Người ta, mỗi khi phiền muộn đến cực điểm, sẽ muốn làm cái gì? Đại bộ phận nhân ưa chuộng không ngoài mấy thứ: thuốc lá, rượu, đồ ăn ngon, t*nh d*c. Lương Thiểu sờ sờ túi tiền chỉ còn vỏn vẹn mười một đồng, nhớ tới một câu kinh điển trong Triết học: “Sức mạnh kinh tế quyết định cơ sở vật chất”. Y rất nhanh đưa ra quyết định, đi tới sạp thuốc lá ven đường, mua một bao thuốc lá, quấn lấy lão bản xin một cái bật lửa. Vừa xoay người, lão bản liền miễn phí cấp cho y thật to ánh mắt xem thường. Trên đường rất đông người, đi đi lại lại, giống như một bầy kiến vội vội vàng vàng Lương Thiểu ngồi ở ven đường, tuỳ ý để bụi bẩn bám dơ âu phục. Y vụng về châm thuốc, nheo lại con mắt, học theo người ta, hít một hơi thật sâu. Hơi nhíu lông mày, không có cay giống như lời đồn, vị đạo lại có điểm không đến nơi đến chốn làm người ta phát tiết không được. Lương Thiểu có điểm hối hận, phí tiền mua về một thứ chẳng ra sao, điếu thuốc đã lỡ đốt đành ráng hút. Thế nhưng, y cầm điếu thuốc, giống như trong…
Chương 3: Động vật khẩu giao
Kế Hoạch Cướp TiềnTác giả: Kiếm đoạn đào yêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănNgười ta, mỗi khi phiền muộn đến cực điểm, sẽ muốn làm cái gì? Đại bộ phận nhân ưa chuộng không ngoài mấy thứ: thuốc lá, rượu, đồ ăn ngon, t*nh d*c. Lương Thiểu sờ sờ túi tiền chỉ còn vỏn vẹn mười một đồng, nhớ tới một câu kinh điển trong Triết học: “Sức mạnh kinh tế quyết định cơ sở vật chất”. Y rất nhanh đưa ra quyết định, đi tới sạp thuốc lá ven đường, mua một bao thuốc lá, quấn lấy lão bản xin một cái bật lửa. Vừa xoay người, lão bản liền miễn phí cấp cho y thật to ánh mắt xem thường. Trên đường rất đông người, đi đi lại lại, giống như một bầy kiến vội vội vàng vàng Lương Thiểu ngồi ở ven đường, tuỳ ý để bụi bẩn bám dơ âu phục. Y vụng về châm thuốc, nheo lại con mắt, học theo người ta, hít một hơi thật sâu. Hơi nhíu lông mày, không có cay giống như lời đồn, vị đạo lại có điểm không đến nơi đến chốn làm người ta phát tiết không được. Lương Thiểu có điểm hối hận, phí tiền mua về một thứ chẳng ra sao, điếu thuốc đã lỡ đốt đành ráng hút. Thế nhưng, y cầm điếu thuốc, giống như trong… Đối công tác, Lương Thiểu cảm thấy lưu luyến như người yêu. Lúc quyết liệt cũng không thương tâm, nhưng khi nguôi ngoai rồi, đặc biệt là khi cần đến, lại dị thường tưởng niệm.Lần đầu tiên lớn tiếng với lão bản cá mực, lần đầu tiên hút thuốc, lần đầu tiên cùng một nam nhân xa lạ 419 (*).(*: for one night – tình một đêm)Toàn bộ quá trình như một bộ GV cấp thấp, xếp vào loại B.Bất quá quá trình h**n ** cũng tuyệt vờii đến cực điểm, có thể dùng từ “tiêu hồn” để hình dung.Nam nhân xa lạ nơi góc đường là Sở Thiên Tiếu. Mới nghe tên giống giống một nhân vật trong phim kiếm hiệp xem hồi bé.Lúc l*m t*nh, một ngón tay hắn vói vào trong rốn Lương Thiểu, lòng bàn tay ấm áp kia lại xoa xoa bụng dưới.Động tác này làm Lương Thiểu rất thoải mái.Làm xong một lần, Sở Thiên Tiếu chủ động cấp Lương Thiểu khẩu giao.Hắn một bên để Lương Thiểu nằm ngửa ra, một bên nói: “Khẩu giao chính là đặc thù của động vật bậc cao.”Lương Thiểu nghĩ, những lời này đã biến hưng phấn g*** h*p thành một khía cạnh khoa học. Y nhắm mắt lại hưởng thụ nói: “Có yêu, sẽ khác.”Người khác làm cho ngươi, ngươi cho người khác làm, hai người đúng là bất đống quan điểm.Sở Thiên Tiếu im lặng tập trung công việc, hắn mỗi lần lên xuống, tóc dài lại cọ cọ vào đùi trong của Lương Thiểu. Dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng, phía dưới hiện lên một bóng ma mờ nhạt.Cao trào tới gần, Lương Thiểu đẩy mạnh hông, phun ra nhiệt dịch.Lúc đại não trống rỗng, y r*n r* bốn chữ: “Tôi muốn đòi tiền.”Sở Thiên Tiếu ngẩng đầu, quệt đi bạch dịch bên môi, hỏi: “Cậu là vịt?”Lương Thiểu nằm trên giường ngắm nhìn cái cằm tinh xảo của nam nhân: “Sẽ không thu tiền kẻ nghèo nàn như anh đâu.”“Đây chính là kiểu người tôn thờ đồng tiền?”Lương Thiểu không trả lời hắn, lẩm bẩm: “Tôi từng mượn bọn cho vay nặng lãi.”“Cậu chắc sẽ được bán qua Thái Lan làm bóng.”Lương Thiểu xoay người đi vào toilet, lười cùng người kia đấu khẩu, mà cũng không cần…Tình một đêm tính ra cũng không vui vẻ gì.Tắm rửa xong đi ra, một bát mì ăn liền đặt ở trước mặt, bên trong còn có một cái trứng.Tên đang ngậm đũa giải thích: “Chỉ còn có hai gói.”Lương Thiểu không lên tiếng trộn trộn mì.
Đối công tác, Lương Thiểu cảm thấy lưu luyến như người yêu. Lúc quyết liệt cũng không thương tâm, nhưng khi nguôi ngoai rồi, đặc biệt là khi cần đến, lại dị thường tưởng niệm.
Lần đầu tiên lớn tiếng với lão bản cá mực, lần đầu tiên hút thuốc, lần đầu tiên cùng một nam nhân xa lạ 419 (*).
(*: for one night – tình một đêm)
Toàn bộ quá trình như một bộ GV cấp thấp, xếp vào loại B.
Bất quá quá trình h**n ** cũng tuyệt vờii đến cực điểm, có thể dùng từ “tiêu hồn” để hình dung.
Nam nhân xa lạ nơi góc đường là Sở Thiên Tiếu. Mới nghe tên giống giống một nhân vật trong phim kiếm hiệp xem hồi bé.
Lúc l*m t*nh, một ngón tay hắn vói vào trong rốn Lương Thiểu, lòng bàn tay ấm áp kia lại xoa xoa bụng dưới.
Động tác này làm Lương Thiểu rất thoải mái.
Làm xong một lần, Sở Thiên Tiếu chủ động cấp Lương Thiểu khẩu giao.
Hắn một bên để Lương Thiểu nằm ngửa ra, một bên nói: “Khẩu giao chính là đặc thù của động vật bậc cao.”
Lương Thiểu nghĩ, những lời này đã biến hưng phấn g*** h*p thành một khía cạnh khoa học. Y nhắm mắt lại hưởng thụ nói: “Có yêu, sẽ khác.”
Người khác làm cho ngươi, ngươi cho người khác làm, hai người đúng là bất đống quan điểm.
Sở Thiên Tiếu im lặng tập trung công việc, hắn mỗi lần lên xuống, tóc dài lại cọ cọ vào đùi trong của Lương Thiểu. Dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng, phía dưới hiện lên một bóng ma mờ nhạt.
Cao trào tới gần, Lương Thiểu đẩy mạnh hông, phun ra nhiệt dịch.
Lúc đại não trống rỗng, y r*n r* bốn chữ: “Tôi muốn đòi tiền.”
Sở Thiên Tiếu ngẩng đầu, quệt đi bạch dịch bên môi, hỏi: “Cậu là vịt?”
Lương Thiểu nằm trên giường ngắm nhìn cái cằm tinh xảo của nam nhân: “Sẽ không thu tiền kẻ nghèo nàn như anh đâu.”
“Đây chính là kiểu người tôn thờ đồng tiền?”
Lương Thiểu không trả lời hắn, lẩm bẩm: “Tôi từng mượn bọn cho vay nặng lãi.”
“Cậu chắc sẽ được bán qua Thái Lan làm bóng.”
Lương Thiểu xoay người đi vào toilet, lười cùng người kia đấu khẩu, mà cũng không cần…Tình một đêm tính ra cũng không vui vẻ gì.
Tắm rửa xong đi ra, một bát mì ăn liền đặt ở trước mặt, bên trong còn có một cái trứng.
Tên đang ngậm đũa giải thích: “Chỉ còn có hai gói.”
Lương Thiểu không lên tiếng trộn trộn mì.
