Dylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả…
Chương 5
Chết ĐuốiTác giả: Nara KagerouTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyDylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả… Mùa hè năm sau, Dylan bắt đầu tập vẽ. Nó ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế yêu thích, vẽ mặt hồ và ngọn đồi và chim và sóc thập thò dưới hiên nhà. Maro nằm cạnh nó, vắt khô lọn tóc ướt; Dylan vẽ cả cậu nữa, dáng người nhỏ nhắn, đôi tai nhọn kỳ lạ nhô ra dưới đám tóc vàng rối tung và nụ cười mê hoặc như của tinh linh.“Đi bơi với mình.” Maro nói.“Mình sẽ chết đuối.” Dylan trả lời cũng như cả trăm lần trước, vén vài sợi tóc ra sau tai. Tóc nó thẳng, màu nâu tẻ nhạt và đã đến lúc phải cắt vì khi vẽ nó cứ bị tóc chấm vào mắt mãi. Maro thích thú ngắm Dylan vén tóc ra sau tai, vì bất kể cậu có làm vậy bao nhiêu lần, đám tóc nổi loạn vẫn cứ chuồi ra ngay sau đó. Cậu ngồi nhìn nó vẽ và cứ mỗi lần nó đưa tay lên thì lại cười khúc khích, cuối cùng lôi ra một sợi ruy băng và giúp nó buộc phần mái trước lại.Khi Ross nhác thấy chỏm tóc được thắt nơ hồng của nó, anh đi ngang qua mà không trêu chọc nó câu nào vì bận cười sặc sụa. Maro cũng cười nhưng Dylan để yên sợi dây trên đầu và cúi xuống vẽ tiếp.“Ít ra cũng lại bờ hồ ngồi với mình đi.” Maro dỗ dành, đặt tay lên đùi Dylan và nhìn nó bằng đôi mắt xanh thủy tinh. “Cậu có thể ngồi vẽ trên bến thuyền. Ngâm chân dưới nước.”Dylan không chịu ngâm chân nhưng đồng ý ngồi bên bờ hồ, chỉ cách mặt nước hiểm họa có hai mét, ngắm Maro ngụp lặn và nô đùa, tiếng cười vang cao sảng khoái, chiếc đuôi xanh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.Maro ra sức dùng lời ngon ngọt mời gọi, kéo nó về phía trước, cuối cùng dụ được nó ra đến giữa bến thuyền và cho nó ngồi vào chiếc ghế để sẵn đó. Dylan r*n r*, chân co sát ngực và đảo mắt ngờ vực nhìn ba bên ngập nước xung quanh. Maro cười khúc khích, vừa trêu nó vừa búng người lên xuống khỏi mặt hồ cho nó thấy nước vô hại như thế nào.*************Mùa hè năm sau, Dylan đem theo màu nước, ngồi bên mép bến thuyền và vẽ, chân lơ đãng đung đưa dưới mặt hồ. Maro lặn xuống và cù chân nó, cười lớn.“Đến lúc mình phải đi di trú rồi.” Maro nói, gối đầu và tay lên đùi Dylan, chiếc đuôi dài uể oải khuấy nước.“Mình biết.” Dylan nói và Maro ngồi dậy, một tay chống xuống bến còn một tay kéo đầu nó xuống.Môi cậu ấm và ướt, ngọt lịm vị dâu chín và phó mát và nước hồ, và khi cậu lùi lại, lưỡi vẫn còn lướt trên môi trước khi cậu rụt vào, và mỉm cười. “Mình yêu cậu.”Dylan thấy mặt mình nóng đỏ lên. Nó vòng tay qua vai bạn, ôm chặt, không nói một lời.Trước khi biến mất dưới làn nước sâu, Maro vẫy chào tạm biệt nó.
Mùa hè năm sau, Dylan bắt đầu tập vẽ. Nó ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế yêu thích, vẽ mặt hồ và ngọn đồi và chim và sóc thập thò dưới hiên nhà. Maro nằm cạnh nó, vắt khô lọn tóc ướt; Dylan vẽ cả cậu nữa, dáng người nhỏ nhắn, đôi tai nhọn kỳ lạ nhô ra dưới đám tóc vàng rối tung và nụ cười mê hoặc như của tinh linh.
“Đi bơi với mình.” Maro nói.
“Mình sẽ chết đuối.” Dylan trả lời cũng như cả trăm lần trước, vén vài sợi tóc ra sau tai. Tóc nó thẳng, màu nâu tẻ nhạt và đã đến lúc phải cắt vì khi vẽ nó cứ bị tóc chấm vào mắt mãi. Maro thích thú ngắm Dylan vén tóc ra sau tai, vì bất kể cậu có làm vậy bao nhiêu lần, đám tóc nổi loạn vẫn cứ chuồi ra ngay sau đó. Cậu ngồi nhìn nó vẽ và cứ mỗi lần nó đưa tay lên thì lại cười khúc khích, cuối cùng lôi ra một sợi ruy băng và giúp nó buộc phần mái trước lại.
Khi Ross nhác thấy chỏm tóc được thắt nơ hồng của nó, anh đi ngang qua mà không trêu chọc nó câu nào vì bận cười sặc sụa. Maro cũng cười nhưng Dylan để yên sợi dây trên đầu và cúi xuống vẽ tiếp.
“Ít ra cũng lại bờ hồ ngồi với mình đi.” Maro dỗ dành, đặt tay lên đùi Dylan và nhìn nó bằng đôi mắt xanh thủy tinh. “Cậu có thể ngồi vẽ trên bến thuyền. Ngâm chân dưới nước.”
