Bóng tối dần ập đến, thứ ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng dần bị che lấp đi, nhường đường cho màu đỏ tươi kia xuất hiện Phía xa xa, tiếng hét, gầm gừ man rợ vang lên. Tiếng dây xích lộp bộp như ẩn như hiện làm lòng người càng thêm sợ hãi. Trong căn phòng lạnh lẽo tối tăm kia có một người đàn ông đau đớn vật vã ở đó. Chân tay hắn đều bị khóa chặt lại bằng xích sắt, cổ tay hắn chi chít những vết thương mang theo mùi máu tanh và màu đỏ tươi. Mang theo nỗi thống khổ ngập tràn, hắn hét lên như một con dã thú, gân xanh nổi lên trên chiếc cổ trắng, đôi mắt hắn vằn đầy tơ máu. Đột nhiên, hắn quỳ sập xuống, hét lên một tiếng tràn đầy đau đớn rồi xé đi cái áo nhuộm đầy máu trước ngực mình. Hắn, thật sự không thể chịu nổi nữa, Lạc Vô Song, tôi cần em 4 người đàn ông vạm vỡ trân trân đứng nhìn khung cảnh đầy thương tâm trước mắt này. “ Lão đại “ Bọn hắn chẳng lẽ không thể làm gì cho lão đại sao? Không, không được. Bọn hắn không thể chịu thêm k*ch th*ch như vậy nữa. Lạc Vô Song, bọn hắn phải đi tìm…
Tác giả: