Tác giả:

Chủ nhân còn chưa thức dậy, nhưng tôi đã không kiềm được mà kích động sủa ầm ĩ. Nguyên nhân là vì tối hôm qua tôi ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe một tiếng hét thảm của ông lão què chân cách vách, mười lăm phút sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi in ỏi xông vào vùng nông thôn nhỏ bé này, sau đó làm cho gà bay chó sủa, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc thê lương của phụ nữ. Thế nhưng chuồng chó quá nhỏ, gần đây tôi cũng không biết tiết chế mà càng ngày càng phì, chết sống cũng không chui ra được, chỉ có thể thê thảm mà đưa cái đầu chó ra ngoài nhìn xung quanh. Nhưng đáng tiếc, đôi mắt chó chỉ có thể thấy được cái mông to của thím Vương. Nhưng cũng hiểu đại khái mọi chuyện! Ông lão sát vách là người đưa đò, bình thường đứa con bất hiếu của ông thỉnh thoảng sẽ trở về chỉ vào ông mà mắng “Một cái thân già của ông sao còn chưa chết đi”, ông lão vẫn bình tĩnh như uống thuốc an thần, không dặm chân không nheo mắt, quơ gậy tới tắp, thẳng đến khi tên khốn kia lùi xa hai dặm, nghe chủ…

