“Triệu khiên tì chi Mộc lan hề, Tịch lãm châu chi túc mụ. Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề, Xuân dữ thu kỳ đại tư.”* ***Bài thơ này được trích từ bài thơ “ Ly tao” của Khuất Nguyên. Dịch thơ: Mộc lan sớm cắt trên đồi, Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông. Ngày tháng vút đi không trở lại, Vừa xuân qua đã lại thu sang. Một Nghe bà vú nói, trong khoảnh khắc trước khi tôi được sinh ra, mẫu thân đang  nghe  khúc  Cửu Ca 《 vân trung quân 》(1). Sau sinh bà sinh ra tôi, bởi vì cơ thể suy yếu,  không thể tiếp tục mang thai, vì thế tôi trở thành nữ nhi duy nhất của em trai Yến vương. Mẫu thân  tuy được  thứ dân sinh ra, nhưng  phụ thân yêu mẫu thân vô cùng, lo lắng bởi vì bản thân  không có con nối dòng,  sợ rằng người anh trai Yến vương này tâm tình bất định, ban phát nhiều mỹ nữ phá tan hạnh phúc bọn họ, cho nên, truyền tin ra ngoài  bảo tôi là nam nhi. Không lâu, tôi được Yến vương tứ phong  là Công Tử Tuyên. Mẫu thân đặt cho tôi cái tên —— Yến Diêu Vân. Sáu tuổi qua đi, tôi tiến cung…

Chương 5

Yến Diêu VânTác giả: Tiêu Đường Đông QuaTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình  “Triệu khiên tì chi Mộc lan hề, Tịch lãm châu chi túc mụ. Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề, Xuân dữ thu kỳ đại tư.”* ***Bài thơ này được trích từ bài thơ “ Ly tao” của Khuất Nguyên. Dịch thơ: Mộc lan sớm cắt trên đồi, Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông. Ngày tháng vút đi không trở lại, Vừa xuân qua đã lại thu sang. Một Nghe bà vú nói, trong khoảnh khắc trước khi tôi được sinh ra, mẫu thân đang  nghe  khúc  Cửu Ca 《 vân trung quân 》(1). Sau sinh bà sinh ra tôi, bởi vì cơ thể suy yếu,  không thể tiếp tục mang thai, vì thế tôi trở thành nữ nhi duy nhất của em trai Yến vương. Mẫu thân  tuy được  thứ dân sinh ra, nhưng  phụ thân yêu mẫu thân vô cùng, lo lắng bởi vì bản thân  không có con nối dòng,  sợ rằng người anh trai Yến vương này tâm tình bất định, ban phát nhiều mỹ nữ phá tan hạnh phúc bọn họ, cho nên, truyền tin ra ngoài  bảo tôi là nam nhi. Không lâu, tôi được Yến vương tứ phong  là Công Tử Tuyên. Mẫu thân đặt cho tôi cái tên —— Yến Diêu Vân. Sáu tuổi qua đi, tôi tiến cung… Một tháng sau, Yến Đan được đưa trở về Yến quốc.Doanh Chính đưa tôi đến thăn  đại doanh quân Tần.Tôi đứng trong sát khí ngùn ngụt của vạn đại quân Tần. Kiếm Tần quân ở dưới ánh nắng  mà lóe lên giá lạnh, cung nỏ Tần quân trải qua  thay đổi tỉ mỉ, bất kể là tầm bắn gì thì lục quốc cũng không thể nào so sánh được.“Ngươi còn muốn trở về  Yến quốc sao?” Khi rời quân doanh, Doanh Chính quay đầu hỏi tôi.Tôi đứng đó lặng lẽ. Cha mẹ mình còn đang ở  Yến quốc,  nghĩ khi trở về sẽ viết phong thư thuyết phục Tần vương.Doanh Chính gật đầu im lặng, mà  tôi khi quay về Lý phủ đang đà thu dọn mọi thứ để rời khỏi Hàm Dương, không ngờ lại bị Lý Tư hạ lệnh giam lỏng.Đang lúc  lòng nóng như lửa đốt là lúc,  người trông coi tôi lại đưa đến một bộ trang phục nữ nhân, tôi kinh ngạc rất nhiều mới phát hiện người này là thân tín  của Yến Đan, Lý Nguyên.Tôi thay quần áo, đánh ngã tỳ nữ đưa cơm,  giả dạng bộ dạng của nàng ra khỏi  Lý phủ, Lý Nguyên mang theo tôi thừa dịp Lý Tư chưa phát giác, liền rời khỏi thành  Hàm Dương.Mấy ngày sau, tôi rốt cục về tới  Yến quốc ngày đêm mong nhớ.Ở trên hành lang sâu thẳm cung thái tử, tôi vội vàng chạy về bóng dáng quen thuộc kia.Vạt áo Yến Đan như tuyết theo gió bay lên, trong mắt sầu lo nhìn thấy nụ cười trên môi tôi cũng dần tiêu tan.Tôi, còn có Yến Đan, rốt cục đều đã trở lại.Nửa tháng sau, đại hôn Công Tử Dần. Trong cung ngoài cung nhộn nhịp, không khí vui vẻ tưng bừng khắp nơi.Tôi hay đùa giỡn với Yến Đan đang nghiêm túc đọc sách nói: “Dần còn có người đẹp bầu bạn, chỉ sợ vô tâm  ta sẽ cùng Đan ca ca  thảo luận quốc sự phải không?”Yến Đan đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu(6) đi đến bên cạnh tôi, ôm ngang người tôi, đặt trên tháp.Lòng tôi run lên, giống như bước chậm trên  đám mây.Môi Yến Đan cách tôi  một khoảng cách nhỏ thì dừng lại, “Ta còn có Diêu Vân!”Chàng trìu mến xoa mặt của tôi: “Diêu Vân, còn nhớ rõ  không? Người của thiên hạ là người của thiên hạ, mà trái tim của nàng, chỉ có thể là của ta.”Tôi  ngây thơ gật đầu, nhưng thấy lông mày  Yến Đan giãn ra, trong mắt là mê hoặc vô hạn.

Một tháng sau, Yến Đan được đưa trở về Yến quốc.

Doanh Chính đưa tôi đến thăn  đại doanh quân Tần.

Tôi đứng trong sát khí ngùn ngụt của vạn đại quân Tần. Kiếm Tần quân ở dưới ánh nắng  mà lóe lên giá lạnh, cung nỏ Tần quân trải qua  thay đổi tỉ mỉ, bất kể là tầm bắn gì thì lục quốc cũng không thể nào so sánh được.

“Ngươi còn muốn trở về  Yến quốc sao?” Khi rời quân doanh, Doanh Chính quay đầu hỏi tôi.

Tôi đứng đó lặng lẽ. Cha mẹ mình còn đang ở  Yến quốc,  nghĩ khi trở về sẽ viết phong thư thuyết phục Tần vương.

Doanh Chính gật đầu im lặng, mà  tôi khi quay về Lý phủ đang đà thu dọn mọi thứ để rời khỏi Hàm Dương, không ngờ lại bị Lý Tư hạ lệnh giam lỏng.

Đang lúc  lòng nóng như lửa đốt là lúc,  người trông coi tôi lại đưa đến một bộ trang phục nữ nhân, tôi kinh ngạc rất nhiều mới phát hiện người này là thân tín  của Yến Đan, Lý Nguyên.

Tôi thay quần áo, đánh ngã tỳ nữ đưa cơm,  giả dạng bộ dạng của nàng ra khỏi  Lý phủ, Lý Nguyên mang theo tôi thừa dịp Lý Tư chưa phát giác, liền rời khỏi thành  Hàm Dương.

Mấy ngày sau, tôi rốt cục về tới  Yến quốc ngày đêm mong nhớ.

Ở trên hành lang sâu thẳm cung thái tử, tôi vội vàng chạy về bóng dáng quen thuộc kia.

Vạt áo Yến Đan như tuyết theo gió bay lên, trong mắt sầu lo nhìn thấy nụ cười trên môi tôi cũng dần tiêu tan.

Tôi, còn có Yến Đan, rốt cục đều đã trở lại.

Nửa tháng sau, đại hôn Công Tử Dần. Trong cung ngoài cung nhộn nhịp, không khí vui vẻ tưng bừng khắp nơi.

Tôi hay đùa giỡn với Yến Đan đang nghiêm túc đọc sách nói: “Dần còn có người đẹp bầu bạn, chỉ sợ vô tâm  ta sẽ cùng Đan ca ca  thảo luận quốc sự phải không?”

Yến Đan đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu(6) đi đến bên cạnh tôi, ôm ngang người tôi, đặt trên tháp.

Lòng tôi run lên, giống như bước chậm trên  đám mây.

Môi Yến Đan cách tôi  một khoảng cách nhỏ thì dừng lại, “Ta còn có Diêu Vân!”

Chàng trìu mến xoa mặt của tôi: “Diêu Vân, còn nhớ rõ  không? Người của thiên hạ là người của thiên hạ, mà trái tim của nàng, chỉ có thể là của ta.”

Tôi  ngây thơ gật đầu, nhưng thấy lông mày  Yến Đan giãn ra, trong mắt là mê hoặc vô hạn.

