Tác giả:

Ánh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ. Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo. Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt. Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy. Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan. Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương. Ngẩng đầu ngắm trăng. Trăng của ai, đau cắt cõi lòng. Ai của ai, tóc ướt sương trong. Sơ ngộ Phượng Trường Ca năm ấy, Tiêu Yến mười tám tuổi. Là độ tuổi niên thiếu phong lưu. Ninh Vương khi đó nhiệt huyết cuồn cuộn, sảng khoái bước giang hồ, tiêu diêu thiên nhai. Bạch y như tuyết. Trường kiếm như ca. Tiêu Yến cưỡi ngựa đi trong gió xuân. Ven đường có rừng lê. Hoa mới nở, đóa đóa dải dải, trắng ngần như tuyết. Tiêu Yến nhướng mày, mỉm cười ngâm nga: “Vân mãn y thường nguyệt mãn thân. Khinh doanh quy bộ quá lưu trần.” (Xiêm áo lả lướt như mây, ánh trăng soi khắp thân thể. Bước đi đẹp nhẹ nhàng như gió cuốn bụi bay.)[*] Lúc đó, có một người thúc ngựa phi vọt qua, gấp rút như bị đuổi theo. Nhưng…

Chương 6

[Phiên Ngoại] Cận Sắc Như ThươngTác giả: Mộc Hoang, VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănÁnh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ. Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo. Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt. Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy. Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan. Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương. Ngẩng đầu ngắm trăng. Trăng của ai, đau cắt cõi lòng. Ai của ai, tóc ướt sương trong. Sơ ngộ Phượng Trường Ca năm ấy, Tiêu Yến mười tám tuổi. Là độ tuổi niên thiếu phong lưu. Ninh Vương khi đó nhiệt huyết cuồn cuộn, sảng khoái bước giang hồ, tiêu diêu thiên nhai. Bạch y như tuyết. Trường kiếm như ca. Tiêu Yến cưỡi ngựa đi trong gió xuân. Ven đường có rừng lê. Hoa mới nở, đóa đóa dải dải, trắng ngần như tuyết. Tiêu Yến nhướng mày, mỉm cười ngâm nga: “Vân mãn y thường nguyệt mãn thân. Khinh doanh quy bộ quá lưu trần.” (Xiêm áo lả lướt như mây, ánh trăng soi khắp thân thể. Bước đi đẹp nhẹ nhàng như gió cuốn bụi bay.)[*] Lúc đó, có một người thúc ngựa phi vọt qua, gấp rút như bị đuổi theo. Nhưng… Phượng Trường Ca thay đổi.Kỳ thực cũng không phải là thay đổi, mà là khôi phục dáng vẻ trước kia.Hắn không trốn tránh Tiêu Yến, thậm chí còn chủ động tìm Tiêu Yến.Lâu lắm rồi tại Ninh Vương phủ, quy ý (ý đi về) dường như không còn nữa.Như ngày xưa thân mật với Tiêu Yến, không chút cố kị kéo tay Tiêu Yến, ôm thắt lưng Tiêu Yến.Tiêu Yến nhíu mày, giả vờ không biết.Hứng khởi liền lôi Tiêu Yến đi so kiếm, nửa đêm thường chạy đến giường Tiêu Yến, ôm Tiêu Yến ngủ khoèo.Tiêu Yến đẩy, kéo, nhéo, bất luận kiểu gì hắn cũng không tỉnh.Cứ như con bạch tuộc ôm chặt cứng Tiêu Yến.Ninh Vương điện hạ không gì không làm được đành cười khổ.Sau đó đầu hàng.Sau đó mặc kệ.Sau đó thành nếp.Sau đó bình an.Nắng chiều lưa thưa.Tiêu Yến ngồi dưới tàng cây trong hoa viên, tay cầm quyển sách.Ánh nắng uể oải, chợp mắt nghỉ ngơi.Ấm áp bỗng nhiên tiêu thất, tựa như có bóng râm ngay trước mặt.Tiêu Yến không mở mắt.Y cảm thấy ấn đường ấm mềm.Đôi môi ôn nhuyễn. Nụ hôn mềm mại.Tiêu Yến cả kinh, mở choàng mắt.Đối diện chính là ánh mắt ngạc nhiên của Phượng Trường Ca.Tiêu Yến bình tĩnh trở lại, Phượng Trường Ca có chút xấu hổ, sau lại tự dưng giận dỗi.Đường đường là một nam nhân thập phần tuấn lãng mà bĩu môi như tiểu hài tử.Gì… gì chứ? Trước kia cùng ngao du giang hồ, ngay cả môi ngươi ta cũng đã hôn rồi, giờ hôn lên trán một chút đâu có sao?Tiêu Yến lẳng lặng nhìn hắn, đôi mày khẽ chau.Nhìn y nhíu mày, Phượng Trường Ca cảm thấy không hài lòng.Song dưới ánh mắt trong trẻo của y, hắn nói không nên lời.Thế này, làm sao bây giờ đây?Không muốn y nói, càng không muốn bị y nhìn.Thế nên khuynh thân một cái, hôn lên môi Tiêu Yến.Khi Phượng Trường Ca hốt hốt hoảng hoảng đi mất, Tiêu Yến vẫn ngẩn người ra đấy.Lại chau mày, chính là có điều suy nghĩ.Tiểu Nhã Hề ngoan ngoãn chạy đến ôm y, hỏi, thúc thúc, tại sao hôn cha?Tiêu Yến sửng sốt, lắc đầu mỉm cười, Nhã Hề nói không đúng rồi, rõ ràng cha ngươi hôn thúc thúc.Lời vừa nói ra, chẳng biết tại sao giật mình.Tiểu Nhã Hề phân tích, môi cha hôn môi thúc thúc, đương nhiên môi thúc thúc cũng hôn môi cha!Ninh Vương điện hạ trước giờ luôn ung dung tự tại dĩ nhiên bị một câu nói của tiểu hài tử làm nghẹn lời.Tiểu Nhã Hề chớp đôi mắt to, hỏi, tại sao lại hôn môi? Bình thường cha đều thích hôn má con nha.Tiêu Yến ngẩn ra, không tự chủ nói, hôn môi có nghĩa là thích.Tiểu Nhã Hề gật đầu, tựa như đã thông suốt, a, con đã hiểu.Sau đó kiễng chân, vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy cổ Tiêu Yến, đem đôi môi phấn nộn hôn cái chóc lên môi Tiêu Yến.Nhã Hề rất thích thúc thúc nên cũng muốn hôn!

Phượng Trường Ca thay đổi.

Kỳ thực cũng không phải là thay đổi, mà là khôi phục dáng vẻ trước kia.

Hắn không trốn tránh Tiêu Yến, thậm chí còn chủ động tìm Tiêu Yến.

Lâu lắm rồi tại Ninh Vương phủ, quy ý 

(ý đi về)

 dường như không còn nữa.

Như ngày xưa thân mật với Tiêu Yến, không chút cố kị kéo tay Tiêu Yến, ôm thắt lưng Tiêu Yến.

Tiêu Yến nhíu mày, giả vờ không biết.

Hứng khởi liền lôi Tiêu Yến đi so kiếm, nửa đêm thường chạy đến giường Tiêu Yến, ôm Tiêu Yến ngủ khoèo.

Tiêu Yến đẩy, kéo, nhéo, bất luận kiểu gì hắn cũng không tỉnh.

Cứ như con bạch tuộc ôm chặt cứng Tiêu Yến.

Ninh Vương điện hạ không gì không làm được đành cười khổ.

Sau đó đầu hàng.

Sau đó mặc kệ.

Sau đó thành nếp.

Sau đó bình an.

Nắng chiều lưa thưa.

Tiêu Yến ngồi dưới tàng cây trong hoa viên, tay cầm quyển sách.

Ánh nắng uể oải, chợp mắt nghỉ ngơi.

Ấm áp bỗng nhiên tiêu thất, tựa như có bóng râm ngay trước mặt.

Tiêu Yến không mở mắt.

Y cảm thấy ấn đường ấm mềm.

Đôi môi ôn nhuyễn. Nụ hôn mềm mại.

Tiêu Yến cả kinh, mở choàng mắt.

Đối diện chính là ánh mắt ngạc nhiên của Phượng Trường Ca.

Tiêu Yến bình tĩnh trở lại, Phượng Trường Ca có chút xấu hổ, sau lại tự dưng giận dỗi.

Đường đường là một nam nhân thập phần tuấn lãng mà bĩu môi như tiểu hài tử.

Gì… gì chứ? Trước kia cùng ngao du giang hồ, ngay cả môi ngươi ta cũng đã hôn rồi, giờ hôn lên trán một chút đâu có sao?

Tiêu Yến lẳng lặng nhìn hắn, đôi mày khẽ chau.

Nhìn y nhíu mày, Phượng Trường Ca cảm thấy không hài lòng.

Song dưới ánh mắt trong trẻo của y, hắn nói không nên lời.

Thế này, làm sao bây giờ đây?

Không muốn y nói, càng không muốn bị y nhìn.

Thế nên khuynh thân một cái, hôn lên môi Tiêu Yến.

Khi Phượng Trường Ca hốt hốt hoảng hoảng đi mất, Tiêu Yến vẫn ngẩn người ra đấy.

Lại chau mày, chính là có điều suy nghĩ.

Tiểu Nhã Hề ngoan ngoãn chạy đến ôm y, hỏi, thúc thúc, tại sao hôn cha?

Tiêu Yến sửng sốt, lắc đầu mỉm cười, Nhã Hề nói không đúng rồi, rõ ràng cha ngươi hôn thúc thúc.

Lời vừa nói ra, chẳng biết tại sao giật mình.

Tiểu Nhã Hề phân tích, môi cha hôn môi thúc thúc, đương nhiên môi thúc thúc cũng hôn môi cha!

Ninh Vương điện hạ trước giờ luôn ung dung tự tại dĩ nhiên bị một câu nói của tiểu hài tử làm nghẹn lời.

Tiểu Nhã Hề chớp đôi mắt to, hỏi, tại sao lại hôn môi? Bình thường cha đều thích hôn má con nha.

Tiêu Yến ngẩn ra, không tự chủ nói, hôn môi có nghĩa là thích.

Tiểu Nhã Hề gật đầu, tựa như đã thông suốt, a, con đã hiểu.

Sau đó kiễng chân, vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy cổ Tiêu Yến, đem đôi môi phấn nộn hôn cái chóc lên môi Tiêu Yến.

Nhã Hề rất thích thúc thúc nên cũng muốn hôn!