Dylan không chịu ngâm chân nhưng đồng ý ngồi bên bờ hồ, chỉ cách mặt nước hiểm họa có hai mét, ngắm Maro ngụp lặn và nô đùa, tiếng cười vang cao sảng khoái, chiếc đuôi xanh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Maro ra sức dùng lời ngon ngọt mời gọi, kéo nó về phía trước, cuối cùng dụ được nó ra đến giữa bến thuyền và cho nó ngồi vào chiếc ghế để sẵn đó. Dylan r*n r*, chân co sát ngực và đảo mắt ngờ vực nhìn ba bên ngập nước xung quanh. Maro cười khúc khích, vừa trêu nó vừa búng người lên xuống khỏi mặt hồ cho nó thấy nước vô hại như thế nào.
*************
Mùa hè năm sau, Dylan đem theo màu nước, ngồi bên mép bến thuyền và vẽ, chân lơ đãng đung đưa dưới mặt hồ. Maro lặn xuống và cù chân nó, cười lớn.
“Đến lúc mình phải đi di trú rồi.” Maro nói, gối đầu và tay lên đùi Dylan, chiếc đuôi dài uể oải khuấy nước.
“Mình biết.” Dylan nói và Maro ngồi dậy, một tay chống xuống bến còn một tay kéo đầu nó xuống.
Môi cậu ấm và ướt, ngọt lịm vị dâu chín và phó mát và nước hồ, và khi cậu lùi lại, lưỡi vẫn còn lướt trên môi trước khi cậu rụt vào, và mỉm cười. “Mình yêu cậu.”
Dylan thấy mặt mình nóng đỏ lên. Nó vòng tay qua vai bạn, ôm chặt, không nói một lời.
Trước khi biến mất dưới làn nước sâu, Maro vẫy chào tạm biệt nó.
Chết ĐuốiTác giả: Nara KagerouTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyDylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả… Mùa hè năm sau, Dylan bắt đầu tập vẽ. Nó ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế yêu thích, vẽ mặt hồ và ngọn đồi và chim và sóc thập thò dưới hiên nhà. Maro nằm cạnh nó, vắt khô lọn tóc ướt; Dylan vẽ cả cậu nữa, dáng người nhỏ nhắn, đôi tai nhọn kỳ lạ nhô ra dưới đám tóc vàng rối tung và nụ cười mê hoặc như của tinh linh.“Đi bơi với mình.” Maro nói.“Mình sẽ chết đuối.” Dylan trả lời cũng như cả trăm lần trước, vén vài sợi tóc ra sau tai. Tóc nó thẳng, màu nâu tẻ nhạt và đã đến lúc phải cắt vì khi vẽ nó cứ bị tóc chấm vào mắt mãi. Maro thích thú ngắm Dylan vén tóc ra sau tai, vì bất kể cậu có làm vậy bao nhiêu lần, đám tóc nổi loạn vẫn cứ chuồi ra ngay sau đó. Cậu ngồi nhìn nó vẽ và cứ mỗi lần nó đưa tay lên thì lại cười khúc khích, cuối cùng lôi ra một sợi ruy băng và giúp nó buộc phần mái trước lại.Khi Ross nhác thấy chỏm tóc được thắt nơ hồng của nó, anh đi ngang qua mà không trêu chọc nó câu nào vì bận cười sặc sụa. Maro cũng cười nhưng Dylan để yên sợi dây trên đầu và cúi xuống vẽ tiếp.“Ít ra cũng lại bờ hồ ngồi với mình đi.” Maro dỗ dành, đặt tay lên đùi Dylan và nhìn nó bằng đôi mắt xanh thủy tinh. “Cậu có thể ngồi vẽ trên bến thuyền. Ngâm chân dưới nước.”Dylan không chịu ngâm chân nhưng đồng ý ngồi bên bờ hồ, chỉ cách mặt nước hiểm họa có hai mét, ngắm Maro ngụp lặn và nô đùa, tiếng cười vang cao sảng khoái, chiếc đuôi xanh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.Maro ra sức dùng lời ngon ngọt mời gọi, kéo nó về phía trước, cuối cùng dụ được nó ra đến giữa bến thuyền và cho nó ngồi vào chiếc ghế để sẵn đó. Dylan r*n r*, chân co sát ngực và đảo mắt ngờ vực nhìn ba bên ngập nước xung quanh. Maro cười khúc khích, vừa trêu nó vừa búng người lên xuống khỏi mặt hồ cho nó thấy nước vô hại như thế nào.*************Mùa hè năm sau, Dylan đem theo màu nước, ngồi bên mép bến thuyền và vẽ, chân lơ đãng đung đưa dưới mặt hồ. Maro lặn xuống và cù chân nó, cười lớn.“Đến lúc mình phải đi di trú rồi.” Maro nói, gối đầu và tay lên đùi Dylan, chiếc đuôi dài uể oải khuấy nước.“Mình biết.” Dylan nói và Maro ngồi dậy, một tay chống xuống bến còn một tay kéo đầu nó xuống.Môi cậu ấm và ướt, ngọt lịm vị dâu chín và phó mát và nước hồ, và khi cậu lùi lại, lưỡi vẫn còn lướt trên môi trước khi cậu rụt vào, và mỉm cười. “Mình yêu cậu.”Dylan thấy mặt mình nóng đỏ lên. Nó vòng tay qua vai bạn, ôm chặt, không nói một lời.Trước khi biến mất dưới làn nước sâu, Maro vẫy chào tạm biệt nó.