Anh mất trí nhớ. Đây là phản ứng đầu tiên của cô sau khi anh mở mắt ra, chỉ vì trong ánh mắt anh nhìn cô đã không còn tình yêu say đắm nóng bỏng nữa. Anh đề phòng nhìn xung quanh, kể cả cô. Đào Tử tiến lên phía trước: “Em là Đào Tử.”
Gặp lại Tưởng Cửu Tân là trên con đường tĩnh lặng có bóng cây rậm rạp, trong hoàng hôn màu vàng, anh mặc âu phục mang giày da, bước chầm chậm dưới nắng chiều của hoàng hôn, bóng cây rọi trên người anh, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.