[Phiên Ngoại] Cận Sắc Như ThươngTác giả: Mộc Hoang, VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănÁnh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ. Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo. Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt. Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy. Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan. Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương. Ngẩng đầu ngắm trăng. Trăng của ai, đau cắt cõi lòng. Ai của ai, tóc ướt sương trong. Sơ ngộ Phượng Trường Ca năm ấy, Tiêu Yến mười tám tuổi. Là độ tuổi niên thiếu phong lưu. Ninh Vương khi đó nhiệt huyết cuồn cuộn, sảng khoái bước giang hồ, tiêu diêu thiên nhai. Bạch y như tuyết. Trường kiếm như ca. Tiêu Yến cưỡi ngựa đi trong gió xuân. Ven đường có rừng lê. Hoa mới nở, đóa đóa dải dải, trắng ngần như tuyết. Tiêu Yến nhướng mày, mỉm cười ngâm nga: “Vân mãn y thường nguyệt mãn thân. Khinh doanh quy bộ quá lưu trần.” (Xiêm áo lả lướt như mây, ánh trăng soi khắp thân thể. Bước đi đẹp nhẹ nhàng như gió cuốn bụi bay.)[*] Lúc đó, có một người thúc ngựa phi vọt qua, gấp rút như bị đuổi theo. Nhưng… Phượng Trường Ca thay đổi.Kỳ thực cũng không phải là thay đổi, mà là khôi phục dáng vẻ trước kia.Hắn không trốn tránh Tiêu Yến, thậm chí còn chủ động tìm Tiêu Yến.Lâu lắm rồi tại Ninh Vương phủ, quy ý (ý đi về) dường như không còn nữa.Như ngày xưa thân mật với Tiêu Yến, không chút cố kị kéo tay Tiêu Yến, ôm thắt lưng Tiêu Yến.Tiêu Yến nhíu mày, giả vờ không biết.Hứng khởi liền lôi Tiêu Yến đi so kiếm, nửa đêm thường chạy đến giường Tiêu Yến, ôm Tiêu Yến ngủ khoèo.Tiêu Yến đẩy, kéo, nhéo, bất luận kiểu gì hắn cũng không tỉnh.Cứ như con bạch tuộc ôm chặt cứng Tiêu Yến.Ninh Vương điện hạ không gì không làm được đành cười khổ.Sau đó đầu hàng.Sau đó mặc kệ.Sau đó thành nếp.Sau đó bình an.Nắng chiều lưa thưa.Tiêu Yến ngồi dưới tàng cây trong hoa viên, tay cầm quyển sách.Ánh nắng uể oải, chợp mắt nghỉ ngơi.Ấm áp bỗng nhiên tiêu thất, tựa như có bóng râm ngay trước mặt.Tiêu Yến không mở mắt.Y cảm thấy ấn đường ấm mềm.Đôi môi ôn nhuyễn. Nụ hôn mềm mại.Tiêu Yến cả kinh, mở choàng mắt.Đối diện chính là ánh mắt ngạc nhiên của Phượng Trường Ca.Tiêu Yến bình tĩnh trở lại, Phượng Trường Ca có chút xấu hổ, sau lại tự dưng giận dỗi.Đường đường là một nam nhân thập phần tuấn lãng mà bĩu môi như tiểu hài tử.Gì… gì chứ? Trước kia cùng ngao du giang hồ, ngay cả môi ngươi ta cũng đã hôn rồi, giờ hôn lên trán một chút đâu có sao?Tiêu Yến lẳng lặng nhìn hắn, đôi mày khẽ chau.Nhìn y nhíu mày, Phượng Trường Ca cảm thấy không hài lòng.Song dưới ánh mắt trong trẻo của y, hắn nói không nên lời.Thế này, làm sao bây giờ đây?Không muốn y nói, càng không muốn bị y nhìn.Thế nên khuynh thân một cái, hôn lên môi Tiêu Yến.Khi Phượng Trường Ca hốt hốt hoảng hoảng đi mất, Tiêu Yến vẫn ngẩn người ra đấy.Lại chau mày, chính là có điều suy nghĩ.Tiểu Nhã Hề ngoan ngoãn chạy đến ôm y, hỏi, thúc thúc, tại sao hôn cha?Tiêu Yến sửng sốt, lắc đầu mỉm cười, Nhã Hề nói không đúng rồi, rõ ràng cha ngươi hôn thúc thúc.Lời vừa nói ra, chẳng biết tại sao giật mình.Tiểu Nhã Hề phân tích, môi cha hôn môi thúc thúc, đương nhiên môi thúc thúc cũng hôn môi cha!Ninh Vương điện hạ trước giờ luôn ung dung tự tại dĩ nhiên bị một câu nói của tiểu hài tử làm nghẹn lời.Tiểu Nhã Hề chớp đôi mắt to, hỏi, tại sao lại hôn môi? Bình thường cha đều thích hôn má con nha.Tiêu Yến ngẩn ra, không tự chủ nói, hôn môi có nghĩa là thích.Tiểu Nhã Hề gật đầu, tựa như đã thông suốt, a, con đã hiểu.Sau đó kiễng chân, vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy cổ Tiêu Yến, đem đôi môi phấn nộn hôn cái chóc lên môi Tiêu Yến.Nhã Hề rất thích thúc thúc nên cũng muốn hôn!

Chương 6