải không?”
“Không biết nữa.” Eloise đặt tay lên vặn cửa, vặn, và kéo.
“Tớ cũng hay nghĩ vậy. Nhưng đã mười năm rồi. Hơn thế nữa. Nếu muốn bắt được bà
ta thì chẳng phải đã xảy ra rồi hay sao.”
Penelope bước theo Eloise xuống cầu thang. “Dĩ nhiên bà ấy
sẽ phạm lỗi. Nhất định. Bà ta cũng chỉ là người.”
Eloise phá ra cười. “Vậy mà tớ nghĩ bà đó là thần tiên
phương nào chứ.”
Penelope thấy mình cũng nhe răng cười.
Eloise ngừng và quay lại đột ngột đến nỗi Penelope đâm sầm
vào cô, xém chút nữa là cả hai lăn đùng xuống những bậc cuối cùng của cầu
thang. “Cậu biết gì không?” Eloise hỏi.
“Tớ không thể đoán được.”
Eloise không thèm làm mặt hề. “Tớ cá rằng bà ta đã phạm lỗi
rồi,” cô nói.
“Sao hả?”
“Chính cậu đã nói mà. Bà ta – hoặc là ông ta, tớ nghĩ – đã
viết mục báo đó hơn một thập niên. Không ai có thể làm việc lâu đến thế mà
không phạm lỗi nào. Cậu biết tớ nghĩ gì không?”
Penelope chỉ giang hai tay vẻ nôn nóng.
“Tớ nghĩ vấn đề là bọn mình chỉ quá ngu ngốc để chú ý đến
lỗi của bà ta.”
Penelope nhìn bạn trừng trừng một hồi, rồi phá ra cười. “Oh,
Eloise,” cô nói, chùi nước mắt. “Tớ yêu cậu quá.”
Eloise nhăn răng. “Nếu thế thì tốt, tớ là gái già. Chúng ta
sẽ cùng lập một gia đình khi ba mươi tuổi và thật sự là hai lão thái thái.”
Penelope chộp lấy ý kiến đó như là phao cứu hộ. “Cậu nghĩ
mình có thể không?” cô thốt. Và rồi, trong giọng khẽ khàng, sau khi lén lút
quan sát hành lang, “Mẹ đã bắt đầu nói về tuổi già với sự thường xuyên đáng
ngại.”
“Chuyện đó có gì mà ngại?”
“Có tớ ở trong mọi giấc mơ của bà, hầu hạ trên hai tay và hai
chân.”
“Ôi trời.”
“Tớ đã nghĩ tới một câu khác nhẹ nhàng hơn.”
“Penelope!” Nhưng Eloise nhăn răng ra cười.
“Tớ yêu mẹ tớ,” Penelope nói.
“Tớ biết mà,” Eloise đáp, giọng có vẻ xuôi theo.
“Không, mình nói thật.”
Góc trái miệng của Eloise bắt đầu nhếch lên. “Mình biết mà.
Thật đó.”
“Chỉ là…”
Eloise đưa một tay lên chặn. “Cậu không cần phải nói thêm.
Tớ hiểu hết mà. Tớ… Ồ, chào bà Featherington!”
“Eloise,” Portia thốt, hối hả bước về hướng cầu thang. “Dì
không biết là cháu đang ở đây.”
“Cháu lúc nào cũng lén lút mà,” Eloise đáp. “Có phần ngang
ngược nữa.”
Portia mỉm cười thương mến. “Dì nghe anh cháu vừa trở về.”
“Vâng, trong nhà ai cũng mừng cả.”
“Dì biết, nhất là mẹ cháu.”
“Thật đó. Mẹ cháu muốn điên cái đầu. Cháu nghĩ bà đang sắp
xếp danh sách ngay bây giờ.”
Tòan thân Portia ngẫng lên, như mọi khi nghe được cái gì có
thể được cho là chuyện phiếm. “Danh sách? Danh sách gì?”
“Ồ, dì biết đấy, cái danh sách mà mẹ hay làm cho tất cả các
người con lớn. Hôn phối tương lai hay tương tự.”
“Tớ thắc mắc đấy,” Penelope nói giọng ráo hoảnh, “tương tự
là cái gì.”
“Đôi khi mẹ cho tên một hay hai người hoàn toàn không xứng
để tô đậm thêm phẩm chất của những người xứng đáng.”
Portia cười lớn. “Có lẽ bà ấy sẽ để con lên danh sách của
Colin, Penelope!”
Penelope không cười. Eloise cũng thế. Nhưng Portia không để
ý.
“À, cháu phải đi đây,” Eloise nói, hắng giọng để xóa giây
phút ngượng nghịu của hai trong ba người đứng giữa hành lang. “Anh Colin sẽ đến
uống trà. Mẹ cháu muốn cả gia đình tham gia.”
“Mọi người sẽ đủ chỗ chứ?” Penelope hỏi. Biệt thự của phu
nhân Bridgerton rất lớn, nhưng các người con nhà Bridgerton, cùng với hôn phối,
và cháu trai gái có tổng số là hai mươi mốt. Một đại gia đình thật sự.
“Chúng tớ đến dinh thự Bridgerton,” Eloise giải thích. Mẹ
nàng đã rời khỏi ngôi nhà chính thức của họ Bridgerton sau khi con trai lớn lấy
vợ. Anthony, người đã thừa kế danh hiệu tử tước từ năm mười tám, đã bảo Violet
bà không cần phải đi, nhưng bà nhất quyết là chàng và vợ chàng cần có sự riêng
tư của họ. Kết quả là, Anthony và Kate sống với ba con trong dinh thự
Bridgerton, còn Violet sống với ba người con còn độc thân (trừ Colin bởi vì anh
có nhà riêng) chỉ cách vài con đường ở số 5 đường Bruton. Sau hơn một năm với
nhiều dự định đặt tên cho nhà mới của phu nhân Bridgerton không thành công, gia
đình họ chỉ gọi nó đơn giản là Số Năm.
“Chúc cháu vui vẻ nhé,” Portia nói. “Dì phải đi tìm Felicity
đây. Chúng tôi đã trễ cuộc hẹn thử áo rồi.”
Eloise nhìn Portia biến mất trên cầu thang và nói với
Penelope, “Em cậu có vẻ ở chỗ may áo nhiều nhỉ.”
Penelope nhún vai. “Felicity muốn điên đầu luôn về mấy vụ
thử áo, nhưng con bé là hi vọng duy nhất của mẹ về một đám cưới huy hoàng. Tớ e
là mẹ tin Felicity sẽ chộp được ông công tước nào đó nếu nó bận một cái váy thích
hợp.”
“Không phải con bé gần như hứa hôn với chàng Albansdale rồi
sao?”
“Tớ nghĩ là chàng ta sẽ có thông báo chính thức vào tuần
sau. Nhưng cho đến khi đó, mẹ vẫn cố tìm người khác.” Cô trợn mắt lên. “Cậu tốt
nhất là nên cảnh cáo người nhà cậu nên tránh xa ra.”
“Gregory hả?” Eloise hỏi ngờ vực. “Nó còn chưa ra khỏi đại
học mà.”
“Colin.”
“Colin?” Eloise phá lên cười hô hô. “Ồ, hài thật.”
“Tớ đã nói với mẹ vậy rồi, nhưng cậu biết khi bà có ý nghĩ trong
đầu rồi đấy.”
Eloise khúc khích. “Giống tớ chứ gì, tớ biết.”
“Dai dẳng đến tận giây phút cuối cùng.”
“Dai dẳng có thể là điều tốt mà,” Eloise nhắc, “lúc thích
hợp.”
