Tác giả:

Ánh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ. Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo. Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt. Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy. Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan. Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương. Ngẩng đầu ngắm trăng. Trăng của ai, đau cắt cõi lòng. Ai của ai, tóc ướt sương trong. Sơ ngộ Phượng Trường Ca năm ấy, Tiêu Yến mười tám tuổi. Là độ tuổi niên thiếu phong lưu. Ninh Vương khi đó nhiệt huyết cuồn cuộn, sảng khoái bước giang hồ, tiêu diêu thiên nhai. Bạch y như tuyết. Trường kiếm như ca. Tiêu Yến cưỡi ngựa đi trong gió xuân. Ven đường có rừng lê. Hoa mới nở, đóa đóa dải dải, trắng ngần như tuyết. Tiêu Yến nhướng mày, mỉm cười ngâm nga: “Vân mãn y thường nguyệt mãn thân. Khinh doanh quy bộ quá lưu trần.” (Xiêm áo lả lướt như mây, ánh trăng soi khắp thân thể. Bước đi đẹp nhẹ nhàng như gió cuốn bụi bay.)[*] Lúc đó, có một người thúc ngựa phi vọt qua, gấp rút như bị đuổi theo. Nhưng…

Chương 5

[Phiên Ngoại] Cận Sắc Như ThươngTác giả: Mộc Hoang, VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănÁnh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ. Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo. Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt. Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy. Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan. Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương. Ngẩng đầu ngắm trăng. Trăng của ai, đau cắt cõi lòng. Ai của ai, tóc ướt sương trong. Sơ ngộ Phượng Trường Ca năm ấy, Tiêu Yến mười tám tuổi. Là độ tuổi niên thiếu phong lưu. Ninh Vương khi đó nhiệt huyết cuồn cuộn, sảng khoái bước giang hồ, tiêu diêu thiên nhai. Bạch y như tuyết. Trường kiếm như ca. Tiêu Yến cưỡi ngựa đi trong gió xuân. Ven đường có rừng lê. Hoa mới nở, đóa đóa dải dải, trắng ngần như tuyết. Tiêu Yến nhướng mày, mỉm cười ngâm nga: “Vân mãn y thường nguyệt mãn thân. Khinh doanh quy bộ quá lưu trần.” (Xiêm áo lả lướt như mây, ánh trăng soi khắp thân thể. Bước đi đẹp nhẹ nhàng như gió cuốn bụi bay.)[*] Lúc đó, có một người thúc ngựa phi vọt qua, gấp rút như bị đuổi theo. Nhưng… Tiêu Yến đặt tên hài tử là Nhã Hề.Phượng Nhã Hề.Về sau của về sau, Nhã Hề từng níu tay áo Tiêu Yến hỏi, tại sao phụ vương đặt tên con là Nhã Hề?Tiêu Yến hôn má nó nói, phụ vương cũng không biết vì sao lại đặt tên con là Nhã Hề, chỉ cảm thấy tên này nghe rất hay.Đúng thế, nghe rất hay.Đúng thế, không biết.Lần đầu tiên Tiêu Yến hôn Phượng Trường Ca là vào một đêm mưa.Không trăng, không sao, một đêm mưa phùn lất phất.Đầu tối hôm ấy, Tiêu Yến đối ẩm cùng Phượng Trường Ca.Nửa đêm hôm ấy, Tiêu Yến dìu hắn vào giường.Nhìn sắc môi hồng nhạt, ma đưa lối quỷ dẫn đường liền hôn xuống.Phượng Trường Ca bỗng nhiên mở bừng mắt.Rồi trở mình ôm Tiêu Yến vào lòng.Quá nửa đêm hôm ấy, mưa vẫn rơi không ngừng.Rả rích rả rích, như ai khẽ ngâm nga.Mà cũng như ai nỉ non khóc.Sau khi Phượng Trường Ca thanh tỉnh, nói với Tiêu Yến ba chữ:“Xin thứ lỗi.”Tiêu Yến lặng im mỉm cười, nói:“Không sao.”Tiêu Yến biết, Phượng Trường Ca bắt đầu trốn tránh mình.Bằng hữu thân thiết gặp gỡ thường ngày từ từ trở thành rất lâu rất lâu mới có thể gặp.Mỗi lần gặp, đều là Tiêu Yến chủ động tìm hắn.Tiêu Yến giả vờ như không có chuyện lạ, giả vờ thân thiết như cũ, giả vờ cái gì cũng không biết, giả vờ cái gì cũng không có.Mà kỳ thực, đã có thì không còn giống như trước kia.Phượng Trường Ca không còn tùy ý thân mật với y như ngày trước.Phượng Trường Ca không cùng y vô thoại bất đàm như ngày trước.Phượng Trường Ca nhìn y bây giờ, nhãn thần hoài nghi.Phượng Trường Ca khi ở bên cạnh y, bắt đầu trở nên gượng gạo.Tiêu Yến cái gì cũng không nói.Y chỉ lặng lẽ mỉm cười.Giống như như thế trước đây.Tựa lúc bắt đầu, như thế.Sau này, tiểu Nhã Hề dần dần lớn lên.Sẽ nói chuyện.Chỉ là không biết vì sao, mỗi lần thấy Tiêu Yến, hài tử đều líu ríu gọi cha.Tiêu Yến rất ngượng, lần nào cũng dạy, nhưng không thành.Đến khi tiểu Nhã Hề lớn thêm được một chút, bắt đầu đặt câu hỏi.Khi Tiêu Yến dạy tiểu Nhã Hề không gọi mình là cha nữa, hài tử nghiêng đầu hỏi, không gọi cha nữa? Vậy cha hài tử muốn hài tử gọi cha là gì?Câu hỏi của hài tử vốn không có lí luận, Tiêu Yến cũng trả lời theo, cha hài tử muốn hài tử gọi cha là phụ vương.Tiểu Nhã Hề gật gật đầu, nói, nga, vậy tiểu Nhã Hề gọi cha là phụ vương.Sau đó, tiểu Nhã Hề nói với nhóm tiểu bằng hữu, không có mẹ là thế nào? Nhưng ta có cha, còn có phụ vương, các ngươi chắc chắn thua ta!Dù là thế nhưng Tiêu Yến nhất quyết không cho tiểu Nhã Hề gọi mình như vậy.Y lần nào cũng dạy, Nhã Hề, gọi thúc thúc.Hài tử thập phần bướng bỉnh, không nghe lời y, vẫn nhất nhất gọi y là phụ vương.Phụ vương. Phụ vương. Cha. Phụ vương.Chẳng biết vì sao, Tiêu Yến bỗng tức giận.Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Yến nghiêm mặt với hài tử y vô cùng yêu thương.Hài tử được y ôn nhu cưng chiều từ trước đến nay chưa từng thấy y nghiêm lệ, dĩ nhiên sợ đến khóc òa.Khóc nói, phụ vương đại hoại đản, con không thích phụ vương nữa!Rồi khóc chạy đi mất.Tiêu Yến sửng sốt, muốn đuổi theo, chuyển quá thân thể, nhưng lại dừng lại.Phượng Trường Ca đứng cách không xa đó, im lặng nhìn y.Ánh mắt sâu thẳm y không hiểu được..

Tiêu Yến đặt tên hài tử là Nhã Hề.

Phượng Nhã Hề.

Về sau của về sau, Nhã Hề từng níu tay áo Tiêu Yến hỏi, tại sao phụ vương đặt tên con là Nhã Hề?

Tiêu Yến hôn má nó nói, phụ vương cũng không biết vì sao lại đặt tên con là Nhã Hề, chỉ cảm thấy tên này nghe rất hay.

Đúng thế, nghe rất hay.

Đúng thế, không biết.

Lần đầu tiên Tiêu Yến hôn Phượng Trường Ca là vào một đêm mưa.

Không trăng, không sao, một đêm mưa phùn lất phất.

Đầu tối hôm ấy, Tiêu Yến đối ẩm cùng Phượng Trường Ca.

Nửa đêm hôm ấy, Tiêu Yến dìu hắn vào giường.

Nhìn sắc môi hồng nhạt, ma đưa lối quỷ dẫn đường liền hôn xuống.

Phượng Trường Ca bỗng nhiên mở bừng mắt.

Rồi trở mình ôm Tiêu Yến vào lòng.

Quá nửa đêm hôm ấy, mưa vẫn rơi không ngừng.

Rả rích rả rích, như ai khẽ ngâm nga.

Mà cũng như ai nỉ non khóc.

Sau khi Phượng Trường Ca thanh tỉnh, nói với Tiêu Yến ba chữ:

“Xin thứ lỗi.”

Tiêu Yến lặng im mỉm cười, nói:

“Không sao.”

Tiêu Yến biết, Phượng Trường Ca bắt đầu trốn tránh mình.

Bằng hữu thân thiết gặp gỡ thường ngày từ từ trở thành rất lâu rất lâu mới có thể gặp.

Mỗi lần gặp, đều là Tiêu Yến chủ động tìm hắn.

Tiêu Yến giả vờ như không có chuyện lạ, giả vờ thân thiết như cũ, giả vờ cái gì cũng không biết, giả vờ cái gì cũng không có.

Mà kỳ thực, đã có thì không còn giống như trước kia.

Phượng Trường Ca không còn tùy ý thân mật với y như ngày trước.

Phượng Trường Ca không cùng y vô thoại bất đàm như ngày trước.

Phượng Trường Ca nhìn y bây giờ, nhãn thần hoài nghi.

Phượng Trường Ca khi ở bên cạnh y, bắt đầu trở nên gượng gạo.

Tiêu Yến cái gì cũng không nói.

Y chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Giống như như thế trước đây.

Tựa lúc bắt đầu, như thế.

Sau này, tiểu Nhã Hề dần dần lớn lên.

Sẽ nói chuyện.

Chỉ là không biết vì sao, mỗi lần thấy Tiêu Yến, hài tử đều líu ríu gọi cha.

Tiêu Yến rất ngượng, lần nào cũng dạy, nhưng không thành.

Đến khi tiểu Nhã Hề lớn thêm được một chút, bắt đầu đặt câu hỏi.

Khi Tiêu Yến dạy tiểu Nhã Hề không gọi mình là cha nữa, hài tử nghiêng đầu hỏi, không gọi cha nữa? Vậy cha hài tử muốn hài tử gọi cha là gì?

Câu hỏi của hài tử vốn không có lí luận, Tiêu Yến cũng trả lời theo, cha hài tử muốn hài tử gọi cha là phụ vương.

Tiểu Nhã Hề gật gật đầu, nói, nga, vậy tiểu Nhã Hề gọi cha là phụ vương.

Sau đó, tiểu Nhã Hề nói với nhóm tiểu bằng hữu, không có mẹ là thế nào? Nhưng ta có cha, còn có phụ vương, các ngươi chắc chắn thua ta!

Dù là thế nhưng Tiêu Yến nhất quyết không cho tiểu Nhã Hề gọi mình như vậy.

Y lần nào cũng dạy, Nhã Hề, gọi thúc thúc.

Hài tử thập phần bướng bỉnh, không nghe lời y, vẫn nhất nhất gọi y là phụ vương.

Phụ vương. Phụ vương. Cha. Phụ vương.

Chẳng biết vì sao, Tiêu Yến bỗng tức giận.

Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Yến nghiêm mặt với hài tử y vô cùng yêu thương.

Hài tử được y ôn nhu cưng chiều từ trước đến nay chưa từng thấy y nghiêm lệ, dĩ nhiên sợ đến khóc òa.

Khóc nói, phụ vương đại hoại đản, con không thích phụ vương nữa!

Rồi khóc chạy đi mất.

Tiêu Yến sửng sốt, muốn đuổi theo, chuyển quá thân thể, nhưng lại dừng lại.

Phượng Trường Ca đứng cách không xa đó, im lặng nhìn y.

Ánh mắt sâu thẳm y không hiểu được.

.

