Lương Thi Ý lơ đãng quay đầu, không biết trời đã dần tối từ khi nào, cánh cửa sổ bám đầy hơi nước mờ mờ. Lương Thi Ý khẽ chau mày, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp 7h tối. Thời gian trôi qua nhanh thật. Nhanh tay khép quyển sách đang đọc lại, dọn dẹp đồ đạc rồi đi thẳng ra cửa thư viện. Lương Thi Ý nhìn từng hạt mưa tí tách rơi: Qủa nhiên. Mùa thu trời mau tối, thật giống như có ai đó đứng phía sau kéo màn sân khấu che đi ánh mặt trời, hơn nữa trời mưa liên tục khiến chung quanh cũng mang nét hiu quạnh, rất dễ khiến tâm trạng con người buồn bực, phiền não. Nhưng Lương Thi Ý không buồn bực, vì cô có mang theo ô… Lúc cô bật ô ra che mưa, chợt nghe hai nam sinh bên cạnh nói chuyện… “Sớm không mưa, muộn không mưa, lại mưa vào lúc này! Phải làm sao bây giờ?” “Hai người chúng ta đều không mang theo ô, phải chạy mưa về chứ sao.” “…” Lương Thi Ý bước xuống bậc tam cấp, đi vào trong mưa. Nước mưa không ngừng xuôi theo mặt ô chảy xuống, vỡ òa trên mặt đất như những đóa hoa. Không hiểu sao khi…
Tác giả: