Mở cửa ra một cái, đã thấy một chàng trai nửa người trần như nhộng đang đứng trong phòng khách nhà mình, chuẩn bị tiếp tục c** q**n. Cái chìa khóa trong tay rơi cái bịch xuống đất. Cậu ta cũng nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu không nói ra lời, khó khăn lắm mới dùng âm thanh run rẩy rặn ra được mấy chữ. “C-cậu là a-ai vậy? Ở trong nhà tôi làm gì thế?” Nhà cậu? Nơi này thành nhà cậu từ khi nào vậy? Nếu không phải khi nãy tôi lấy chìa khóa từ túi quần ra mở cửa chống trộm thì tôi còn tin mình đi nhầm nhà được đó! Thế nhưng, nhìn đi, cái ba lô vứt ở trên ghế sa lông, a, màu sắc b**n th** như vậy rõ ràng là cái mà bà chị đã đặc biệt chọn để tặng khi tôi chuyển đi; còn cây đàn ghi-ta yêu quý dựng đằng kia nữa, thứ đã theo tôi sáu năm dài đằng đẵng, thậm chí lúc dọn đi còn không quên cầm nó trước tiên, làm sao có thể nhận nhầm được; cả chậu cây xương rồng e-chi-nô hoa hồng đầy sức sống mãnh liệt đằng kia nữa, cha nói nó có khả năng hấp thụ phóng xạ, tốt cho đường con cháu sau này. Không những thế…
Chương 7
Lãng Mạn Đầy NhàTác giả: Hoa Huyền CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Xuyên KhôngMở cửa ra một cái, đã thấy một chàng trai nửa người trần như nhộng đang đứng trong phòng khách nhà mình, chuẩn bị tiếp tục c** q**n. Cái chìa khóa trong tay rơi cái bịch xuống đất. Cậu ta cũng nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu không nói ra lời, khó khăn lắm mới dùng âm thanh run rẩy rặn ra được mấy chữ. “C-cậu là a-ai vậy? Ở trong nhà tôi làm gì thế?” Nhà cậu? Nơi này thành nhà cậu từ khi nào vậy? Nếu không phải khi nãy tôi lấy chìa khóa từ túi quần ra mở cửa chống trộm thì tôi còn tin mình đi nhầm nhà được đó! Thế nhưng, nhìn đi, cái ba lô vứt ở trên ghế sa lông, a, màu sắc b**n th** như vậy rõ ràng là cái mà bà chị đã đặc biệt chọn để tặng khi tôi chuyển đi; còn cây đàn ghi-ta yêu quý dựng đằng kia nữa, thứ đã theo tôi sáu năm dài đằng đẵng, thậm chí lúc dọn đi còn không quên cầm nó trước tiên, làm sao có thể nhận nhầm được; cả chậu cây xương rồng e-chi-nô hoa hồng đầy sức sống mãnh liệt đằng kia nữa, cha nói nó có khả năng hấp thụ phóng xạ, tốt cho đường con cháu sau này. Không những thế… Âu Dương Dực cuống đến độ muốn điên rồi!Trên giường, Trần Húc ôm người cuộn thành một đống, còn không ngừng kêu lạnh, rõ ràng là dầm mưa thành cảm luôn rồi. Vội vã cầm chăn lên đắp kín cho cậu ta, lại thấy hoàn toàn không có điểm chuyển biến tốt nào, lúc này cậu mới nhớ ra, chăn mền của mình đối với Trần Húc mà nói, căn bản không khác không khí là bao. Cái khăn lông hồi chiều chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cũng chính vì thế mà số thuốc khó khăn lắm mới đào ra cùng ly nước để nơi đầu giường hoàn toàn bị lãng quên. Hay là đánh tiếng cho người nhà cậu ta. Vô vọng, không biết địa chỉ nhà hay số điện thoại, liên lạc bằng cách nào đây?Người trên giường vẫn run như vậy, đột nhiên trong lòng lãnh hội sâu sắc ý nghĩa “vô kế khả thi” của cổ nhân.Tổ tiên xin đừng lừa gạt con. Tổ tiên xin đừng lừa gạt con… Trong lòng không ngừng cầu nguyện, một bên c** q**n áo bò lên giường, đem Trần Húc ôm vào trong lòng. Qua một lúc lâu, thân thể trong lòng mới ngừng run rẩy, hô hấp cũng vững vàng và điều hòa hơn. Âu Dương Dực thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai, nhất định phải ép Trần Húc khai rõ những thông tin kia!
Âu Dương Dực cuống đến độ muốn điên rồi!
Trên giường, Trần Húc ôm người cuộn thành một đống, còn không ngừng kêu lạnh, rõ ràng là dầm mưa thành cảm luôn rồi. Vội vã cầm chăn lên đắp kín cho cậu ta, lại thấy hoàn toàn không có điểm chuyển biến tốt nào, lúc này cậu mới nhớ ra, chăn mền của mình đối với Trần Húc mà nói, căn bản không khác không khí là bao. Cái khăn lông hồi chiều chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cũng chính vì thế mà số thuốc khó khăn lắm mới đào ra cùng ly nước để nơi đầu giường hoàn toàn bị lãng quên. Hay là đánh tiếng cho người nhà cậu ta. Vô vọng, không biết địa chỉ nhà hay số điện thoại, liên lạc bằng cách nào đây?
Người trên giường vẫn run như vậy, đột nhiên trong lòng lãnh hội sâu sắc ý nghĩa “vô kế khả thi” của cổ nhân.
Tổ tiên xin đừng lừa gạt con. Tổ tiên xin đừng lừa gạt con… Trong lòng không ngừng cầu nguyện, một bên c** q**n áo bò lên giường, đem Trần Húc ôm vào trong lòng. Qua một lúc lâu, thân thể trong lòng mới ngừng run rẩy, hô hấp cũng vững vàng và điều hòa hơn. Âu Dương Dực thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai, nhất định phải ép Trần Húc khai rõ những thông tin kia!
Lãng Mạn Đầy NhàTác giả: Hoa Huyền CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Xuyên KhôngMở cửa ra một cái, đã thấy một chàng trai nửa người trần như nhộng đang đứng trong phòng khách nhà mình, chuẩn bị tiếp tục c** q**n. Cái chìa khóa trong tay rơi cái bịch xuống đất. Cậu ta cũng nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu không nói ra lời, khó khăn lắm mới dùng âm thanh run rẩy rặn ra được mấy chữ. “C-cậu là a-ai vậy? Ở trong nhà tôi làm gì thế?” Nhà cậu? Nơi này thành nhà cậu từ khi nào vậy? Nếu không phải khi nãy tôi lấy chìa khóa từ túi quần ra mở cửa chống trộm thì tôi còn tin mình đi nhầm nhà được đó! Thế nhưng, nhìn đi, cái ba lô vứt ở trên ghế sa lông, a, màu sắc b**n th** như vậy rõ ràng là cái mà bà chị đã đặc biệt chọn để tặng khi tôi chuyển đi; còn cây đàn ghi-ta yêu quý dựng đằng kia nữa, thứ đã theo tôi sáu năm dài đằng đẵng, thậm chí lúc dọn đi còn không quên cầm nó trước tiên, làm sao có thể nhận nhầm được; cả chậu cây xương rồng e-chi-nô hoa hồng đầy sức sống mãnh liệt đằng kia nữa, cha nói nó có khả năng hấp thụ phóng xạ, tốt cho đường con cháu sau này. Không những thế… Âu Dương Dực cuống đến độ muốn điên rồi!Trên giường, Trần Húc ôm người cuộn thành một đống, còn không ngừng kêu lạnh, rõ ràng là dầm mưa thành cảm luôn rồi. Vội vã cầm chăn lên đắp kín cho cậu ta, lại thấy hoàn toàn không có điểm chuyển biến tốt nào, lúc này cậu mới nhớ ra, chăn mền của mình đối với Trần Húc mà nói, căn bản không khác không khí là bao. Cái khăn lông hồi chiều chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cũng chính vì thế mà số thuốc khó khăn lắm mới đào ra cùng ly nước để nơi đầu giường hoàn toàn bị lãng quên. Hay là đánh tiếng cho người nhà cậu ta. Vô vọng, không biết địa chỉ nhà hay số điện thoại, liên lạc bằng cách nào đây?Người trên giường vẫn run như vậy, đột nhiên trong lòng lãnh hội sâu sắc ý nghĩa “vô kế khả thi” của cổ nhân.Tổ tiên xin đừng lừa gạt con. Tổ tiên xin đừng lừa gạt con… Trong lòng không ngừng cầu nguyện, một bên c** q**n áo bò lên giường, đem Trần Húc ôm vào trong lòng. Qua một lúc lâu, thân thể trong lòng mới ngừng run rẩy, hô hấp cũng vững vàng và điều hòa hơn. Âu Dương Dực thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai, nhất định phải ép Trần Húc khai rõ những thông tin kia!