Núi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1]  hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải…

Chương 3: Bát Giới thiên

Đoạn Hồng TrầnTác giả: Nam Kha Ức MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNúi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1]  hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải… Chốn nhân gian huyên náo, người đến người đi, rộn ràng nhộn nhạo.Từ Tây Trúc đến Tây Thiên, còn xa lắm không.Khi nàng mỉm cười, một tên bắn rơi pháp mạo[1] của ta, ta đã biết, nàng là Thỏ Ngọc tiểu tiên.Nàng làm nũng, nàng giả bộ, nàng nói đời đời kiếp kiếp muốn được ở bên ta.Song ta lại chua chát cười, vì sao ta luôn nhìn thấu được mọi chuyện?Ta nói, Thỏ Ngọc, trong mắt nàng chỉ có Thiên Bồng, cần gì phải lừa gạt bản thân?Thỏ Ngọc rơi lệ trong suốt, siết áo mím môi.Nàng nói, năm trăm năm trước.Thiên Bồng thân cao dáng ngọc, thanh sam lỗi lạc.Ngô Cương[2] anh dũng uy vũ, phong thái hiên ngang.Thỏ Ngọc nhỏ bé trong cung Quảng Hàn thầm yêu Thiên Bồng thượng tiên nho nhã tiêu sái. Trong mắt Thiên Bồng lại chỉ có Ngô Cương.Áo đỏ hào hùng, thanh sam như vẽ, khiến người khác không khỏi ao ước.Thỏ Ngọc sinh lòng đố kỵ, hãm hại Thiên Bồng.Đùa giỡn Hằng Nga, tội danh là vậy.Ngọc Đế giận dữ, phạt biếm[3] nhân gian.Bát Giới  không còn là Thiên Bồng.Tiêu sái trần thế giai công tử đã thành vĩnh viễn.Chỉ còn lại Ngô Cương, ngày qua ngày, năm qua năm, tại cung Quảng Hàn, dưới tàng quế hoa si ngốc chờ đợi. Không ngừng chặt cây quế, không ngừng tháo gỡ tơ tình vướng mắc.Đã không còn Thiên Bồng phong thần tuấn lãng, đã không còn thời khắc nâng chén cùng say.Thế gian chỉ có một Bát Giới, tham lam, mắt hí.Ta chắp tay hành lễ, mắt khép từ bi.Ta nói, Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc, Bát Giới kiếp này là Thiên Bồng thượng tiên kiếp trước.Thỏ Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc muôn phần.Ta nói, Thỏ Ngọc, nàng có thể yêu Thiên Bồng của hiện tại sao?Thoắt đã năm trăm năm, thiên thượng nhân gian.Rốt cuộc trò đuổi bắt mãi mãi không ngừng này là của ai với ai?Khi Ngộ Không không phải Tề Thiên, Thiên Bồng thành Bát Giới.Thế gian khắc khoải, hồng trần ngàn trượng.Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc, nàng biết sai chưa?Thỏ ngọc quỳ xuống đất, váy dài rủ thướt tha.Nàng ôm mặt nức nở, ân hận làm sai.Ta biết, kiếp này Bát Giới chỉ thích mỹ nữ mặc đồ đỏ.Ta cũng biết, Cao gia tiểu thư kia, có gương mặt lờ mờ ẩn hiện nét uy vũ của Ngô Cương.Đêm dài đi vào mộng của ta, ta mộng thấy thiên cung, trong cung Quảng Hàn, dưới tàng quế hoa. Một thân áo đỏ hào hùng, một bóng thanh sam như mực, nâng chén cùng say.Đợi khi người trở về, cùng uống rượu trường sinh.

Chốn nhân gian huyên náo, người đến người đi, rộn ràng nhộn nhạo.

Từ Tây Trúc đến Tây Thiên, còn xa lắm không.

Khi nàng mỉm cười, một tên bắn rơi pháp mạo

[1]

 của ta, ta đã biết, nàng là Thỏ Ngọc tiểu tiên.

Nàng làm nũng, nàng giả bộ, nàng nói đời đời kiếp kiếp muốn được ở bên ta.

Song ta lại chua chát cười, vì sao ta luôn nhìn thấu được mọi chuyện?

Ta nói, Thỏ Ngọc, trong mắt nàng chỉ có Thiên Bồng, cần gì phải lừa gạt bản thân?

Thỏ Ngọc rơi lệ trong suốt, siết áo mím môi.

Nàng nói, năm trăm năm trước.

Thiên Bồng thân cao dáng ngọc, thanh sam lỗi lạc.

Ngô Cương

[2]

 anh dũng uy vũ, phong thái hiên ngang.

Thỏ Ngọc nhỏ bé trong cung Quảng Hàn thầm yêu Thiên Bồng thượng tiên nho nhã tiêu sái. Trong mắt Thiên Bồng lại chỉ có Ngô Cương.

Áo đỏ hào hùng, thanh sam như vẽ, khiến người khác không khỏi ao ước.

Thỏ Ngọc sinh lòng đố kỵ, hãm hại Thiên Bồng.

Đùa giỡn Hằng Nga, tội danh là vậy.

Ngọc Đế giận dữ, phạt biếm

[3]

 nhân gian.

Bát Giới  không còn là Thiên Bồng.

Tiêu sái trần thế giai công tử đã thành vĩnh viễn.