Chương 3

Trung KhuyểnTác giả: XJDEbaidingTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Tiên HiệpChủ nhân còn chưa thức dậy, nhưng tôi đã không kiềm được mà kích động sủa ầm ĩ. Nguyên nhân là vì tối hôm qua tôi ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe một tiếng hét thảm của ông lão què chân cách vách, mười lăm phút sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi in ỏi xông vào vùng nông thôn nhỏ bé này, sau đó làm cho gà bay chó sủa, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc thê lương của phụ nữ. Thế nhưng chuồng chó quá nhỏ, gần đây tôi cũng không biết tiết chế mà càng ngày càng phì, chết sống cũng không chui ra được, chỉ có thể thê thảm mà đưa cái đầu chó ra ngoài nhìn xung quanh. Nhưng đáng tiếc, đôi mắt chó chỉ có thể thấy được cái mông to của thím Vương. Nhưng cũng hiểu đại khái mọi chuyện! Ông lão sát vách là người đưa đò, bình thường đứa con bất hiếu của ông thỉnh thoảng sẽ trở về chỉ vào ông mà mắng “Một cái thân già của ông sao còn chưa chết đi”, ông lão vẫn bình tĩnh như uống thuốc an thần, không dặm chân không nheo mắt, quơ gậy tới tắp, thẳng đến khi tên khốn kia lùi xa hai dặm, nghe chủ… Vì vậy tôi càng tủi thân.Thật ra nói tới cũng thật kì quái, tôi đang đợi, chính là con trung khuyển Đại Yến mà tôi vẫn không vừa mắt.Nhớ lại những năm gần đây, mỗi lần bản cẩu rời nhà trốn đi, người đầu tiên phát hiện ra, tới tìm tôi, cũng đều là nó.Cho nên sau này bản cẩu thông minh hơn, không còn liều mạng mà chạy, chạy đến hai mắt biến thành màu đen đầu váng mắt hoa, sau đó mất mặt ngã ở ven đường, rồi đợi nó tìm đến lôi về. Tôi bắt đầu đi bộ, chờ đến khi thoải mái rồi, liền ngoan ngoãn chạy đến chỗ hay ngồi trước kia, không nhúc nhích chờ nó đến kiếm về. Quá trình này sẽ không quá ba tiếng đồng hồ.Lần nào cũng như vậy.Nhưng lần này, tôi mơ hồ cảm thấy đại sự không ổn.Bạn xem đi, từ lúc tôi bị nhốt sau nhà, đến lúc tôi tự cứu mình khi rơi xuống nước, đã tròn mười tám giờ, lại mụ nội nó một chút động tĩnh cũng không có.Tôi suy nghĩ đến mụ đầu, tương lai mù mịt. Lẽ nào hành trình lưu lạc vĩ đại của tôi, liền bắt đầu từ lúc này sao?Tôi run rẩy bước, bước lên trước mấy bước, lùi về.Một người đi đường, thật mẹ nó thê lương tịch mịch. Không được, bản cẩu phải tìm một người bạn đường.Nghĩ nghĩ tôi liền bật người quay đầu chó, vội vàng chạy trở về.Đừng hiểu lầm, bản cẩu không phải vì luyến tiếc con trung khuyển Đại Yến kia mà trở về, tôi trở về, có là vì hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất phía trên đã nói, bản cẩu nếu có đi, cũng không thể thất hồn lạc phách mà đi như vậy, có từng nghe Hồng phất dạ bôn chưa? Bản cẩu chính là muốn như vậy. Còn cái nguyên nhân thứ hai, thật đúng là có liên quan đến Đại Yến.Bạn đường nhìn dáng vẻ Đại Yến ngu xuẩn bình thường luôn trung thành chịu mệt nhọc, vì sao sao lại nói nó muộn tao? Là có nguyên nhân.Chỉ vì có một ngày nửa đêm tôi bị nước tiểu nghẹn tỉnh, chạy đi nhà vệ sinh giải phóng, đi ngang qua ổ chó của Đại Yến, lại phát hiện bên trong ngoại trừ một đống cỏ khô, không có gì cả. Lúc đầu tôi nghĩ nó cũng như tôi đi vào nhà vệ sinh, nhưng chờ ta tôi chầm chậm đi đến đó thì, lại phát hiện trong đó cũng trống không..Ngay lúc đó tôi vui vẻ như phát hiện vùng đất mới.Trong mắt của tôi, nửa đêm ra ngoài, chỉ là để làm một việc —— yêu đương vụng trộm.Cho nên có vài buổi tối tôi thức trắng đêm không dám chợp mắt, chờ bắt quả tang tại trận. Loại chuyện cần sự kiên nhẫn này, giống như vợ cả chờ bắt bồ nhí của chồng.Nhưng cả một tháng, dù tôi canh giữ thế nào. Nó vẫn bất động!Nhưng có câu nói thế nào? Càng trông chờ thì càng không thể thấy. Bây giờ lão tử đã nội thương, Đại Yến nó, hành động.Nhớ kỹ ngày đó hình như là mười lăm, lúc đó tôi đã mơ mơ màng màng muốn tước vũ khí đầu hàng buông tha thì tai cẩu lại run lên, thế mà khiến tôi nghe được động tĩnh. Tôi bật người, nín thở chú ý.Quả nhiên, bên kia Đại Yến đầu tiên là lộ ra đầu chó, cẩn cẩn thận thận nhìn bốn phía, sau khi xác định không có dị trạng, liền run người chui ra khỏi ổTrong lòng tôi cười thầm, chờ đến lúc sẽ hét lên một tiếng giết nó trở tay không kịp.Nhưng ngay lúc tôi muốn từ trong ổ nhảy ra hét lớn một tiếng “Chạy đi đâu”, thế mà tôi lại thấy, con chó giữ cửa mẫu mực người ta hay gọi là Trung Khuyển, nó cứ như vậy vọt thẳng tới bức tường, sau đó liền xuyên qua.Tôi trợn mắt hốc mồm.Sau khi lấy lại hồn vía, ngay lúc đó tôi làm một hành động không còn ngốc hơn được nữa. Tôi đạp chân sau một cái, cũng chạy đến bức tường, sau đó anh dũng ngã xuống đất.Nhưng mà cũng nhờ như vậy, làm tôi tỉnh táo hoàn tôi, tôi tỉnh táo xác định, những chuyện tôi thấy lúc đó, cũng không phải do tôi suy nhược thần kinh mà xuất hiện ảo giác.Đại Yến nó, không phải một con chó thường.Biết như thế càng làm tôi tức giận hơn.Tên khốn kia,cậu cả người mang tuyệt kỹ còn giả bộ ngoan ngoãn, không phải muộn tao là cái gì??!!.Bí mật này tôi vẫn để ở trong lòng không có nói, cho đến khi ông lão sát vách gặp chuyện không may vào nửa đêm hôm qua, tôi nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội dò xét về chuyện xuyên tường của nó.Bản cẩu tuy lười, nhưng không ngu ngốc. Đêm hôm đó nó đụng phải mặt tường, là hướng về bên trái, điều này chứng minh điều gì? Phía bên trái là hướng nhà của ông lão sống một mình. Nó đêm khuya không ngủ được, chạy đến sát vách làm gì? Nhất định không phải tham gia đại hội đại biểu toàn quốc rồi, nhất định là đi xem hai con chó sát váchCho nên chuyện kinh thiên động địa xảy ra đêm đó, nó nhất định biết một ít.

Vì vậy tôi càng tủi thân.

Thật ra nói tới cũng thật kì quái, tôi đang đợi, chính là con trung khuyển Đại Yến mà tôi vẫn không vừa mắt.

Nhớ lại những năm gần đây, mỗi lần bản cẩu rời nhà trốn đi, người đầu tiên phát hiện ra, tới tìm tôi, cũng đều là nó.

Cho nên sau này bản cẩu thông minh hơn, không còn liều mạng mà chạy, chạy đến hai mắt biến thành màu đen đầu váng mắt hoa, sau đó mất mặt ngã ở ven đường, rồi đợi nó tìm đến lôi về. Tôi bắt đầu đi bộ, chờ đến khi thoải mái rồi, liền ngoan ngoãn chạy đến chỗ hay ngồi trước kia, không nhúc nhích chờ nó đến kiếm về. Quá trình này sẽ không quá ba tiếng đồng hồ.

Lần nào cũng như vậy.

Nhưng lần này, tôi mơ hồ cảm thấy đại sự không ổn.

Bạn xem đi, từ lúc tôi bị nhốt sau nhà, đến lúc tôi tự cứu mình khi rơi xuống nước, đã tròn mười tám giờ, lại mụ nội nó một chút động tĩnh cũng không có.

Tôi suy nghĩ đến mụ đầu, tương lai mù mịt. Lẽ nào hành trình lưu lạc vĩ đại của tôi, liền bắt đầu từ lúc này sao?

Tôi run rẩy bước, bước lên trước mấy bước, lùi về.

Một người đi đường, thật mẹ nó thê lương tịch mịch. Không được, bản cẩu phải tìm một người bạn đường.

Nghĩ nghĩ tôi liền bật người quay đầu chó, vội vàng chạy trở về.

Đừng hiểu lầm, bản cẩu không phải vì luyến tiếc con trung khuyển Đại Yến kia mà trở về, tôi trở về, có là vì hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất phía trên đã nói, bản cẩu nếu có đi, cũng không thể thất hồn lạc phách mà đi như vậy, có từng nghe Hồng phất dạ bôn chưa? Bản cẩu chính là muốn như vậy. Còn cái nguyên nhân thứ hai, thật đúng là có liên quan đến Đại Yến.

Bạn đường nhìn dáng vẻ Đại Yến ngu xuẩn bình thường luôn trung thành chịu mệt nhọc, vì sao sao lại nói nó muộn tao? Là có nguyên nhân.

Chỉ vì có một ngày nửa đêm tôi bị nước tiểu nghẹn tỉnh, chạy đi nhà vệ sinh giải phóng, đi ngang qua ổ chó của Đại Yến, lại phát hiện bên trong ngoại trừ một đống cỏ khô, không có gì cả. Lúc đầu tôi nghĩ nó cũng như tôi đi vào nhà vệ sinh, nhưng chờ ta tôi chầm chậm đi đến đó thì, lại phát hiện trong đó cũng trống không..

Ngay lúc đó tôi vui vẻ như phát hiện vùng đất mới.

Trong mắt của tôi, nửa đêm ra ngoài, chỉ là để làm một việc —— yêu đương vụng trộm.

Cho nên có vài buổi tối tôi thức trắng đêm không dám chợp mắt, chờ bắt quả tang tại trận. Loại chuyện cần sự kiên nhẫn này, giống như vợ cả chờ bắt bồ nhí của chồng.

Nhưng cả một tháng, dù tôi canh giữ thế nào. Nó vẫn bất động!

Nhưng có câu nói thế nào? Càng trông chờ thì càng không thể thấy. Bây giờ lão tử đã nội thương, Đại Yến nó, hành động.

Nhớ kỹ ngày đó hình như là mười lăm, lúc đó tôi đã mơ mơ màng màng muốn tước vũ khí đầu hàng buông tha thì tai cẩu lại run lên, thế mà khiến tôi nghe được động tĩnh. Tôi bật người, nín thở chú ý.

Quả nhiên, bên kia Đại Yến đầu tiên là lộ ra đầu chó, cẩn cẩn thận thận nhìn bốn phía, sau khi xác định không có dị trạng, liền run người chui ra khỏi ổ

Trong lòng tôi cười thầm, chờ đến lúc sẽ hét lên một tiếng giết nó trở tay không kịp.

Nhưng ngay lúc tôi muốn từ trong ổ nhảy ra hét lớn một tiếng “Chạy đi đâu”, thế mà tôi lại thấy, con chó giữ cửa mẫu mực người ta hay gọi là Trung Khuyển, nó cứ như vậy vọt thẳng tới bức tường, sau đó liền xuyên qua.

Tôi trợn mắt hốc mồm.