“Đúng,” Penelope mỉm cười châm biếm, “và ở lúc không thích
hợp, đó sẽ là tuyệt đối ác mộng.”
Eloise cười rộ. “Vui lên đi, bạn hiền. Ít nhất dì cũng để
cho cậu thoát khỏi mấy bộ áo màu vàng đó.”
Penelope nhìn bộ áo buổi sáng, mà chính cô cũng phải tự nhận,
là một màu xanh dễ thương. “Mẹ ngừng chọn đồ cho tớ một khi nhận ra tớ chính
thức trở thành ế hàng. Một cô gái không thể lấy chồng thì không xứng đáng với
thời gian và công sức bà bỏ ra để cho lời khuyên về thời trang. Mẹ đã không
theo kèm tớ khi đi mua sắm khoảng một năm rồi. Tuyệt vời!”
Eloise mỉm cười với cô bạn thân, người có làn da ửng màu
hồng phấn xinh xắn mỗi khi bận màu dịu. “Mọi người ai cũng biết, giây phút mà
cậu được phép chọn trang phục cho riêng mình. Ngay cả Lady Whistledown cũng
phải có ý kiến!”
“Tớ giấu bài báo đó khỏi mẹ,” Penelope thú nhận. “Tớ không
muốn bà bị buồn.”
Eloise chớp mắt vài lần trước khi nói, “Cậu thật là tốt,
Penelope.”
“Tớ cũng có vài giây phút thiện lương và khoan dung.”
“Người ta nói rằng,” Eloise hừ nhẹ, “Một phần quan trọng của
thiện lương và khoan dung là khả năng không gây chú ý về sự thiện lương và
khoan dung của người đó chứ.”
Penelope mím môi vừa đầy Eloise ra cửa. “Cậu không cần phải
về nhà sao?”
“Tớ đi đây! Tớ đi đây!”
Và cô biến mất.
* * *
Thật là, Colin Bridgerton quyết định khi anh nếm hớp rượu
brandy tuyệt vời, tốt được trở về Anh Quốc.
Kỳ lạ, thật ra, anh thích được trở về cũng nhiều như thích
được đi xa. Khoảng vài tháng nữa – nhiều nhất là sáu – anh sẽ lại ngứa ngáy
muốn rời khỏi nữa, nhưng lúc này, Anh quốc tháng Tư tuyệt đối tuyệt vời.
“Ngon lắm, phải không?”
Colin ngước lên. Anh trai Anthony đang dựa vào cái bàn khổng
lồ bằng gỗ cây đào của anh, ra dấu với anh bằng ly rượu brandy của ảnh.
Colin gật. “Không nhận ra em nhớ nó thế nào cho đến khi trở
về. Ouzo cũng có sắc thái riêng, nhưng cái này” – anh nhấc ly lên – “là thiên
đàng.”
Anthony cười gượng. “Mà lần này cậu định ở lại bao lâu?”
Colin bước đến bên cửa sổ và giả bộ nhìn ra ngoài. Anh cả ít
khi nào bỏ công che giấu sự thiếu kiên nhẫn với cái tính thích ngao du của
Colin. Sự thật, Colin không thể nào trách anh ấy được. Thi thoảng, những lá thư
khó khăn lắm mới gởi về nhà được; anh đoán là cả gia đình thường phải đợi cả
một hay hai tháng để nhận được tin của anh. Dù biết anh sẽ chẳng thích thú gì ở
địa vị của họ – không bao giờ biết được người thân đã chết hay còn sống, lúc
nào cũng thấp thỏm chờ đợi tiếng gõ cửa của người đưa thư – điều đó vẫn không
đủ mạnh để giữ chân anh ở Anh Quốc.
Cứ lâu lâu, anh chỉ đơn giản phải
đi
. Không có cách nào khác hơn để giải thích.
Thoát khỏi xã hội thượng lưu, chỉ nghĩ đến anh như là một
lãng tử đáng yêu và không hơn, khỏi Anh Quốc, nơi khuyến khích những người con
trai thứ xung quân hay tu đạo, không có cái nào hợp với tính tình của anh. Ngay
cả thoát khỏi gia đình, những người yêu anh vô điều kiện nhưng không hề biết
điều anh thực sự muốn, tận sâu trong tâm hồn, là được làm cái gì đó.
Anh cả Anthony giữ chức vụ tử tước, và với danh phận đó là
trách nhiệm khổng lồ. Anh trông nom bất động sản, quản lý tiền bạc của gia
đình, và chăm sóc cho vô số tá điền và gia nhân. Benedict, người anh thứ hai
chỉ lớn hơn bốn tuổi, là một họa sĩ lừng danh. Anh ấy bắt đầu với giấy và bút
chì, nhưng với sự khuyến khích của vợ đã tiến lên vẽ tranh sơn dầu. Một trong
những bức tranh phong cảnh của anh ấy giờ đây đang treo trong Phòng Triển Lãm
Quốc Gia.
Anthony sẽ mãi mãi được nhớ đến trong gia phổ là đệ thất tử
tước Bridgerton. Benedict sẽ sống mãi trong những bức họa của anh ấy, rất lâu
sau khi anh ấy đã qua đời.
Nhưng Colin không có gì cả. Anh quản lý một gia sản nhỏ được
thừa kế và anh tham dự tiệc tùng. Anh không bao giờ tưởng đến việc nói là anh
đã không vui vẻ, nhưng có nhiều lúc anh chỉ muốn có một cái gì đó hơn là vui
vẻ.
Anh muốn một mục đích.
Anh muốn một di sản.
Anh muốn, nếu không để biết chắc thì ít nhất cũng để hi
vọng, rằng khi anh qua đời, anh sẽ được tưởng nhớ đến trong một cách khác hơn
là là trong tờ báo Society Papers của Lady Whistledown.
“Colin?” tiếng anh trai vang lên dò hỏi.
Colin quay lại và chớp mắt. Chắc chắn là Anthony đã hỏi anh
một câu gì đó, nhưng đâu đó trong cái đầu óc lơ mơ của mình, anh quên mất.
“Ồ. Há.” Colin hắng giọng. “Em sẽ ở đây đến hết mùa, ít
nhất.”
Anthony không nói gì, nhưng thật khó để không chú ý đến vẻ
thỏa mãn trên gương mặt anh ấy.
“Nếu không phải lý do nào khác,” Colin tiếp, nụ cười danh
tiếng đóng trên mặt, “phải có ai đó chiều chuộng các con của anh chứ. Em không
nghĩ bé Charlotte có đủ búp bê.”
“Chỉ có năm mươi con thôi,” Anthony đồng ý với giọng không
lộ biểu tình nào. “Con bé bị bỏ bê lắm.”
“Sinh nhật bé vào cuối tháng này, đúng không? Em sẽ phải bỏ
bê nó thêm vậy.”
“Nhắc đến sinh nhật,” Anthony nói, an tọa vào cái ghế khổng
lồ sau bàn, “sinh nhật mẹ là một tuần sau Chủ Nhật này đấy.”
“Anh nghĩ em nhanh chóng về đây là vì sao chứ?”
Anthony nhướng mày, và Colin có ấn tượng đặc biệt là anh ấy
đang quyết định nếu Colin đã thực sự nhanh chóng về nhà dự sinh nhật của mẹ,
hay chỉ đơn giản là anh đã lợi dụng một thời điểm tốt.
“Tụi anh đang tổ chức một dạ tiệc cho mẹ,” Anthony nói.
“Mẹ để anh sao?” Theo kinh nghiệm của Colin thì phụ nữ đến
một tuổi nào đó thì không còn thích tiệc mừng sinh nhật nữa. Và mặc dù mẹ anh
vẫn còn rất đáng yêu, bà chắc chắn đến một tuổi nào đó rồi.
“Tụi anh bị ép phải sử dụng kế uy h**p,” Anthony thú nhận.
“Mẹ phải đồng ý buổi tiệc nếu không tụi anh sẽ tiết lộ tuổi thật của mẹ.”
Colin không nên hớp một hớp rượu brandy khi ấy; anh phát sặc
và chỉ gần tránh được trong đường tơ kẻ tóc không phun ra khắp người anh cả.
“Em muốn thấy cảnh ấy quá.”
Anthony mở miệng cười thỏa mãn. “Đó là một chiến lược thiên
tài của anh.”
Colin nốc hết ly rượu của mình. “Anh nghĩ coi, bao nhiêu cơ
hội trong đó là mẹ sẽ không dùng buổi dạ hội để tìm vợ cho em?”
“Rất nhỏ.”
“Em nghĩ thế.”
Anthony dựa vào ghế. “Em đã ba mươi ba tuổi rồi, Colin…”
Colin nhìn anh không tin. “Ối trời, đừng nói là
anh
cũng bắt đầu đấy nhé.”
“Anh không thèm đâu. Anh chỉ muốn góp ý cậu nên để ý một
chút trong mùa này thôi. Không cần phải tích cực tìm kiếm, nhưng không mất mát gì
để nghĩ tới khả năng đó cả.”
Colin liếc ra cửa, tìm cách đi qua đó trong khoảng thời gian
sớm nhất. “Em xin khẳng định với anh là em không ghét ý tưởng hôn nhân chút
nào.”
“Anh không nghĩ cậu như thế,” Anthony phản đối.
“Em chỉ không thấy có lý do gì để vội cả.”
“Không bao giờ có lý do để vội,” Anthony đáp. “À, hiếm khi.
Chỉ chiều mẹ thôi, được không?”
Colin không nhận ra anh đang nắm giữ ly rượu không cho đến
khi nó lọt qua khẽ tay anh và rơi xoảng xuống thảm lót sàn. “Chúa ơi,” anh thì
thầm, “mẹ bệnh ư?”
“Không!” Anthony nói, sự ngạc nhiên làm giọng anh trở nên to
tiếng và mạnh mẽ. “Mẹ sẽ thọ hơn chúng ta, anh chắc chắn thế.”
“Vậy thì chuyện này là ý gì?”
Anthony thở dài. “Anh chỉ muốn cậu hạnh phúc.”
“Em hạnh phúc,” Colin khẳng định.
“Thật sao?”
“Thật, em là người đàn ông hạnh phúc nhất Luân Đôn. Đọc Lady
Whistledown là biết. Bà ấy sẽ nói với anh như vậy.”
Anthony liếc nhìn tờ báo trên bàn.
“Ồ, có thể không phải tờ này, nhưng bất cứ tờ nào năm ngoái.
Em đã được gọi là đầy mỵ lực nhiều hơn những lần Phu nhân Danbury
được gọi là đa sự, và cả hai ta đều biết đó là kỳ công như thế nào.”
“Mỵ lực đâu cần thiết nghĩa là hạnh phúc,” Anthony nói nhẹ
nhàng.
“Em không có giờ để tán chuyện này,” Colin càu nhàu. Cánh
cửa chưa bao giờ trông đẹp đến thế.
“Nếu cậu thật sự hạnh phúc,” Anthony khăng khăng, “cậu sẽ
không đi hoài.”
Colin dừng lại, tay đặt trên nắm cửa. “Anthony, em
thích
đi du lịch.”
“Liên miên?”
“Em phải, nếu không thì em đã chả đi.”
“Một câu nói lẫn tránh mà anh từng nghe.”
“Và đây” – Colin nhìn anh trai, miệng nở nụ
cười tà quái – “là một chiến lược lẩn tránh.”
“Colin!”
Nhưng anh đã đi khỏi phòng rồi.
Một Mình Yêu AnhTác giả: Julia QuinnTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây Tháng Tư gần đến trước ngưỡng cửa, và cùng với nó là một mùa dạ hội mới ở Luân Đôn. Các cửa tiệm quần áo trong thành phố chứa đầy những Bà Mẹ Tham Vọng và Thiếu Nữ Cập Kê, truy lùng chiếc áo dạ hội có ma lực tạo nên khác biệt giữa hôn nhân và ở giá. Con mồi của họ – những chàng công tử độc thân – ngài Colin Bridgerton lại một lần nữa nằm đầu bảng danh sách những người chồng trong mộng, mặc dù chàng vẫn chưa trở về từ sau chuyến du lịch ra nước ngoài gần đây. Chàng không có tước vị, đúng thế, nhưng chàng có dư vẻ đẹp, gia tài, và, như bất cứ ai đã từng sống ở Luân Đôn một giây phút biết là, sức hấp dẫn. Nhưng vị công tử Bridgerton đã đạt đến lứa tuổi ba mươi ba vẫn chưa hề quan tâm đến bất cứ tiểu thơ danh giá nào, và không có lí do gì để dự đoán năm 1824 sẽ khác hơn với năm 1823 về phương diện này. Có lẽ là những Thiếu Nữ Cập Kê – và có lẽ quan trọng hơn là những Bà Mẹ Tham Vọng – tốt hơn hết nên săn mồi ở nơi khác. Nếu ngài Bridgerton đang mong muốn tìm kiếm một người vợ, chàng… Các bà mẹ mối mai đều nhấtloạt cao hứng – công tử Colin Bridgerton đã trở về từ Hy Lạp!Cho những độc giả đángmến (và vô tri) vừa mới đến thành phố năm nay, Mr. Bridgerton là người thứ batrong chuỗi tám người con thần thoại của dòng họ Bridgerton (vì vậy mà chàng tênlà Colin, bắt đầu với chữ C; sau Anthony và Benedict, và trước Daphne, Eloise,Francesca, Gregory, và Hyacinth.)Mặc dù tam công tửBridgerton không có tước vị và chắc sẽ không bao giờ có (chàng đứng thứ bảytrong những người thừa kế chức tử tước Bridgerton, sau hai con trai của vị tửtước đương thời, anh trai Benedict, và ba người con trai), chàng vẫn là mộttrong những con mồi sáng giá của mùa này, bởi gia tài, khuôn mặt, vóc dáng, vàhơn hết là, mỵ lực.Tuy nhiên, thật khóđoán được chàng có chịu khuất phục hôn nhân vào mùa này hay không; chàng chắcchắn đã quá tuổi kết hôn (ba mươi ba), nhưng chưa bao giờ lộ sự quan tâm mậtthiết với tiểu thơ danh giá nào, và vấn đề càng phức tạp hơn khi chàng có mộtthói quen kinh khủng là rời Luân Đôn trong tích tắc, đi tìm một nơi kỳ thú nàođó.“Con xem này!” Portia Featherington hét. “Colin Bridgertonđã về!”Penelope ngừng khâu vá và ngước lên. Mẹ cô đang nắm chặt tờbáo Lady Whistledown’s Society Papersmới nhất theo cách mà Penelope đang nắm, nói không ngoa, một sợi dây thừng khiđang bị treo lơ lửng trên một tòa nhà cao. “Con biết,” cô khẽ nói.Portia cau mặt. Bà ghét nhất khi có người – bất cứ ai – biếttin đồn trước bà. “Làm sao mà con đọc tờ Whistledowntrước mẹ được? Mẹ đã dặn Briarly để nó cho mẹ và không cho ai đụng …”“Con đâu có đọc tờ Whistledown,”Penelope ngắt lời, trước khi mẹ cô khiển trách người quản gia tội nghiệp.