[Phiên Ngoại] Cận Sắc Như ThươngTác giả: Mộc Hoang, VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănÁnh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ. Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo. Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt. Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy. Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan. Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương. Ngẩng đầu ngắm trăng. Trăng của ai, đau cắt cõi lòng. Ai của ai, tóc ướt sương trong. Sơ ngộ Phượng Trường Ca năm ấy, Tiêu Yến mười tám tuổi. Là độ tuổi niên thiếu phong lưu. Ninh Vương khi đó nhiệt huyết cuồn cuộn, sảng khoái bước giang hồ, tiêu diêu thiên nhai. Bạch y như tuyết. Trường kiếm như ca. Tiêu Yến cưỡi ngựa đi trong gió xuân. Ven đường có rừng lê. Hoa mới nở, đóa đóa dải dải, trắng ngần như tuyết. Tiêu Yến nhướng mày, mỉm cười ngâm nga: “Vân mãn y thường nguyệt mãn thân. Khinh doanh quy bộ quá lưu trần.” (Xiêm áo lả lướt như mây, ánh trăng soi khắp thân thể. Bước đi đẹp nhẹ nhàng như gió cuốn bụi bay.)[*] Lúc đó, có một người thúc ngựa phi vọt qua, gấp rút như bị đuổi theo. Nhưng… Tiêu Yến đặt tên hài tử là Nhã Hề.Phượng Nhã Hề.Về sau của về sau, Nhã Hề từng níu tay áo Tiêu Yến hỏi, tại sao phụ vương đặt tên con là Nhã Hề?Tiêu Yến hôn má nó nói, phụ vương cũng không biết vì sao lại đặt tên con là Nhã Hề, chỉ cảm thấy tên này nghe rất hay.Đúng thế, nghe rất hay.Đúng thế, không biết.Lần đầu tiên Tiêu Yến hôn Phượng Trường Ca là vào một đêm mưa.Không trăng, không sao, một đêm mưa phùn lất phất.Đầu tối hôm ấy, Tiêu Yến đối ẩm cùng Phượng Trường Ca.Nửa đêm hôm ấy, Tiêu Yến dìu hắn vào giường.Nhìn sắc môi hồng nhạt, ma đưa lối quỷ dẫn đường liền hôn xuống.Phượng Trường Ca bỗng nhiên mở bừng mắt.Rồi trở mình ôm Tiêu Yến vào lòng.Quá nửa đêm hôm ấy, mưa vẫn rơi không ngừng.Rả rích rả rích, như ai khẽ ngâm nga.Mà cũng như ai nỉ non khóc.Sau khi Phượng Trường Ca thanh tỉnh, nói với Tiêu Yến ba chữ:“Xin thứ lỗi.”Tiêu Yến lặng im mỉm cười, nói:“Không sao.”Tiêu Yến biết, Phượng Trường Ca bắt đầu trốn tránh mình.Bằng hữu thân thiết gặp gỡ thường ngày từ từ trở thành rất lâu rất lâu mới có thể gặp.Mỗi lần gặp, đều là Tiêu Yến chủ động tìm hắn.Tiêu Yến giả vờ như không có chuyện lạ, giả vờ thân thiết như cũ, giả vờ cái gì cũng không biết, giả vờ cái gì cũng không có.Mà kỳ thực, đã có thì không còn giống như trước kia.Phượng Trường Ca không còn tùy ý thân mật với y như ngày trước.Phượng Trường Ca không cùng y vô thoại bất đàm như ngày trước.Phượng Trường Ca nhìn y bây giờ, nhãn thần hoài nghi.Phượng Trường Ca khi ở bên cạnh y, bắt đầu trở nên gượng gạo.Tiêu Yến cái gì cũng không nói.Y chỉ lặng lẽ mỉm cười.Giống như như thế trước đây.Tựa lúc bắt đầu, như thế.Sau này, tiểu Nhã Hề dần dần lớn lên.Sẽ nói chuyện.Chỉ là không biết vì sao, mỗi lần thấy Tiêu Yến, hài tử đều líu ríu gọi cha.Tiêu Yến rất ngượng, lần nào cũng dạy, nhưng không thành.Đến khi tiểu Nhã Hề lớn thêm được một chút, bắt đầu đặt câu hỏi.Khi Tiêu Yến dạy tiểu Nhã Hề không gọi mình là cha nữa, hài tử nghiêng đầu hỏi, không gọi cha nữa? Vậy cha hài tử muốn hài tử gọi cha là gì?Câu hỏi của hài tử vốn không có lí luận, Tiêu Yến cũng trả lời theo, cha hài tử muốn hài tử gọi cha là phụ vương.Tiểu Nhã Hề gật gật đầu, nói, nga, vậy tiểu Nhã Hề gọi cha là phụ vương.Sau đó, tiểu Nhã Hề nói với nhóm tiểu bằng hữu, không có mẹ là thế nào? Nhưng ta có cha, còn có phụ vương, các ngươi chắc chắn thua ta!Dù là thế nhưng Tiêu Yến nhất quyết không cho tiểu Nhã Hề gọi mình như vậy.Y lần nào cũng dạy, Nhã Hề, gọi thúc thúc.Hài tử thập phần bướng bỉnh, không nghe lời y, vẫn nhất nhất gọi y là phụ vương.Phụ vương. Phụ vương. Cha. Phụ vương.Chẳng biết vì sao, Tiêu Yến bỗng tức giận.Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Yến nghiêm mặt với hài tử y vô cùng yêu thương.Hài tử được y ôn nhu cưng chiều từ trước đến nay chưa từng thấy y nghiêm lệ, dĩ nhiên sợ đến khóc òa.Khóc nói, phụ vương đại hoại đản, con không thích phụ vương nữa!Rồi khóc chạy đi mất.Tiêu Yến sửng sốt, muốn đuổi theo, chuyển quá thân thể, nhưng lại dừng lại.Phượng Trường Ca đứng cách không xa đó, im lặng nhìn y.Ánh mắt sâu thẳm y không hiểu được..

Chương 5