Sau khi lấy lại hồn vía, ngay lúc đó tôi làm một hành động không còn ngốc hơn được nữa. Tôi đạp chân sau một cái, cũng chạy đến bức tường, sau đó anh dũng ngã xuống đất.

Nhưng mà cũng nhờ như vậy, làm tôi tỉnh táo hoàn tôi, tôi tỉnh táo xác định, những chuyện tôi thấy lúc đó, cũng không phải do tôi suy nhược thần kinh mà xuất hiện ảo giác.

Đại Yến nó, không phải một con chó thường.

Biết như thế càng làm tôi tức giận hơn.

Tên khốn kia,cậu cả người mang tuyệt kỹ còn giả bộ ngoan ngoãn, không phải muộn tao là cái gì??!!.

Bí mật này tôi vẫn để ở trong lòng không có nói, cho đến khi ông lão sát vách gặp chuyện không may vào nửa đêm hôm qua, tôi nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội dò xét về chuyện xuyên tường của nó.

Bản cẩu tuy lười, nhưng không ngu ngốc. Đêm hôm đó nó đụng phải mặt tường, là hướng về bên trái, điều này chứng minh điều gì? Phía bên trái là hướng nhà của ông lão sống một mình. Nó đêm khuya không ngủ được, chạy đến sát vách làm gì? Nhất định không phải tham gia đại hội đại biểu toàn quốc rồi, nhất định là đi xem hai con chó sát vách

Cho nên chuyện kinh thiên động địa xảy ra đêm đó, nó nhất định biết một ít.