Yến Diêu VânTác giả: Tiêu Đường Đông QuaTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình  “Triệu khiên tì chi Mộc lan hề, Tịch lãm châu chi túc mụ. Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề, Xuân dữ thu kỳ đại tư.”* ***Bài thơ này được trích từ bài thơ “ Ly tao” của Khuất Nguyên. Dịch thơ: Mộc lan sớm cắt trên đồi, Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông. Ngày tháng vút đi không trở lại, Vừa xuân qua đã lại thu sang. Một Nghe bà vú nói, trong khoảnh khắc trước khi tôi được sinh ra, mẫu thân đang  nghe  khúc  Cửu Ca 《 vân trung quân 》(1). Sau sinh bà sinh ra tôi, bởi vì cơ thể suy yếu,  không thể tiếp tục mang thai, vì thế tôi trở thành nữ nhi duy nhất của em trai Yến vương. Mẫu thân  tuy được  thứ dân sinh ra, nhưng  phụ thân yêu mẫu thân vô cùng, lo lắng bởi vì bản thân  không có con nối dòng,  sợ rằng người anh trai Yến vương này tâm tình bất định, ban phát nhiều mỹ nữ phá tan hạnh phúc bọn họ, cho nên, truyền tin ra ngoài  bảo tôi là nam nhi. Không lâu, tôi được Yến vương tứ phong  là Công Tử Tuyên. Mẫu thân đặt cho tôi cái tên —— Yến Diêu Vân. Sáu tuổi qua đi, tôi tiến cung… Một tháng sau, Yến Đan được đưa trở về Yến quốc.Doanh Chính đưa tôi đến thăn  đại doanh quân Tần.Tôi đứng trong sát khí ngùn ngụt của vạn đại quân Tần. Kiếm Tần quân ở dưới ánh nắng  mà lóe lên giá lạnh, cung nỏ Tần quân trải qua  thay đổi tỉ mỉ, bất kể là tầm bắn gì thì lục quốc cũng không thể nào so sánh được.“Ngươi còn muốn trở về  Yến quốc sao?” Khi rời quân doanh, Doanh Chính quay đầu hỏi tôi.Tôi đứng đó lặng lẽ. Cha mẹ mình còn đang ở  Yến quốc,  nghĩ khi trở về sẽ viết phong thư thuyết phục Tần vương.Doanh Chính gật đầu im lặng, mà  tôi khi quay về Lý phủ đang đà thu dọn mọi thứ để rời khỏi Hàm Dương, không ngờ lại bị Lý Tư hạ lệnh giam lỏng.Đang lúc  lòng nóng như lửa đốt là lúc,  người trông coi tôi lại đưa đến một bộ trang phục nữ nhân, tôi kinh ngạc rất nhiều mới phát hiện người này là thân tín  của Yến Đan, Lý Nguyên.Tôi thay quần áo, đánh ngã tỳ nữ đưa cơm,  giả dạng bộ dạng của nàng ra khỏi  Lý phủ, Lý Nguyên mang theo tôi thừa dịp Lý Tư chưa phát giác, liền rời khỏi thành  Hàm Dương.Mấy ngày sau, tôi rốt cục về tới  Yến quốc ngày đêm mong nhớ.Ở trên hành lang sâu thẳm cung thái tử, tôi vội vàng chạy về bóng dáng quen thuộc kia.Vạt áo Yến Đan như tuyết theo gió bay lên, trong mắt sầu lo nhìn thấy nụ cười trên môi tôi cũng dần tiêu tan.Tôi, còn có Yến Đan, rốt cục đều đã trở lại.Nửa tháng sau, đại hôn Công Tử Dần. Trong cung ngoài cung nhộn nhịp, không khí vui vẻ tưng bừng khắp nơi.Tôi hay đùa giỡn với Yến Đan đang nghiêm túc đọc sách nói: “Dần còn có người đẹp bầu bạn, chỉ sợ vô tâm  ta sẽ cùng Đan ca ca  thảo luận quốc sự phải không?”Yến Đan đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu(6) đi đến bên cạnh tôi, ôm ngang người tôi, đặt trên tháp.Lòng tôi run lên, giống như bước chậm trên  đám mây.Môi Yến Đan cách tôi  một khoảng cách nhỏ thì dừng lại, “Ta còn có Diêu Vân!”Chàng trìu mến xoa mặt của tôi: “Diêu Vân, còn nhớ rõ  không? Người của thiên hạ là người của thiên hạ, mà trái tim của nàng, chỉ có thể là của ta.”Tôi  ngây thơ gật đầu, nhưng thấy lông mày  Yến Đan giãn ra, trong mắt là mê hoặc vô hạn.

Chương 5