Mở cửa ra một cái, đã thấy một chàng trai nửa người trần như nhộng đang đứng trong phòng khách nhà mình, chuẩn bị tiếp tục c** q**n. Cái chìa khóa trong tay rơi cái bịch xuống đất. Cậu ta cũng nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu không nói ra lời, khó khăn lắm mới dùng âm thanh run rẩy rặn ra được mấy chữ. “C-cậu là a-ai vậy? Ở trong nhà tôi làm gì thế?” Nhà cậu? Nơi này thành nhà cậu từ khi nào vậy? Nếu không phải khi nãy tôi lấy chìa khóa từ túi quần ra mở cửa chống trộm thì tôi còn tin mình đi nhầm nhà được đó! Thế nhưng, nhìn đi, cái ba lô vứt ở trên ghế sa lông, a, màu sắc b**n th** như vậy rõ ràng là cái mà bà chị đã đặc biệt chọn để tặng khi tôi chuyển đi; còn cây đàn ghi-ta yêu quý dựng đằng kia nữa, thứ đã theo tôi sáu năm dài đằng đẵng, thậm chí lúc dọn đi còn không quên cầm nó trước tiên, làm sao có thể nhận nhầm được; cả chậu cây xương rồng e-chi-nô hoa hồng đầy sức sống mãnh liệt đằng kia nữa, cha nói nó có khả năng hấp thụ phóng xạ, tốt cho đường con cháu sau này. Không những thế…
Tác giả: