“Dù mỉm cười xinh đẹp nhưng vẫn thanh lãnh như vậy, quả nhiên rất hợp với tên nàng.” Hắn nói xong liền ngã xuống, chết dưới chân ta. Tên ta là Yên Linh. Ta không phải sát thủ, trên đời này, ta chỉ giết người vì Lạc Vân. Ta thích mùa đông vì bông tuyết rất đẹp. Ta thích được đón lấy những bông tuyết rơi xuống, nhìn chúng tan đi trong lòng bàn tay, ta thích phồn hoa trong nháy mắt, thích vĩnh hằng chẳng dài lâu. Ta tin không có gì không thể thay đổi, trừ trái tim. Cho nên, bất kể đêm nay bên cạnh Lạc Vân có nữ nhân nào, ta vẫn biết, chàng chỉ yêu một người. Cho nên, bất kể chàng có quên được nữ nhân đó hay không, ta vẫn yêu chàng, chỉ yêu chàng. Vì chàng, ta có thể chết, thậm chí chịu đựng đau đớn tự đáy lòng mà tồn tại. Chỉ cần có chàng ở bên, ta không cần biết trái tim của chàng có phải đã chết từ lâu hay không.
Chương 4
Gặp Lại Đã Ở Giấc Chiêm BaoTác giả: Thẩm Khinh YTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Dù mỉm cười xinh đẹp nhưng vẫn thanh lãnh như vậy, quả nhiên rất hợp với tên nàng.” Hắn nói xong liền ngã xuống, chết dưới chân ta. Tên ta là Yên Linh. Ta không phải sát thủ, trên đời này, ta chỉ giết người vì Lạc Vân. Ta thích mùa đông vì bông tuyết rất đẹp. Ta thích được đón lấy những bông tuyết rơi xuống, nhìn chúng tan đi trong lòng bàn tay, ta thích phồn hoa trong nháy mắt, thích vĩnh hằng chẳng dài lâu. Ta tin không có gì không thể thay đổi, trừ trái tim. Cho nên, bất kể đêm nay bên cạnh Lạc Vân có nữ nhân nào, ta vẫn biết, chàng chỉ yêu một người. Cho nên, bất kể chàng có quên được nữ nhân đó hay không, ta vẫn yêu chàng, chỉ yêu chàng. Vì chàng, ta có thể chết, thậm chí chịu đựng đau đớn tự đáy lòng mà tồn tại. Chỉ cần có chàng ở bên, ta không cần biết trái tim của chàng có phải đã chết từ lâu hay không. Hàm Tình xuất hiện, ta không lường trước được.Thành trì vững chắc nhiều năm trong lòng Lạc Vân chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ.Khi nét cười hiện ra, ta nghe thấy tiếng hoa nở. Hàm Tình đứng dưới hoa, yên lặng không nói.“Tỷ tỷ…” Mặc dù ta dừng chân không bước lên, nhưng vẫn không khỏi thì thầm. Mà Lạc Vân đã ngây ngẩn từ lâu.Lúc này, cặp mắt của Hàm Tình thản nhiên lướt qua ta và Lạc Vân rồi quay người bước vào vòng tay của một nam nhân.Không, nàng ấy không phải tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không vờ như không biết Lạc Vân.Nhưng ngày đó tịch dương rơi xuống quá nhanh, ta thậm chí không thể thấy rõ sắc áo của nàng, vậy mà nó cũng như trải qua trăm năm.Lạc Vân lại đi Tây Song Mộng.Họa Đường, Đăng Noãn và Liêm Long Quyển không ở bên, chỉ có ta cùng chàng uống rượu.
Hàm Tình xuất hiện, ta không lường trước được.
Thành trì vững chắc nhiều năm trong lòng Lạc Vân chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ.
Khi nét cười hiện ra, ta nghe thấy tiếng hoa nở. Hàm Tình đứng dưới hoa, yên lặng không nói.
“Tỷ tỷ…” Mặc dù ta dừng chân không bước lên, nhưng vẫn không khỏi thì thầm. Mà Lạc Vân đã ngây ngẩn từ lâu.
Lúc này, cặp mắt của Hàm Tình thản nhiên lướt qua ta và Lạc Vân rồi quay người bước vào vòng tay của một nam nhân.
Không, nàng ấy không phải tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không vờ như không biết Lạc Vân.
Nhưng ngày đó tịch dương rơi xuống quá nhanh, ta thậm chí không thể thấy rõ sắc áo của nàng, vậy mà nó cũng như trải qua trăm năm.
Lạc Vân lại đi Tây Song Mộng.
Họa Đường, Đăng Noãn và Liêm Long Quyển không ở bên, chỉ có ta cùng chàng uống rượu.
Gặp Lại Đã Ở Giấc Chiêm BaoTác giả: Thẩm Khinh YTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Dù mỉm cười xinh đẹp nhưng vẫn thanh lãnh như vậy, quả nhiên rất hợp với tên nàng.” Hắn nói xong liền ngã xuống, chết dưới chân ta. Tên ta là Yên Linh. Ta không phải sát thủ, trên đời này, ta chỉ giết người vì Lạc Vân. Ta thích mùa đông vì bông tuyết rất đẹp. Ta thích được đón lấy những bông tuyết rơi xuống, nhìn chúng tan đi trong lòng bàn tay, ta thích phồn hoa trong nháy mắt, thích vĩnh hằng chẳng dài lâu. Ta tin không có gì không thể thay đổi, trừ trái tim. Cho nên, bất kể đêm nay bên cạnh Lạc Vân có nữ nhân nào, ta vẫn biết, chàng chỉ yêu một người. Cho nên, bất kể chàng có quên được nữ nhân đó hay không, ta vẫn yêu chàng, chỉ yêu chàng. Vì chàng, ta có thể chết, thậm chí chịu đựng đau đớn tự đáy lòng mà tồn tại. Chỉ cần có chàng ở bên, ta không cần biết trái tim của chàng có phải đã chết từ lâu hay không. Hàm Tình xuất hiện, ta không lường trước được.Thành trì vững chắc nhiều năm trong lòng Lạc Vân chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ.Khi nét cười hiện ra, ta nghe thấy tiếng hoa nở. Hàm Tình đứng dưới hoa, yên lặng không nói.“Tỷ tỷ…” Mặc dù ta dừng chân không bước lên, nhưng vẫn không khỏi thì thầm. Mà Lạc Vân đã ngây ngẩn từ lâu.Lúc này, cặp mắt của Hàm Tình thản nhiên lướt qua ta và Lạc Vân rồi quay người bước vào vòng tay của một nam nhân.Không, nàng ấy không phải tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không vờ như không biết Lạc Vân.Nhưng ngày đó tịch dương rơi xuống quá nhanh, ta thậm chí không thể thấy rõ sắc áo của nàng, vậy mà nó cũng như trải qua trăm năm.Lạc Vân lại đi Tây Song Mộng.Họa Đường, Đăng Noãn và Liêm Long Quyển không ở bên, chỉ có ta cùng chàng uống rượu.