Tác giả:

Khi Lý Uyên nhặt được Diệp Thanh Ca ở ven đường thì Diệp Thanh Ca đang cầm kim nguyên bảo chơi điệp la hán [1]. [1] Điệp la hán: chồng người, hiểu đơn giản là lấy kim nguyên bảo xếp thành chồng. Là một tân binh đản tử [2] nhất cùng nhị bạch (một nghèo hai trắng), Lý Uyên cảm thấy mình bị cái vô lý thủ nháo [3] này thương tổn. [2] Tân binh đản tử: Là một xưng hô rất thú vị. Người vừa vào bộ đội chưa quen thuộc quy tắc bên trong, hơn nữa thiếu thường thức về lôi kéo quan hệ, chính là “sinh”, cần “phu hoá (ấp trứng)”, cho nên gọi là “đản tử (quả trứng)”. [3] Vô lý thủ nháo: cố tình gây sự. Lý Uyên: Vị tiểu huynh đệ này. Diệp Thanh Ca liếc mắt: Gì vậy? Lý Uyên: Bộ dáng ngươi thế này, không sợ gặp phải phôi nhân (người xấu) à? Diệp Thanh Ca vỗ vỗ bội kiếm bên hông: Ai dám phôi ta? Tâm tình Lý Uyên phức tạp ước lượng cái đầu của Diệp Thanh Ca một chút. Mới đến thắt lưng mình, nhưng lại buộc tóc đuôi ngựa đến cao thật cao.

Chương 5

Ngươi Là Người Của TaTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Xuyên KhôngKhi Lý Uyên nhặt được Diệp Thanh Ca ở ven đường thì Diệp Thanh Ca đang cầm kim nguyên bảo chơi điệp la hán [1]. [1] Điệp la hán: chồng người, hiểu đơn giản là lấy kim nguyên bảo xếp thành chồng. Là một tân binh đản tử [2] nhất cùng nhị bạch (một nghèo hai trắng), Lý Uyên cảm thấy mình bị cái vô lý thủ nháo [3] này thương tổn. [2] Tân binh đản tử: Là một xưng hô rất thú vị. Người vừa vào bộ đội chưa quen thuộc quy tắc bên trong, hơn nữa thiếu thường thức về lôi kéo quan hệ, chính là “sinh”, cần “phu hoá (ấp trứng)”, cho nên gọi là “đản tử (quả trứng)”. [3] Vô lý thủ nháo: cố tình gây sự. Lý Uyên: Vị tiểu huynh đệ này. Diệp Thanh Ca liếc mắt: Gì vậy? Lý Uyên: Bộ dáng ngươi thế này, không sợ gặp phải phôi nhân (người xấu) à? Diệp Thanh Ca vỗ vỗ bội kiếm bên hông: Ai dám phôi ta? Tâm tình Lý Uyên phức tạp ước lượng cái đầu của Diệp Thanh Ca một chút. Mới đến thắt lưng mình, nhưng lại buộc tóc đuôi ngựa đến cao thật cao. Lý Uyên luyện thương pháp trong viện, Diệp Thanh Ca nâng cằm ngồi ở gốc cây xem: Ngươi phải luyện võ thật giỏi, sau này phải bảo hộ ta.Lý Uyên buồn cười: Trường thương này của ta, để bảo hộ Đại Đường.Diệp Thanh Ca tức giận giậm chân, tiểu ngoa tử (ủng) kim xán xán (vàng lấp lánh) giẫm cho một mảnh bụi đất bay lên: Ngươi là của ta, ngươi cứ chần chừ là thế nào! Đại Đường là ai!Lý Uyên đi tới, xoắn xoắn cái đuôi ngựa nhỏ của hắn: Được rồi, đừng tức giận.Diệp Thanh Ca bĩu môi: Hừ.Lý Uyên cười cười: Cũng bảo hộ ngươi mà.*Thời điểm thiên sách tồn tại là trong thời Đại Đường.

Lý Uyên luyện thương pháp trong viện, Diệp Thanh Ca nâng cằm ngồi ở gốc cây xem: Ngươi phải luyện võ thật giỏi, sau này phải bảo hộ ta.

Lý Uyên buồn cười: Trường thương này của ta, để bảo hộ Đại Đường.

Diệp Thanh Ca tức giận giậm chân, tiểu ngoa tử (ủng) kim xán xán (vàng lấp lánh) giẫm cho một mảnh bụi đất bay lên: Ngươi là của ta, ngươi cứ chần chừ là thế nào! Đại Đường là ai!

Lý Uyên đi tới, xoắn xoắn cái đuôi ngựa nhỏ của hắn: Được rồi, đừng tức giận.

Diệp Thanh Ca bĩu môi: Hừ.

Lý Uyên cười cười: Cũng bảo hộ ngươi mà.

*Thời điểm thiên sách tồn tại là trong thời Đại Đường.

Ngươi Là Người Của TaTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Xuyên KhôngKhi Lý Uyên nhặt được Diệp Thanh Ca ở ven đường thì Diệp Thanh Ca đang cầm kim nguyên bảo chơi điệp la hán [1]. [1] Điệp la hán: chồng người, hiểu đơn giản là lấy kim nguyên bảo xếp thành chồng. Là một tân binh đản tử [2] nhất cùng nhị bạch (một nghèo hai trắng), Lý Uyên cảm thấy mình bị cái vô lý thủ nháo [3] này thương tổn. [2] Tân binh đản tử: Là một xưng hô rất thú vị. Người vừa vào bộ đội chưa quen thuộc quy tắc bên trong, hơn nữa thiếu thường thức về lôi kéo quan hệ, chính là “sinh”, cần “phu hoá (ấp trứng)”, cho nên gọi là “đản tử (quả trứng)”. [3] Vô lý thủ nháo: cố tình gây sự. Lý Uyên: Vị tiểu huynh đệ này. Diệp Thanh Ca liếc mắt: Gì vậy? Lý Uyên: Bộ dáng ngươi thế này, không sợ gặp phải phôi nhân (người xấu) à? Diệp Thanh Ca vỗ vỗ bội kiếm bên hông: Ai dám phôi ta? Tâm tình Lý Uyên phức tạp ước lượng cái đầu của Diệp Thanh Ca một chút. Mới đến thắt lưng mình, nhưng lại buộc tóc đuôi ngựa đến cao thật cao. Lý Uyên luyện thương pháp trong viện, Diệp Thanh Ca nâng cằm ngồi ở gốc cây xem: Ngươi phải luyện võ thật giỏi, sau này phải bảo hộ ta.Lý Uyên buồn cười: Trường thương này của ta, để bảo hộ Đại Đường.Diệp Thanh Ca tức giận giậm chân, tiểu ngoa tử (ủng) kim xán xán (vàng lấp lánh) giẫm cho một mảnh bụi đất bay lên: Ngươi là của ta, ngươi cứ chần chừ là thế nào! Đại Đường là ai!Lý Uyên đi tới, xoắn xoắn cái đuôi ngựa nhỏ của hắn: Được rồi, đừng tức giận.Diệp Thanh Ca bĩu môi: Hừ.Lý Uyên cười cười: Cũng bảo hộ ngươi mà.*Thời điểm thiên sách tồn tại là trong thời Đại Đường.

Chương 5