Trung KhuyểnTác giả: XJDEbaidingTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Tiên HiệpChủ nhân còn chưa thức dậy, nhưng tôi đã không kiềm được mà kích động sủa ầm ĩ. Nguyên nhân là vì tối hôm qua tôi ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe một tiếng hét thảm của ông lão què chân cách vách, mười lăm phút sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi in ỏi xông vào vùng nông thôn nhỏ bé này, sau đó làm cho gà bay chó sủa, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc thê lương của phụ nữ. Thế nhưng chuồng chó quá nhỏ, gần đây tôi cũng không biết tiết chế mà càng ngày càng phì, chết sống cũng không chui ra được, chỉ có thể thê thảm mà đưa cái đầu chó ra ngoài nhìn xung quanh. Nhưng đáng tiếc, đôi mắt chó chỉ có thể thấy được cái mông to của thím Vương. Nhưng cũng hiểu đại khái mọi chuyện! Ông lão sát vách là người đưa đò, bình thường đứa con bất hiếu của ông thỉnh thoảng sẽ trở về chỉ vào ông mà mắng “Một cái thân già của ông sao còn chưa chết đi”, ông lão vẫn bình tĩnh như uống thuốc an thần, không dặm chân không nheo mắt, quơ gậy tới tắp, thẳng đến khi tên khốn kia lùi xa hai dặm, nghe chủ… Vì vậy tôi càng tủi thân.Thật ra nói tới cũng thật kì quái, tôi đang đợi, chính là con trung khuyển Đại Yến mà tôi vẫn không vừa mắt.Nhớ lại những năm gần đây, mỗi lần bản cẩu rời nhà trốn đi, người đầu tiên phát hiện ra, tới tìm tôi, cũng đều là nó.Cho nên sau này bản cẩu thông minh hơn, không còn liều mạng mà chạy, chạy đến hai mắt biến thành màu đen đầu váng mắt hoa, sau đó mất mặt ngã ở ven đường, rồi đợi nó tìm đến lôi về. Tôi bắt đầu đi bộ, chờ đến khi thoải mái rồi, liền ngoan ngoãn chạy đến chỗ hay ngồi trước kia, không nhúc nhích chờ nó đến kiếm về. Quá trình này sẽ không quá ba tiếng đồng hồ.Lần nào cũng như vậy.Nhưng lần này, tôi mơ hồ cảm thấy đại sự không ổn.Bạn xem đi, từ lúc tôi bị nhốt sau nhà, đến lúc tôi tự cứu mình khi rơi xuống nước, đã tròn mười tám giờ, lại mụ nội nó một chút động tĩnh cũng không có.Tôi suy nghĩ đến mụ đầu, tương lai mù mịt. Lẽ nào hành trình lưu lạc vĩ đại của tôi, liền bắt đầu từ lúc này sao?Tôi run rẩy bước, bước lên trước mấy bước, lùi về.Một người đi đường, thật mẹ nó thê lương tịch mịch. Không được, bản cẩu phải tìm một người bạn đường.Nghĩ nghĩ tôi liền bật người quay đầu chó, vội vàng chạy trở về.Đừng hiểu lầm, bản cẩu không phải vì luyến tiếc con trung khuyển Đại Yến kia mà trở về, tôi trở về, có là vì hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất phía trên đã nói, bản cẩu nếu có đi, cũng không thể thất hồn lạc phách mà đi như vậy, có từng nghe Hồng phất dạ bôn chưa? Bản cẩu chính là muốn như vậy. Còn cái nguyên nhân thứ hai, thật đúng là có liên quan đến Đại Yến.Bạn đường nhìn dáng vẻ Đại Yến ngu xuẩn bình thường luôn trung thành chịu mệt nhọc, vì sao sao lại nói nó muộn tao? Là có nguyên nhân.Chỉ vì có một ngày nửa đêm tôi bị nước tiểu nghẹn tỉnh, chạy đi nhà vệ sinh giải phóng, đi ngang qua ổ chó của Đại Yến, lại phát hiện bên trong ngoại trừ một đống cỏ khô, không có gì cả. Lúc đầu tôi nghĩ nó cũng như tôi đi vào nhà vệ sinh, nhưng chờ ta tôi chầm chậm đi đến đó thì, lại phát hiện trong đó cũng trống không..Ngay lúc đó tôi vui vẻ như phát hiện vùng đất mới.Trong mắt của tôi, nửa đêm ra ngoài, chỉ là để làm một việc —— yêu đương vụng trộm.Cho nên có vài buổi tối tôi thức trắng đêm không dám chợp mắt, chờ bắt quả tang tại trận. Loại chuyện cần sự kiên nhẫn này, giống như vợ cả chờ bắt bồ nhí của chồng.Nhưng cả một tháng, dù tôi canh giữ thế nào. Nó vẫn bất động!Nhưng có câu nói thế nào? Càng trông chờ thì càng không thể thấy. Bây giờ lão tử đã nội thương, Đại Yến nó, hành động.Nhớ kỹ ngày đó hình như là mười lăm, lúc đó tôi đã mơ mơ màng màng muốn tước vũ khí đầu hàng buông tha thì tai cẩu lại run lên, thế mà khiến tôi nghe được động tĩnh. Tôi bật người, nín thở chú ý.Quả nhiên, bên kia Đại Yến đầu tiên là lộ ra đầu chó, cẩn cẩn thận thận nhìn bốn phía, sau khi xác định không có dị trạng, liền run người chui ra khỏi ổTrong lòng tôi cười thầm, chờ đến lúc sẽ hét lên một tiếng giết nó trở tay không kịp.Nhưng ngay lúc tôi muốn từ trong ổ nhảy ra hét lớn một tiếng “Chạy đi đâu”, thế mà tôi lại thấy, con chó giữ cửa mẫu mực người ta hay gọi là Trung Khuyển, nó cứ như vậy vọt thẳng tới bức tường, sau đó liền xuyên qua.Tôi trợn mắt hốc mồm.Sau khi lấy lại hồn vía, ngay lúc đó tôi làm một hành động không còn ngốc hơn được nữa. Tôi đạp chân sau một cái, cũng chạy đến bức tường, sau đó anh dũng ngã xuống đất.Nhưng mà cũng nhờ như vậy, làm tôi tỉnh táo hoàn tôi, tôi tỉnh táo xác định, những chuyện tôi thấy lúc đó, cũng không phải do tôi suy nhược thần kinh mà xuất hiện ảo giác.Đại Yến nó, không phải một con chó thường.Biết như thế càng làm tôi tức giận hơn.Tên khốn kia,cậu cả người mang tuyệt kỹ còn giả bộ ngoan ngoãn, không phải muộn tao là cái gì??!!.Bí mật này tôi vẫn để ở trong lòng không có nói, cho đến khi ông lão sát vách gặp chuyện không may vào nửa đêm hôm qua, tôi nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội dò xét về chuyện xuyên tường của nó.Bản cẩu tuy lười, nhưng không ngu ngốc. Đêm hôm đó nó đụng phải mặt tường, là hướng về bên trái, điều này chứng minh điều gì? Phía bên trái là hướng nhà của ông lão sống một mình. Nó đêm khuya không ngủ được, chạy đến sát vách làm gì? Nhất định không phải tham gia đại hội đại biểu toàn quốc rồi, nhất định là đi xem hai con chó sát váchCho nên chuyện kinh thiên động địa xảy ra đêm đó, nó nhất định biết một ít.

Chương 3