Kế Hoạch Cướp TiềnTác giả: Kiếm đoạn đào yêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănNgười ta, mỗi khi phiền muộn đến cực điểm, sẽ muốn làm cái gì? Đại bộ phận nhân ưa chuộng không ngoài mấy thứ: thuốc lá, rượu, đồ ăn ngon, t*nh d*c. Lương Thiểu sờ sờ túi tiền chỉ còn vỏn vẹn mười một đồng, nhớ tới một câu kinh điển trong Triết học: “Sức mạnh kinh tế quyết định cơ sở vật chất”. Y rất nhanh đưa ra quyết định, đi tới sạp thuốc lá ven đường, mua một bao thuốc lá, quấn lấy lão bản xin một cái bật lửa. Vừa xoay người, lão bản liền miễn phí cấp cho y thật to ánh mắt xem thường. Trên đường rất đông người, đi đi lại lại, giống như một bầy kiến vội vội vàng vàng Lương Thiểu ngồi ở ven đường, tuỳ ý để bụi bẩn bám dơ âu phục. Y vụng về châm thuốc, nheo lại con mắt, học theo người ta, hít một hơi thật sâu. Hơi nhíu lông mày, không có cay giống như lời đồn, vị đạo lại có điểm không đến nơi đến chốn làm người ta phát tiết không được. Lương Thiểu có điểm hối hận, phí tiền mua về một thứ chẳng ra sao, điếu thuốc đã lỡ đốt đành ráng hút. Thế nhưng, y cầm điếu thuốc, giống như trong… Đối công tác, Lương Thiểu cảm thấy lưu luyến như người yêu. Lúc quyết liệt cũng không thương tâm, nhưng khi nguôi ngoai rồi, đặc biệt là khi cần đến, lại dị thường tưởng niệm.Lần đầu tiên lớn tiếng với lão bản cá mực, lần đầu tiên hút thuốc, lần đầu tiên cùng một nam nhân xa lạ 419 (*).(*: for one night – tình một đêm)Toàn bộ quá trình như một bộ GV cấp thấp, xếp vào loại B.Bất quá quá trình h**n ** cũng tuyệt vờii đến cực điểm, có thể dùng từ “tiêu hồn” để hình dung.Nam nhân xa lạ nơi góc đường là Sở Thiên Tiếu. Mới nghe tên giống giống một nhân vật trong phim kiếm hiệp xem hồi bé.Lúc l*m t*nh, một ngón tay hắn vói vào trong rốn Lương Thiểu, lòng bàn tay ấm áp kia lại xoa xoa bụng dưới.Động tác này làm Lương Thiểu rất thoải mái.Làm xong một lần, Sở Thiên Tiếu chủ động cấp Lương Thiểu khẩu giao.Hắn một bên để Lương Thiểu nằm ngửa ra, một bên nói: “Khẩu giao chính là đặc thù của động vật bậc cao.”Lương Thiểu nghĩ, những lời này đã biến hưng phấn g*** h*p thành một khía cạnh khoa học. Y nhắm mắt lại hưởng thụ nói: “Có yêu, sẽ khác.”Người khác làm cho ngươi, ngươi cho người khác làm, hai người đúng là bất đống quan điểm.Sở Thiên Tiếu im lặng tập trung công việc, hắn mỗi lần lên xuống, tóc dài lại cọ cọ vào đùi trong của Lương Thiểu. Dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng, phía dưới hiện lên một bóng ma mờ nhạt.Cao trào tới gần, Lương Thiểu đẩy mạnh hông, phun ra nhiệt dịch.Lúc đại não trống rỗng, y r*n r* bốn chữ: “Tôi muốn đòi tiền.”Sở Thiên Tiếu ngẩng đầu, quệt đi bạch dịch bên môi, hỏi: “Cậu là vịt?”Lương Thiểu nằm trên giường ngắm nhìn cái cằm tinh xảo của nam nhân: “Sẽ không thu tiền kẻ nghèo nàn như anh đâu.”“Đây chính là kiểu người tôn thờ đồng tiền?”Lương Thiểu không trả lời hắn, lẩm bẩm: “Tôi từng mượn bọn cho vay nặng lãi.”“Cậu chắc sẽ được bán qua Thái Lan làm bóng.”Lương Thiểu xoay người đi vào toilet, lười cùng người kia đấu khẩu, mà cũng không cần…Tình một đêm tính ra cũng không vui vẻ gì.Tắm rửa xong đi ra, một bát mì ăn liền đặt ở trước mặt, bên trong còn có một cái trứng.Tên đang ngậm đũa giải thích: “Chỉ còn có hai gói.”Lương Thiểu không lên tiếng trộn trộn mì.