“Felicity nói với con. Vào trưa hôm qua. Hyacinth Bridgerton bảo nó.”“Em con hay đến nhà Bridgerton chơi nhỉ.”“Con cũng vậy mà,” Penelope nói, không biết mẹ muốn ám chỉgì.Portia vỗ ngón tay lên má, thói quen của bà khi đang âm mưuđiều nào đó. “Colin Bridgerton đã đến tuổi phải lấy vợ rồi.”Penelope chớp chớp trước khi trố mắt ra. “Colin Bridgertonsẽ không lấy Felicity!”Portia nhún vai. “Nhiều chuyện lạ hơn đã xảy ra.”“Con chưa từng thấy,” Penelope khẽ nói.“Anthony Bridgerton cưới cái cô Kate Sheffield, và cô ta cònkém hơn con.”Điều đó không chính xác lắm; Penelope nghĩ là hai người họcùng hạng với nhau trên bậc thang xã hội. Nhưng nói với mẹ điều này không có ý nghĩagì, bà có lẽ đang nghĩ rằng bà đã khen cô con gái thứ ba khi nói nó không phảilà cô gái kém nhất mùa đó.Penelope thấy môi mình mím chặt lại. Những lời “khen” của mẹcô thường đau hơn cả ong chích.“Đừng cho là mẹ chê con,” Portia nói, đột ngột tỏ vẻ quantâm. “Sự thật thì mẹ mừng vì con sống độc thân. Trừ các con ra, mẹ chỉ có mộtmình trên đời, và biết rằng một trong các con sẽ chăm sóc cho mẹ trong lúc tuổigià sức yếu là một sự an ủi lớn cho mẹ.”Hình ảnh về tương lai hiện ra trước mắt Penelope – tương lainhư mẹ mô tả – và cô đột ngột muốn chạy ra đường và cưới ngay gã chùi bồ hóngngoài ngõ. Cô từ lâu đã quyết sống độc thân suốt đời, nhưng luôn tưởng tượng sẽsống trong một ngôi nhà nhỏ của riêng mình trên thảo nguyên. Hay là một căn nhàấm cúng gần biển.Nhưng gần đây trong các buổi trò chuyện Portia lại hay chêmvài gợi ý về tương lai ở tuổi xế chiều, và nhắn nhe bà đã may mắn thế nào khicó Penelope chăm sóc. Không cần biết cả Prudence và Philippa đều kết hôn với haiquý ông giàu có và sở hữu quĩ to lớn đủ để săn sóc cho mọi tiện nghi của mẹ.Hay là chính bà Portia cũng có tài sản của riêng mình; khi gia đình bà đặt tiềnhồi môn, họ đã để một phần tư số đó là tài khoản cá nhân cho bà.Không, khi Portia nói về việc được “chăm sóc,” bà không có ýnói về tiền bạc. Cái Portia muốn là một nô lệ.Penelope thở dài. Trong tâm trí mình, cô đang nghiêm khắcvới mẹ thái quá. Cô thường làm thế. Mẹ rất yêu mến cô. Cô biết bà yêu cô. Và côyêu mẹ mình.Chỉ là đôi khi cô không ưamẹ nhiều.Hi vọng điều đó không làm cô thành một người xấu. Nhưng thậtđó, mẹ có thể làm người con tốt nhất, kiên nhẫn nhất nổi giận, và Penelope phảilà người đầu tiên thú nhận rằng, mình là người có lúc rất chua cay.“Sao con lại nghĩ Colin sẽ không lấy Felicity?” Portia hỏi.Penelope giật mình nhìn lên. Cô tưởng họ đã bàn việc đó xongrồi. Đáng lẽ cô phải biết. Mẹ là người rất dai dẳng. “À,” cô chầm chậm nói, “đểxem nào, con bé trẻ hơn ảnh mười hai tuổi.”“Pfft,” Portia đáp, tay vẫy vẫy xua đi. “Điều đó có là gì,và con biết mà.”Penelope nhăn mặt, rồi súyt xoa khi ngẫu nhiên bị kim đâm vàotay.“Hơn nữa,” Portia tiếp tục vui vẻ, “cậu …” – bà ngó xuống tờWhistledown để tìm cho được tuổichính xác của anh – “đã ba mươi ba! Làm sao mà cậu ta tránh được mười hai tuổikhác nhau giữa hai vợ chồng? Con không nghĩ là cậu ta sẽ lấy người bằng tuổi con chớ.”Penenlope m*t ngón tay bị thương, dù biết rằng cử chỉ đó rấtquê mùa. Nhưng cô cần phải đặt cái gì đó vào miệng để không thốt ra một lời gìđó kinh khủng, ghê gớm, và đầy thù hằn.Mẹ cô nói rất đúng. Nhiều hôn nhân của giới thượng lưu – cólẽ là hầu hết – đều có đàn ông cưới các cô gái trẻ hơn họ mười tuổi hoặc nhiềuhơn. Nhưng độ tuổi giữa Colin và Felicity dường như là xa hơn, có lẽ là vì …Penelope không kềm được nét kinh tởm trên mặt. “Con bé nhưlà một đứa em của anh ấy vậy. Một đứa em gái nhỏ.”“Penelope. Mẹ không nghĩ …”“Gần như là loạn luân,” Penelope lầm bầm.“Nói gì cơ?”Penelope cầm lấy kim chỉ lần nữa. “Không có gì.”“Mẹ nghe con nói gì mà.”Penelope lắc đầu. “Con đã hắng giọng. Có lẽ mẹ nghe…”“Mẹ nghe con nói gì đó. Mẹ chắc chắn!”Penelope rên lên. Cuộc sống tương lai hiện lên, dài đăngđẳng và chán ngắt phía trước. “Mẹ à,” cô nói, với sự kiên nhẫn, nếu không phảicủa vị thánh, thì ít nhất cũng là của một nữ tu sĩ sùng đạo, “Felicity đã gầnnhư đính hôn với cậu Albansdale rồi.”Portaion bắt đầu chà hai tay vào nhau. “Nó sẽ không đính hônnếu bắt được Colin Bridgerton.”“Felicity sẽ chếttrước khi theo đuổi anh Colin.”“Tất nhiên không. Nó là một đứa con gái thông minh. Bất cứai cũng có thể thấy được Colin là mối tốt hơn.”“Nhưng Felicity yêu công tử Albansdale!”Bà Portia liền như bong bóng xì hơi vào trong ghế nệm. “Đúnglà có điều đó.”“Và,” Penelope thêm vào với ý nghĩ tốt, “công tử Albansdalecó tài sản hoàn toàn to lớn.”Portia đập ngón trỏ vào má. “Đúng. Tuy,” bà nói sắc nhọn, “khôngbằng tài sản họ Bridgerton, nhưng cũng không phải là nhỏ.”Penelope biết là nên thôi đi, nhưng cô không thể ngăn lạimình mở miệng thêm lần cuối. “Thật sự đó, thưa mẹ, cậu ta là một người rất tốtcho Felicity. Chúng ta nên mừng cho nó.”“Mẹ biết, mẹ biết,” Portia càu nhàu. “Chỉ là mẹ muốn một đứacon gái của mẹ lấy người Bridgerton thôi. Thật là tuyệt vời! Mẹ sẽ là người nổinhất Luân Đôn trong hàng tuần. Có lẽ vài năm luôn.”Penelope đâm kim vào trong cái gối bên cạnh. Một cách xảgiận ngu ngốc, nhưng mà cách khác là cô phải nhảy dựng lên và hét, Còn con thì sao? Bà Portia dường nhưnghĩ là một khi Felicity gả đi, mơ ước làm sui gia với họ Bridgerton mãi mãi bịhủy diệt. Nhưng Penelope vẫn còn chưa gả – không phải là được tính sao?Có quá đáng lắm không khi muốn mẹ tự hào đến cô như ba ngườicon gái khác của bà? Penelope biết rằng Colin vốn sẽ không chọn cô, nhưng các bàmẹ không phải là thường mù quáng trước những khuyết điểm của con mình hay sao?Penelope rõ ràng thấy là Prudence, Philippa, hay ngay cả Felicity đều không cócơ hội với một chàng Bridgerton nào. Tại sao mẹ lại nghĩ là cả ba người đó đều tốthơn Penelope?Được, Penelope công nhận là Felicity nổi tiếng hơn nhiều sovới cả ba người chị gộp lại. Nhưng Prudence và Philippa chưa bao giờ là Không thể so sánh được. Hai người bọn họcũng đứng ngòai vòng dạ hội nhiều như Penelope.Trừ việc, dĩ nhiên, là bây giờ bọn họ đã có nơi có chốn. Nếulà Penelope thì cô sẽ không bám vào hai người đàn ông đó, nhưng ít nhất bây giờhai chị cũng là vợ người ta rồi.Tạ ơn trời, cuối cùng, tâm trí Portia cũng chuyển sang việckhác. “Mẹ phải đến thăm dì Violet,” bà nói. “Dì ấy chắc đang mừng lắm vì Colinđã về.”“Dì Bridgerton sẽ vui được gặp mẹ,” Penelope đáp.“Bà ấy thật tội nghiệp,” Portia nói, thở dài đầy kịch tính.“Bà ta rất lo lắng cho cậu, con biết đấy…”“Con biết.”“Mẹ cho là thật quá sức chịu đựng của một người mẹ. Đứa contrai lang bạt kỳ hồ bên ngoài, những nơi chỉ có Chúa mới biết, những đất nướcchắc chắn là ngoại đạo…”“Con tin là họ theo đạo Chúa ở Hy Lạp mà,” Penelope đáp nhỏ,đôi mắt trở lại việc khâu vá.“Đừng có cãi, Penelope Anne Featherington, bọn chúng đạo Công Giáo!” Portia rùng mình với từ đó.“Họ không phải Công giáo,” Penelope đáp lại, bỏ dở việc mayvá và đặt nó qua một bên. “Mà là đạo Hy Lạp Chính Thống.”“Hừ, dẫu sao cũng không thuộc Nhà thờ Anh quốc,” Portia khịtmũi đáp lại.“Xét bọn họ là người Hy Lạp, con nghĩ họ không lo về việc đócho lắm.”Mắt Portia nhíu lại bất mãn. “Mà làm sao con biết về đạo HyLạp này chứ? Không, đừng nói,” bà xua xua tay. “Con đọc nó ở đâu đó.”Penelope chỉ chớp mắt trong khi suy nghĩ câu trả lời thíchhợp.“Mẹ ước gì con đọc ít một chút,” Portia thở dài. “Mẹ có lẽ đãgả con đi được vài năm trước nếu con chịu quan tâm đến nghi thức xã giao và bớtđi … bớt đi …”Penelope phải hỏi. “Bớt đi cái gì?”“Mẹ không biết. Bất cứ cái gì đó hay làm con ngó mông lungvà mơ mộng thật nhiều.”“Con chỉ suy nghĩ,” Penelope lặng lẽ nói. “Có lúc con chỉmuốn ngừng lại và suy nghĩ.”“Ngừng cái gì?” bà Portia muốn biết.Penelope không thể không mỉm cười. Câu hỏi của bà Portiadường như đã nói hết những sự khác nhau giữa hai mẹ con. “Không có gì, thưamẹ,” Penelope đáp. “Thật đó.”Bà Portia trông có vẻ như là muốn nói gì thêm, rồi bà nghĩtốt hơn là không. Hoặc là bà chỉ đói bụng. Bà nhón lấy cái bánh bích quy khỏikhay trà và bỏ vào miệng.Penelope muốn lấy miếng bánh cuối cùng cho mình, nhưng rồiquyết định để dành cho mẹ. Cô nhất định phải giữ cho miệng mẹ bận rộn. Tán gẫuvề Colin Bridgerton là điều cuối cùng mà cô muốn vào lúc này.**“Colin đã về!”Penelope ngước lên khỏi quyển sách – Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp– và nhìn thấy Eloise Bridgerton xông vào phòng mình. Như thường lệ, Eloisekhông được thông báo. Người quản gia nhà Featherington đã quen nhìn thấy cô đếnđây chơi đến nỗi ông xem cô như người nhà.“Vậy à?” Penelope hỏi, khéo léo giả vờ (theo ý cô) vẻ khôngquan tâm y như thật. Dĩ nhiên, cô giấu cuốn Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp phía sau quyểnMathilda, tiểu thuyết của S. R. Fielding đã làm mưa làm gió năm trước. Mọingười đều có cuốn Mathilda cạnh bàn ngủ. Và nó đủ dày để che Tóm tắt Lịch sử HyLạp.Eloise ngồi xuống ghế. “Thật đó, anh ấy đen thui hà. Chắctại phơi nắng nhiều.”“Anh ấy đi Hy Lạp, có phải không?”Eloise lắc đầu. “Ảnh nói tình hình chiến tranh xấu hơn, vàquá nguy hiểm. Nên anh đi Cyprus.”“Ố ồ,” Penelope mỉm cười nói. “Vậy là Lady Whistledown đãnói sai.”Eloise mỉm nụ cười kiêu hãnh đặc trưng của họ Bridgerton, vàmột lần nữa Penelope nhận ra nàng thật may mắn có Eloise làm bạn. Nàng vàEloise là một cặp bất phân ly từ năm mười bảy tuổi. Họ cùng trải qua những mùadạ hội Luân Đôn, cùng trưởng thành, và trước sự kinh ngạc của hai bà mẹ, cùngnhau trở thành gái già.Eloise phân bua rằng mình chưa gặp người nào thích hợp.Penelope thì, dĩ nhiên, không cần phải hỏi.“Anh ấy thích Cypruskhông?” Penelope hỏi.Eloise thở dài. “Ảnh nói tuyệt vời lắm. Nói tôi sẽ thích đi dulịch. Dường như ai cũng đi đâu đó trừ tôi ra.”“Và tớ nữa,” Penelope nhắc bạn.“Và cậu,” Eloise đồng ý. “Cảm tạ Chúa cho cậu.”“Eloise!” Penelope thốt lên, liệng một cái gối vào bạn.Nhưng cô cũng cảm tạ ơn trời cho Eloise nữa. Mỗi ngày. Nhiều cô gái tìm cả đờicũng không có một cô bạn thân, và cô đây có một người bạn mà có thể nói hết mọithứ trên đời. Ừm, gần hết mọi thứ. Penelope chưa bao giờ kểbạn nghe tình cảm đơn phương của mình với Colin, dù cô cho rằng Eloise cũng đãđoán được. Nhưng Eloise quá tế nhị để đề cập đến chuyện này, càng khẳng định sựchắc chắn của Penelope là Colin sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Nếu Eloise đã nghĩ,trong một giây thôi, là Penelope thật sự có cơ hội với Colin, nàng ta sẽ lậpchiến lược làm mối ráo riết đến nỗi có thể gây ấn tượng với bất cứ đại tướngquân đội nào.Xét cho cùng thì Eloise quả là một người quản lý rất giỏi.