Tác giả:

Anh mất trí nhớ. Đây là phản ứng đầu tiên của cô sau khi anh mở mắt ra, chỉ vì trong ánh mắt anh nhìn cô đã không còn tình yêu say đắm nóng bỏng nữa. Anh đề phòng nhìn xung quanh, kể cả cô. Đào Tử tiến lên phía trước: “Em là Đào Tử.” “Tôi là ai?” Người đàn ông quả nhiên mất trí nhớ. Đào Tử cười: “Anh là Đinh Bành, bạn trai của em.” Người đàn ông lại chỉ lầm bầm lầu bầu: Đinh Bành, Đinh Bành… Phòng bệnh mà Đinh Bành ở là dành cho hai người, còn kèm theo toilet, rất thuận tiện. Bởi vì anh nằm viện, Đào Tử bán đi tất cả trang sức của mình đổi lấy tiền mặt. Có người nói, thượng đế lấy đi thứ này của bạn, tất nhiên sẽ trả lại cho bạn cái khác. Đào Tử chua xót, không có, đều không có gì cả, cô chỉ vô cùng khủng hoảng khi anh phát cáu với cô. “Cô gái này, cô đi theo tôi làm gì?” “Phiền quá, sao cô vẫn chưa đi.” “Tôi không ăn, cầm đi.” “Cút ngay.” Anh vung bàn tay to lên, gạt cô ngã vào hành lang màu trắng, anh cũng không quay đầu lại mà đi từng bước vào phòng bệnh. Bệnh viện, nhất là khoa…

Truyện chữ