Chỉ còn lại Ngô Cương, ngày qua ngày, năm qua năm, tại cung Quảng Hàn, dưới tàng quế hoa si ngốc chờ đợi. Không ngừng chặt cây quế, không ngừng tháo gỡ tơ tình vướng mắc.

Đã không còn Thiên Bồng phong thần tuấn lãng, đã không còn thời khắc nâng chén cùng say.

Thế gian chỉ có một Bát Giới, tham lam, mắt hí.

Ta chắp tay hành lễ, mắt khép từ bi.

Ta nói, Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc, Bát Giới kiếp này là Thiên Bồng thượng tiên kiếp trước.

Thỏ Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc muôn phần.

Ta nói, Thỏ Ngọc, nàng có thể yêu Thiên Bồng của hiện tại sao?

Thoắt đã năm trăm năm, thiên thượng nhân gian.

Rốt cuộc trò đuổi bắt mãi mãi không ngừng này là của ai với ai?

Khi Ngộ Không không phải Tề Thiên, Thiên Bồng thành Bát Giới.

Thế gian khắc khoải, hồng trần ngàn trượng.

Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc, nàng biết sai chưa?

Thỏ ngọc quỳ xuống đất, váy dài rủ thướt tha.

Nàng ôm mặt nức nở, ân hận làm sai.

Ta biết, kiếp này Bát Giới chỉ thích mỹ nữ mặc đồ đỏ.

Ta cũng biết, Cao gia tiểu thư kia, có gương mặt lờ mờ ẩn hiện nét uy vũ của Ngô Cương.

Đêm dài đi vào mộng của ta, ta mộng thấy thiên cung, trong cung Quảng Hàn, dưới tàng quế hoa. Một thân áo đỏ hào hùng, một bóng thanh sam như mực, nâng chén cùng say.

Đợi khi người trở về, cùng uống rượu trường sinh.

Đoạn Hồng TrầnTác giả: Nam Kha Ức MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNúi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1]  hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải… Chốn nhân gian huyên náo, người đến người đi, rộn ràng nhộn nhạo.Từ Tây Trúc đến Tây Thiên, còn xa lắm không.Khi nàng mỉm cười, một tên bắn rơi pháp mạo[1] của ta, ta đã biết, nàng là Thỏ Ngọc tiểu tiên.Nàng làm nũng, nàng giả bộ, nàng nói đời đời kiếp kiếp muốn được ở bên ta.Song ta lại chua chát cười, vì sao ta luôn nhìn thấu được mọi chuyện?Ta nói, Thỏ Ngọc, trong mắt nàng chỉ có Thiên Bồng, cần gì phải lừa gạt bản thân?Thỏ Ngọc rơi lệ trong suốt, siết áo mím môi.Nàng nói, năm trăm năm trước.Thiên Bồng thân cao dáng ngọc, thanh sam lỗi lạc.Ngô Cương[2] anh dũng uy vũ, phong thái hiên ngang.Thỏ Ngọc nhỏ bé trong cung Quảng Hàn thầm yêu Thiên Bồng thượng tiên nho nhã tiêu sái. Trong mắt Thiên Bồng lại chỉ có Ngô Cương.Áo đỏ hào hùng, thanh sam như vẽ, khiến người khác không khỏi ao ước.Thỏ Ngọc sinh lòng đố kỵ, hãm hại Thiên Bồng.Đùa giỡn Hằng Nga, tội danh là vậy.Ngọc Đế giận dữ, phạt biếm[3] nhân gian.Bát Giới  không còn là Thiên Bồng.Tiêu sái trần thế giai công tử đã thành vĩnh viễn.Chỉ còn lại Ngô Cương, ngày qua ngày, năm qua năm, tại cung Quảng Hàn, dưới tàng quế hoa si ngốc chờ đợi. Không ngừng chặt cây quế, không ngừng tháo gỡ tơ tình vướng mắc.Đã không còn Thiên Bồng phong thần tuấn lãng, đã không còn thời khắc nâng chén cùng say.Thế gian chỉ có một Bát Giới, tham lam, mắt hí.Ta chắp tay hành lễ, mắt khép từ bi.Ta nói, Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc, Bát Giới kiếp này là Thiên Bồng thượng tiên kiếp trước.Thỏ Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc muôn phần.Ta nói, Thỏ Ngọc, nàng có thể yêu Thiên Bồng của hiện tại sao?Thoắt đã năm trăm năm, thiên thượng nhân gian.Rốt cuộc trò đuổi bắt mãi mãi không ngừng này là của ai với ai?Khi Ngộ Không không phải Tề Thiên, Thiên Bồng thành Bát Giới.Thế gian khắc khoải, hồng trần ngàn trượng.Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc, nàng biết sai chưa?Thỏ ngọc quỳ xuống đất, váy dài rủ thướt tha.Nàng ôm mặt nức nở, ân hận làm sai.Ta biết, kiếp này Bát Giới chỉ thích mỹ nữ mặc đồ đỏ.Ta cũng biết, Cao gia tiểu thư kia, có gương mặt lờ mờ ẩn hiện nét uy vũ của Ngô Cương.Đêm dài đi vào mộng của ta, ta mộng thấy thiên cung, trong cung Quảng Hàn, dưới tàng quế hoa. Một thân áo đỏ hào hùng, một bóng thanh sam như mực, nâng chén cùng say.Đợi khi người trở về, cùng uống rượu trường sinh.

Chương 3: Bát Giới thiên