“.. và ảnh nói sóng dồn đến nỗi ảnh phải nôn thốc nôn tháobên mạn thuyền, và …” Eloise nhăn. “Cậu không nghe tớ nói.”“Không,” Penelope thú nhận. “À, một chút xíu thôi. Không thểtin nổi anh Colin kể với cậu anh ấy đã ói.”“Hừm, tớ là em của ảnh mà.”“Ảnh sẽ nổi giận nếu biết cậu kể tớ nghe.”Eloise phẩy tay phản đối. “Ảnh không quan tâm đâu. Cậu cũngnhư là em gái mà.”Penelope mỉm cười, nhưng cùng lúc lại thở dài.“Mẹ hỏi anh năm – dĩ nhiên – là ảnh có định ở trong thànhphố cho đến hết mùa dạ hội không,” Eloise tiếp tục, “và – dĩ nhiên – là ảnh cốtrốn tránh câu trả lời, nhưng rồi tớ quyết định tra khảo ảnh..”“Hành động thông minh khủng khiếp,” Penelope lẩm bẩm.Eloise quăng cái gối vào cô. “Và cuối cùng cũng bắt anh ấy thúnhận là đúng, ảnh định sẽ ở lại ít nhất vài tháng. Nhưng bắt tớ không được nóivới Mẹ.”“À, thế thì anh ấy không” – Penelope hắng giọng – “được thôngminh khủng khiếp lắm. Nếu mẹ cậu nghĩ là ảnh chỉ ở đây một chút, bà sẽ gắng gấphai lần để làm mai. Tớ nghĩ đó là điều mà anh Colin muốn tránh nhiều nhất.”“Đó dường như là mục tiêu của đời ảnh,” Eloise đồng ý.“Nếu ảnh xoa dịu được bà rằng không có gì phải hấp tấp, cólẽ dì sẽ không quấy rầy anh nhiều.”“Một ý tưởng thú vị,” Eloise đáp, “nhưng có lẽ đúng trong lýthuyết hơn là thực tế. Mẹ tớ nhất định muốn nhìn thấy anh ấy cưới vợ đến nỗi cótăng cố gắng gấp đôi cũng chẳng làm gì. Những cố gắng bình thường cũng đủ làmanh ấy phát điên rồi.”“Một người có thể điên gấp hai không?” Penelope giễu. Eloisenghiêng đầu. “Không biết nữa,” cô đáp. “Và không nghĩ là tớ muốn biết.”Cả hai đều im lặng trong một thời gian (một sự kiện rất hiếmcó) và rồi Eloise đột nhiên nhảy lên và nói, “Tớ phải đi.”Penelope mỉm cười. Người khác không biết Eloise sẽ nghĩ rằngcô có thói quen hay thay đổi đề tài (và khá đột ngột), nhưng Penelope biết rằngsự thực hoàn toàn khác hẳn. Khi Eloise đã quyết định chuyện gì rồi, cô ấy khôngthể nào dứt bỏ được. Nghĩa là nếu Eloise đột nhiên muốn rời khỏi đây, có lẽ cóliên quan với việc họ đã bàn tán mới đây trong bữa chiều, và…“Anh Colin sẽ đến uống trà,” Eloise giải thích.Penelope mỉm cười. Cô thích được làm người đúng.“Cậu nên đến,” Eloise nói.Penelope lắc đầu. “Anh ấy sẽ chỉ muốn có gia đình thôi.”“Cậu có lẽ đúng,” Eloise nói, hơi gật đầu. “Vậy thôi, tớphải đi đây. Thành thật xin lỗi phải về sớm, nhưng tớ muốn cậu biết Colin đã vềnhà.”“Whistledown,” Penelope nhắc cô.“Đúng. Người đàn bà đó lấy tin chỗ nào nhỉ?” Eloise nói, lắcđầu thán phục. “Tớ thề là có khi bà ta biết nhiều về gia đình tớ đến nỗi tớkhông biết có nên sợ không nữa.”“Bà ta đâu thể tiếp tục lâu nữa,” Penelope phát biểu, đứngdậy để tiễn bạn ra về. “Thế nào cũng có người đoán ra được bà là ai, phải không?”“Không biết nữa.” Eloise đặt tay lên vặn cửa, vặn, và kéo.“Tớ cũng hay nghĩ vậy. Nhưng đã mười năm rồi. Hơn thế nữa. Nếu muốn bắt được bàta thì chẳng phải đã xảy ra rồi hay sao.”Penelope bước theo Eloise xuống cầu thang. “Dĩ nhiên bà ấysẽ phạm lỗi. Nhất định. Bà ta cũng chỉ là người.”Eloise phá ra cười. “Vậy mà tớ nghĩ bà đó là thần tiênphương nào chứ.”Penelope thấy mình cũng nhe răng cười.Eloise ngừng và quay lại đột ngột đến nỗi Penelope đâm sầmvào cô, xém chút nữa là cả hai lăn đùng xuống những bậc cuối cùng của cầuthang. “Cậu biết gì không?” Eloise hỏi.“Tớ không thể đoán được.”Eloise không thèm làm mặt hề. “Tớ cá rằng bà ta đã phạm lỗirồi,” cô nói.“Sao hả?”“Chính cậu đã nói mà. Bà ta – hoặc là ông ta, tớ nghĩ – đãviết mục báo đó hơn một thập niên. Không ai có thể làm việc lâu đến thế màkhông phạm lỗi nào. Cậu biết tớ nghĩ gì không?”Penelope chỉ giang hai tay vẻ nôn nóng.“Tớ nghĩ vấn đề là bọn mình chỉ quá ngu ngốc để chú ý đếnlỗi của bà ta.”Penelope nhìn bạn trừng trừng một hồi, rồi phá ra cười. “Oh,Eloise,” cô nói, chùi nước mắt. “Tớ yêu cậu quá.”Eloise nhăn răng. “Nếu thế thì tốt, tớ là gái già. Chúng tasẽ cùng lập một gia đình khi ba mươi tuổi và thật sự là hai lão thái thái.”Penelope chộp lấy ý kiến đó như là phao cứu hộ. “Cậu nghĩmình có thể không?” cô thốt. Và rồi, trong giọng khẽ khàng, sau khi lén lútquan sát hành lang, “Mẹ đã bắt đầu nói về tuổi già với sự thường xuyên đángngại.”“Chuyện đó có gì mà ngại?”“Có tớ ở trong mọi giấc mơ của bà, hầu hạ trên hai tay và haichân.”“Ôi trời.”“Tớ đã nghĩ tới một câu khác nhẹ nhàng hơn.”“Penelope!” Nhưng Eloise nhăn răng ra cười.“Tớ yêu mẹ tớ,” Penelope nói.“Tớ biết mà,” Eloise đáp, giọng có vẻ xuôi theo.“Không, mình nói thật.”Góc trái miệng của Eloise bắt đầu nhếch lên. “Mình biết mà.Thật đó.”“Chỉ là…”Eloise đưa một tay lên chặn. “Cậu không cần phải nói thêm.Tớ hiểu hết mà. Tớ… Ồ, chào bà Featherington!”“Eloise,” Portia thốt, hối hả bước về hướng cầu thang. “Dìkhông biết là cháu đang ở đây.”“Cháu lúc nào cũng lén lút mà,” Eloise đáp. “Có phần ngangngược nữa.”Portia mỉm cười thương mến. “Dì nghe anh cháu vừa trở về.”“Vâng, trong nhà ai cũng mừng cả.”“Dì biết, nhất là mẹ cháu.”“Thật đó. Mẹ cháu muốn điên cái đầu. Cháu nghĩ bà đang sắpxếp danh sách ngay bây giờ.”Tòan thân Portia ngẫng lên, như mọi khi nghe được cái gì cóthể được cho là chuyện phiếm. “Danh sách? Danh sách gì?”“Ồ, dì biết đấy, cái danh sách mà mẹ hay làm cho tất cả cácngười con lớn. Hôn phối tương lai hay tương tự.”“Tớ thắc mắc đấy,” Penelope nói giọng ráo hoảnh, “tương tựlà cái gì.”“Đôi khi mẹ cho tên một hay hai người hoàn toàn không xứngđể tô đậm thêm phẩm chất của những người xứng đáng.”Portia cười lớn. “Có lẽ bà ấy sẽ để con lên danh sách củaColin, Penelope!”Penelope không cười. Eloise cũng thế. Nhưng Portia không đểý.“À, cháu phải đi đây,” Eloise nói, hắng giọng để xóa giâyphút ngượng nghịu của hai trong ba người đứng giữa hành lang. “Anh Colin sẽ đếnuống trà. Mẹ cháu muốn cả gia đình tham gia.”“Mọi người sẽ đủ chỗ chứ?” Penelope hỏi. Biệt thự của phunhân Bridgerton rất lớn, nhưng các người con nhà Bridgerton, cùng với hôn phối,và cháu trai gái có tổng số là hai mươi mốt. Một đại gia đình thật sự.“Chúng tớ đến dinh thự Bridgerton,” Eloise giải thích. Mẹnàng đã rời khỏi ngôi nhà chính thức của họ Bridgerton sau khi con trai lớn lấyvợ. Anthony, người đã thừa kế danh hiệu tử tước từ năm mười tám, đã bảo Violetbà không cần phải đi, nhưng bà nhất quyết là chàng và vợ chàng cần có sự riêngtư của họ. Kết quả là, Anthony và Kate sống với ba con trong dinh thựBridgerton, còn Violet sống với ba người con còn độc thân (trừ Colin bởi vì anhcó nhà riêng) chỉ cách vài con đường ở số 5 đường Bruton. Sau hơn một năm vớinhiều dự định đặt tên cho nhà mới của phu nhân Bridgerton không thành công, giađình họ chỉ gọi nó đơn giản là Số Năm.“Chúc cháu vui vẻ nhé,” Portia nói. “Dì phải đi tìm Felicityđây. Chúng tôi đã trễ cuộc hẹn thử áo rồi.”Eloise nhìn Portia biến mất trên cầu thang và nói vớiPenelope, “Em cậu có vẻ ở chỗ may áo nhiều nhỉ.”Penelope nhún vai. “Felicity muốn điên đầu luôn về mấy vụthử áo, nhưng con bé là hi vọng duy nhất của mẹ về một đám cưới huy hoàng. Tớ elà mẹ tin Felicity sẽ chộp được ông công tước nào đó nếu nó bận một cái váy thíchhợp.”“Không phải con bé gần như hứa hôn với chàng Albansdale rồisao?”“Tớ nghĩ là chàng ta sẽ có thông báo chính thức vào tuầnsau. Nhưng cho đến khi đó, mẹ vẫn cố tìm người khác.” Cô trợn mắt lên. “Cậu tốtnhất là nên cảnh cáo người nhà cậu nên tránh xa ra.”“Gregory hả?” Eloise hỏi ngờ vực. “Nó còn chưa ra khỏi đạihọc mà.”“Colin.”“Colin?” Eloise phá lên cười hô hô. “Ồ, hài thật.”“Tớ đã nói với mẹ vậy rồi, nhưng cậu biết khi bà có ý nghĩ trongđầu rồi đấy.”Eloise khúc khích. “Giống tớ chứ gì, tớ biết.”“Dai dẳng đến tận giây phút cuối cùng.”“Dai dẳng có thể là điều tốt mà,” Eloise nhắc, “lúc thíchhợp.”“Đúng,” Penelope mỉm cười châm biếm, “và ở lúc không thíchhợp, đó sẽ là tuyệt đối ác mộng.”Eloise cười rộ. “Vui lên đi, bạn hiền. Ít nhất dì cũng đểcho cậu thoát khỏi mấy bộ áo màu vàng đó.”Penelope nhìn bộ áo buổi sáng, mà chính cô cũng phải tự nhận,là một màu xanh dễ thương. “Mẹ ngừng chọn đồ cho tớ một khi nhận ra tớ chínhthức trở thành ế hàng. Một cô gái không thể lấy chồng thì không xứng đáng vớithời gian và công sức bà bỏ ra để cho lời khuyên về thời trang. Mẹ đã khôngtheo kèm tớ khi đi mua sắm khoảng một năm rồi. Tuyệt vời!”Eloise mỉm cười với cô bạn thân, người có làn da ửng màuhồng phấn xinh xắn mỗi khi bận màu dịu. “Mọi người ai cũng biết, giây phút màcậu được phép chọn trang phục cho riêng mình. Ngay cả Lady Whistledown cũngphải có ý kiến!”“Tớ giấu bài báo đó khỏi mẹ,” Penelope thú nhận. “Tớ khôngmuốn bà bị buồn.”Eloise chớp mắt vài lần trước khi nói, “Cậu thật là tốt,Penelope.”“Tớ cũng có vài giây phút thiện lương và khoan dung.”“Người ta nói rằng,” Eloise hừ nhẹ, “Một phần quan trọng củathiện lương và khoan dung là khả năng không gây chú ý về sự thiện lương vàkhoan dung của người đó chứ.”Penelope mím môi vừa đầy Eloise ra cửa. “Cậu không cần phảivề nhà sao?”“Tớ đi đây! Tớ đi đây!”Và cô biến mất.* * *Thật là, Colin Bridgerton quyết định khi anh nếm hớp rượubrandy tuyệt vời, tốt được trở về Anh Quốc.Kỳ lạ, thật ra, anh thích được trở về cũng nhiều như thíchđược đi xa. Khoảng vài tháng nữa – nhiều nhất là sáu – anh sẽ lại ngứa ngáymuốn rời khỏi nữa, nhưng lúc này, Anh quốc tháng Tư tuyệt đối tuyệt vời.“Ngon lắm, phải không?”Colin ngước lên. Anh trai Anthony đang dựa vào cái bàn khổnglồ bằng gỗ cây đào của anh, ra dấu với anh bằng ly rượu brandy của ảnh.Colin gật. “Không nhận ra em nhớ nó thế nào cho đến khi trởvề. Ouzo cũng có sắc thái riêng, nhưng cái này” – anh nhấc ly lên – “là thiênđàng.”Anthony cười gượng. “Mà lần này cậu định ở lại bao lâu?”Colin bước đến bên cửa sổ và giả bộ nhìn ra ngoài. Anh cả ítkhi nào bỏ công che giấu sự thiếu kiên nhẫn với cái tính thích ngao du củaColin. Sự thật, Colin không thể nào trách anh ấy được. Thi thoảng, những lá thưkhó khăn lắm mới gởi về nhà được; anh đoán là cả gia đình thường phải đợi cảmột hay hai tháng để nhận được tin của anh. Dù biết anh sẽ chẳng thích thú gì ởđịa vị của họ – không bao giờ biết được người thân đã chết hay còn sống, lúcnào cũng thấp thỏm chờ đợi tiếng gõ cửa của người đưa thư – điều đó vẫn khôngđủ mạnh để giữ chân anh ở Anh Quốc.Cứ lâu lâu, anh chỉ đơn giản phải đi. Không có cách nào khác hơn để giải thích.Thoát khỏi xã hội thượng lưu, chỉ nghĩ đến anh như là mộtlãng tử đáng yêu và không hơn, khỏi Anh Quốc, nơi khuyến khích những người contrai thứ xung quân hay tu đạo, không có cái nào hợp với tính tình của anh. Ngaycả thoát khỏi gia đình, những người yêu anh vô điều kiện nhưng không hề biếtđiều anh thực sự muốn, tận sâu trong tâm hồn, là được làm cái gì đó.Anh cả Anthony giữ chức vụ tử tước, và với danh phận đó làtrách nhiệm khổng lồ. Anh trông nom bất động sản, quản lý tiền bạc của giađình, và chăm sóc cho vô số tá điền và gia nhân. Benedict, người anh thứ haichỉ lớn hơn bốn tuổi, là một họa sĩ lừng danh. Anh ấy bắt đầu với giấy và bútchì, nhưng với sự khuyến khích của vợ đã tiến lên vẽ tranh sơn dầu. Một trongnhững bức tranh phong cảnh của anh ấy giờ đây đang treo trong Phòng Triển LãmQuốc Gia.Anthony sẽ mãi mãi được nhớ đến trong gia phổ là đệ thất tửtước Bridgerton. Benedict sẽ sống mãi trong những bức họa của anh ấy, rất lâusau khi anh ấy đã qua đời.Nhưng Colin không có gì cả. Anh quản lý một gia sản nhỏ đượcthừa kế và anh tham dự tiệc tùng. Anh không bao giờ tưởng đến việc nói là anhđã không vui vẻ, nhưng có nhiều lúc anh chỉ muốn có một cái gì đó hơn là vuivẻ.Anh muốn một mục đích.Anh muốn một di sản.Anh muốn, nếu không để biết chắc thì ít nhất cũng để hivọng, rằng khi anh qua đời, anh sẽ được tưởng nhớ đến trong một cách khác hơnlà là trong tờ báo Society Papers của Lady Whistledown.“Colin?” tiếng anh trai vang lên dò hỏi.Colin quay lại và chớp mắt. Chắc chắn là Anthony đã hỏi anhmột câu gì đó, nhưng đâu đó trong cái đầu óc lơ mơ của mình, anh quên mất.“Ồ. Há.” Colin hắng giọng. “Em sẽ ở đây đến hết mùa, ítnhất.”Anthony không nói gì, nhưng thật khó để không chú ý đến vẻthỏa mãn trên gương mặt anh ấy.“Nếu không phải lý do nào khác,” Colin tiếp, nụ cười danhtiếng đóng trên mặt, “phải có ai đó chiều chuộng các con của anh chứ. Em khôngnghĩ bé Charlotte có đủ búp bê.”“Chỉ có năm mươi con thôi,” Anthony đồng ý với giọng khônglộ biểu tình nào. “Con bé bị bỏ bê lắm.”“Sinh nhật bé vào cuối tháng này, đúng không? Em sẽ phải bỏbê nó thêm vậy.”“Nhắc đến sinh nhật,” Anthony nói, an tọa vào cái ghế khổnglồ sau bàn, “sinh nhật mẹ là một tuần sau Chủ Nhật này đấy.”“Anh nghĩ em nhanh chóng về đây là vì sao chứ?”Anthony nhướng mày, và Colin có ấn tượng đặc biệt là anh ấyđang quyết định nếu Colin đã thực sự nhanh chóng về nhà dự sinh nhật của mẹ,hay chỉ đơn giản là anh đã lợi dụng một thời điểm tốt.“Tụi anh đang tổ chức một dạ tiệc cho mẹ,” Anthony nói.“Mẹ để anh sao?” Theo kinh nghiệm của Colin thì phụ nữ đếnmột tuổi nào đó thì không còn thích tiệc mừng sinh nhật nữa. Và mặc dù mẹ anhvẫn còn rất đáng yêu, bà chắc chắn đến một tuổi nào đó rồi.“Tụi anh bị ép phải sử dụng kế uy h**p,” Anthony thú nhận.“Mẹ phải đồng ý buổi tiệc nếu không tụi anh sẽ tiết lộ tuổi thật của mẹ.”Colin không nên hớp một hớp rượu brandy khi ấy; anh phát sặcvà chỉ gần tránh được trong đường tơ kẻ tóc không phun ra khắp người anh cả.“Em muốn thấy cảnh ấy quá.”Anthony mở miệng cười thỏa mãn. “Đó là một chiến lược thiêntài của anh.”Colin nốc hết ly rượu của mình. “Anh nghĩ coi, bao nhiêu cơhội trong đó là mẹ sẽ không dùng buổi dạ hội để tìm vợ cho em?”“Rất nhỏ.”“Em nghĩ thế.”Anthony dựa vào ghế. “Em đã ba mươi ba tuổi rồi, Colin…”Colin nhìn anh không tin. “Ối trời, đừng nói là anh cũng bắt đầu đấy nhé.”“Anh không thèm đâu. Anh chỉ muốn góp ý cậu nên để ý mộtchút trong mùa này thôi. Không cần phải tích cực tìm kiếm, nhưng không mất mát gìđể nghĩ tới khả năng đó cả.”Colin liếc ra cửa, tìm cách đi qua đó trong khoảng thời giansớm nhất. “Em xin khẳng định với anh là em không ghét ý tưởng hôn nhân chútnào.”“Anh không nghĩ cậu như thế,” Anthony phản đối.“Em chỉ không thấy có lý do gì để vội cả.”“Không bao giờ có lý do để vội,” Anthony đáp. “À, hiếm khi.Chỉ chiều mẹ thôi, được không?”Colin không nhận ra anh đang nắm giữ ly rượu không cho đếnkhi nó lọt qua khẽ tay anh và rơi xoảng xuống thảm lót sàn. “Chúa ơi,” anh thìthầm, “mẹ bệnh ư?”“Không!” Anthony nói, sự ngạc nhiên làm giọng anh trở nên totiếng và mạnh mẽ. “Mẹ sẽ thọ hơn chúng ta, anh chắc chắn thế.”“Vậy thì chuyện này là ý gì?”Anthony thở dài. “Anh chỉ muốn cậu hạnh phúc.”“Em hạnh phúc,” Colin khẳng định.“Thật sao?”“Thật, em là người đàn ông hạnh phúc nhất Luân Đôn. Đọc LadyWhistledown là biết. Bà ấy sẽ nói với anh như vậy.”Anthony liếc nhìn tờ báo trên bàn.“Ồ, có thể không phải tờ này, nhưng bất cứ tờ nào năm ngoái.Em đã được gọi là đầy mỵ lực nhiều hơn những lần Phu nhân Danburyđược gọi là đa sự, và cả hai ta đều biết đó là kỳ công như thế nào.”“Mỵ lực đâu cần thiết nghĩa là hạnh phúc,” Anthony nói nhẹnhàng.“Em không có giờ để tán chuyện này,” Colin càu nhàu. Cánhcửa chưa bao giờ trông đẹp đến thế.“Nếu cậu thật sự hạnh phúc,” Anthony khăng khăng, “cậu sẽkhông đi hoài.”Colin dừng lại, tay đặt trên nắm cửa. “Anthony, em thích đi du lịch.”“Liên miên?”“Em phải, nếu không thì em đã chả đi.”“Một câu nói lẫn tránh mà anh từng nghe.”“Và đây” – Colin nhìn anh trai, miệng nở nụcười tà quái – “là một chiến lược lẩn tránh.”“Colin!”Nhưng anh đã đi khỏi phòng rồi.