Núi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1] hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải…
Chương 2
Đoạn Hồng TrầnTác giả: Nam Kha Ức MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNúi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1] hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải… Một đường vội vàng. Cầu đã đi ngang, núi cũng vượt.Một nơi Nam Hải, một chốn Tây Thiên, rốt cuộc có xa lắm không?Tề Thiên năm trăm năm trước, Ngộ Không năm trăm năm sau.Là Ngũ Chỉ sơn cắt đứt muôn vạn hồng trần.Quan Âm nói, Kim Thiền Tử, ta dẫn ngươi đi gặp Tề Thiên.Bên dưới Ngũ Chỉ sơn, thiếu niên hấp hối.Gương mặt Quan Âm thanh lãnh như sen, cặp mắt lá liễu, giữa lông mày có một dấu chu sa đỏ thẫm như máu.Thì ra ngươi đã không còn yêu Tề Thiên.Áo trắng phiêu diêu, man mác chúng sinh. Ngươi muốn ta yêu Tề Thiên thế nào?Dưới Ngũ Chỉ sơn, Quan Âm lệ rơi thành máu.Giữa Nam Hải mờ mịt, Tử Trúc Lâm mênh mông chỉ còn lại thương xót nhân gian.Vẫn nhớ tên thạch hầu bướng bỉnh kia.Quan Âm nam sinh nữ tướng, khuôn mặt tựa đài sen.“Tỷ tỷ trông giống hệt một đóa bạch liên.”“Con khỉ vô lễ! Quan Âm là nam thân.”Quan Âm khẽ cười, muôn vàn đóa sen nở rộ.Vừa nhắm mắt, đã là năm trăm năm.Ngộ Không mở mắt, ta không còn nhìn thấy Tề Thiên.Tiếp theo là Thiên Bồng, Quyển Liêm.Không ai nhớ rõ Tề Thiên.Ta mang theo trí nhớ của Kim Thiền Tử, năm này qua năm khác.Thường nhớ tới Cực Lạc điện, bạch sam thanh lãnh, niêm hoa mỉm cười,[3] chúng sinh điên đảo.Vong tình khí ái, phong ấn Tề Thiên.Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ.[4]Mà ta, chính là Kim Thiền Tử trong tấm áo trắng hư ảo.Như Lai duỗi tay ngọc nói, Kim Thiền Tử, ngươi và Tề Thiên xuống phàm giới nối tiếp duyên thầy trò đi.Ta yên lặng chắp tay.Như Lai, Như Lai, khi nào ta và ngươi nối tiếp tiền duyên?Ngươi muốn ta lên trời, ta quyết không xuống đất. Ngươi muốn ta trăn trở hồng trần, ta cũng quyết không hai lời.Chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp nhớ được nụ cười niêm hoa, chúng sinh điên đảo.Sau đó ta gặp Tề Thiên, Thiên Bồng và Quyển Liêm.Duy nhất Kim Thiền Tử, chưa từng vong xuyên.[5][1] Chính là Đường Tam Tạng. Tương truyền Đường Tam Tạng là đệ tử thứ hai của Như Lai, sau bị biếm xuống hạ giới thập thế luân hồi.[2] Cuộc đời bể dâu, thay đổi lớn lao trong đời.[3] Nguyên văn là “Niêm hoa nhất tiếu”, còn cách nói khác là “Niêm hoa vi tiếu”, cầm hoa mỉm cười, trích từ một giai thoại Thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật đưa cành hoa lên, tôn giả Ca Diếp mỉm cười.[4] Hình dung con người thay đổi thất thường hoặc giỏi về mánh khóe.[5] Tên một con sông ở âm phủ, linh hồn vượt qua nó có thể vào âm phủ và được luân hồi. Vong xuyên hà có vong xuyên thủy, uống vào sẽ quên hết thảy ký ức kiếp trước.
Một đường vội vàng. Cầu đã đi ngang, núi cũng vượt.
Một nơi Nam Hải, một chốn Tây Thiên, rốt cuộc có xa lắm không?
Tề Thiên năm trăm năm trước, Ngộ Không năm trăm năm sau.
Là Ngũ Chỉ sơn cắt đứt muôn vạn hồng trần.
Quan Âm nói, Kim Thiền Tử, ta dẫn ngươi đi gặp Tề Thiên.
Bên dưới Ngũ Chỉ sơn, thiếu niên hấp hối.
Gương mặt Quan Âm thanh lãnh như sen, cặp mắt lá liễu, giữa lông mày có một dấu chu sa đỏ thẫm như máu.
Thì ra ngươi đã không còn yêu Tề Thiên.
Áo trắng phiêu diêu, man mác chúng sinh. Ngươi muốn ta yêu Tề Thiên thế nào?
Dưới Ngũ Chỉ sơn, Quan Âm lệ rơi thành máu.
Giữa Nam Hải mờ mịt, Tử Trúc Lâm mênh mông chỉ còn lại thương xót nhân gian.
Vẫn nhớ tên thạch hầu bướng bỉnh kia.
Quan Âm nam sinh nữ tướng, khuôn mặt tựa đài sen.
“Tỷ tỷ trông giống hệt một đóa bạch liên.”
“Con khỉ vô lễ! Quan Âm là nam thân.”
Quan Âm khẽ cười, muôn vàn đóa sen nở rộ.
Vừa nhắm mắt, đã là năm trăm năm.
Ngộ Không mở mắt, ta không còn nhìn thấy Tề Thiên.
Tiếp theo là Thiên Bồng, Quyển Liêm.
Không ai nhớ rõ Tề Thiên.
Ta mang theo trí nhớ của Kim Thiền Tử, năm này qua năm khác.
Thường nhớ tới Cực Lạc điện, bạch sam thanh lãnh, niêm hoa mỉm cười,
chúng sinh điên đảo.
Vong tình khí ái, phong ấn Tề Thiên.
Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ.
Mà ta, chính là Kim Thiền Tử trong tấm áo trắng hư ảo.
Như Lai duỗi tay ngọc nói, Kim Thiền Tử, ngươi và Tề Thiên xuống phàm giới nối tiếp duyên thầy trò đi.
Ta yên lặng chắp tay.
Như Lai, Như Lai, khi nào ta và ngươi nối tiếp tiền duyên?
Ngươi muốn ta lên trời, ta quyết không xuống đất. Ngươi muốn ta trăn trở hồng trần, ta cũng quyết không hai lời.
Chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp nhớ được nụ cười niêm hoa, chúng sinh điên đảo.
Sau đó ta gặp Tề Thiên, Thiên Bồng và Quyển Liêm.
Duy nhất Kim Thiền Tử, chưa từng vong xuyên.
Chính là Đường Tam Tạng. Tương truyền Đường Tam Tạng là đệ tử thứ hai của Như Lai, sau bị biếm xuống hạ giới thập thế luân hồi.
Cuộc đời bể dâu, thay đổi lớn lao trong đời.
Nguyên văn là “Niêm hoa nhất tiếu”, còn cách nói khác là “Niêm hoa vi tiếu”, cầm hoa mỉm cười, trích từ một giai thoại Thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật đưa cành hoa lên, tôn giả Ca Diếp mỉm cười.
Hình dung con người thay đổi thất thường hoặc giỏi về mánh khóe.
Tên một con sông ở âm phủ, linh hồn vượt qua nó có thể vào âm phủ và được luân hồi. Vong xuyên hà có vong xuyên thủy, uống vào sẽ quên hết thảy ký ức kiếp trước.
Đoạn Hồng TrầnTác giả: Nam Kha Ức MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNúi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1] hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải… Một đường vội vàng. Cầu đã đi ngang, núi cũng vượt.Một nơi Nam Hải, một chốn Tây Thiên, rốt cuộc có xa lắm không?Tề Thiên năm trăm năm trước, Ngộ Không năm trăm năm sau.Là Ngũ Chỉ sơn cắt đứt muôn vạn hồng trần.Quan Âm nói, Kim Thiền Tử, ta dẫn ngươi đi gặp Tề Thiên.Bên dưới Ngũ Chỉ sơn, thiếu niên hấp hối.Gương mặt Quan Âm thanh lãnh như sen, cặp mắt lá liễu, giữa lông mày có một dấu chu sa đỏ thẫm như máu.Thì ra ngươi đã không còn yêu Tề Thiên.Áo trắng phiêu diêu, man mác chúng sinh. Ngươi muốn ta yêu Tề Thiên thế nào?Dưới Ngũ Chỉ sơn, Quan Âm lệ rơi thành máu.Giữa Nam Hải mờ mịt, Tử Trúc Lâm mênh mông chỉ còn lại thương xót nhân gian.Vẫn nhớ tên thạch hầu bướng bỉnh kia.Quan Âm nam sinh nữ tướng, khuôn mặt tựa đài sen.“Tỷ tỷ trông giống hệt một đóa bạch liên.”“Con khỉ vô lễ! Quan Âm là nam thân.”Quan Âm khẽ cười, muôn vàn đóa sen nở rộ.Vừa nhắm mắt, đã là năm trăm năm.Ngộ Không mở mắt, ta không còn nhìn thấy Tề Thiên.Tiếp theo là Thiên Bồng, Quyển Liêm.Không ai nhớ rõ Tề Thiên.Ta mang theo trí nhớ của Kim Thiền Tử, năm này qua năm khác.Thường nhớ tới Cực Lạc điện, bạch sam thanh lãnh, niêm hoa mỉm cười,[3] chúng sinh điên đảo.Vong tình khí ái, phong ấn Tề Thiên.Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ.[4]Mà ta, chính là Kim Thiền Tử trong tấm áo trắng hư ảo.Như Lai duỗi tay ngọc nói, Kim Thiền Tử, ngươi và Tề Thiên xuống phàm giới nối tiếp duyên thầy trò đi.Ta yên lặng chắp tay.Như Lai, Như Lai, khi nào ta và ngươi nối tiếp tiền duyên?Ngươi muốn ta lên trời, ta quyết không xuống đất. Ngươi muốn ta trăn trở hồng trần, ta cũng quyết không hai lời.Chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp nhớ được nụ cười niêm hoa, chúng sinh điên đảo.Sau đó ta gặp Tề Thiên, Thiên Bồng và Quyển Liêm.Duy nhất Kim Thiền Tử, chưa từng vong xuyên.[5][1] Chính là Đường Tam Tạng. Tương truyền Đường Tam Tạng là đệ tử thứ hai của Như Lai, sau bị biếm xuống hạ giới thập thế luân hồi.[2] Cuộc đời bể dâu, thay đổi lớn lao trong đời.[3] Nguyên văn là “Niêm hoa nhất tiếu”, còn cách nói khác là “Niêm hoa vi tiếu”, cầm hoa mỉm cười, trích từ một giai thoại Thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật đưa cành hoa lên, tôn giả Ca Diếp mỉm cười.[4] Hình dung con người thay đổi thất thường hoặc giỏi về mánh khóe.[5] Tên một con sông ở âm phủ, linh hồn vượt qua nó có thể vào âm phủ và được luân hồi. Vong xuyên hà có vong xuyên thủy, uống vào sẽ quên hết thảy ký ức kiếp trước.