Người ta, mỗi khi phiền muộn đến cực điểm, sẽ muốn làm cái gì? Đại bộ phận nhân ưa chuộng không ngoài mấy thứ: thuốc lá, rượu, đồ ăn ngon, t*nh d*c. Lương Thiểu sờ sờ túi tiền chỉ còn vỏn vẹn mười một đồng, nhớ tới một câu kinh điển trong Triết học: “Sức mạnh kinh tế quyết định cơ sở vật chất”. Y rất nhanh đưa ra quyết định, đi tới sạp thuốc lá ven đường, mua một bao thuốc lá, quấn lấy lão bản xin một cái bật lửa. Vừa xoay người, lão bản liền miễn phí cấp cho y thật to ánh mắt xem thường. Trên đường rất đông người, đi đi lại lại, giống như một bầy kiến vội vội vàng vàng Lương Thiểu ngồi ở ven đường, tuỳ ý để bụi bẩn bám dơ âu phục. Y vụng về châm thuốc, nheo lại con mắt, học theo người ta, hít một hơi thật sâu. Hơi nhíu lông mày, không có cay giống như lời đồn, vị đạo lại có điểm không đến nơi đến chốn làm người ta phát tiết không được. Lương Thiểu có điểm hối hận, phí tiền mua về một thứ chẳng ra sao, điếu thuốc đã lỡ đốt đành ráng hút. Thế nhưng, y cầm điếu thuốc, giống như trong…

Chương 5: Đầu tiên chúng ta phải có một chiếc xe

Kế Hoạch Cướp TiềnTác giả: Kiếm đoạn đào yêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănNgười ta, mỗi khi phiền muộn đến cực điểm, sẽ muốn làm cái gì? Đại bộ phận nhân ưa chuộng không ngoài mấy thứ: thuốc lá, rượu, đồ ăn ngon, t*nh d*c. Lương Thiểu sờ sờ túi tiền chỉ còn vỏn vẹn mười một đồng, nhớ tới một câu kinh điển trong Triết học: “Sức mạnh kinh tế quyết định cơ sở vật chất”. Y rất nhanh đưa ra quyết định, đi tới sạp thuốc lá ven đường, mua một bao thuốc lá, quấn lấy lão bản xin một cái bật lửa. Vừa xoay người, lão bản liền miễn phí cấp cho y thật to ánh mắt xem thường. Trên đường rất đông người, đi đi lại lại, giống như một bầy kiến vội vội vàng vàng Lương Thiểu ngồi ở ven đường, tuỳ ý để bụi bẩn bám dơ âu phục. Y vụng về châm thuốc, nheo lại con mắt, học theo người ta, hít một hơi thật sâu. Hơi nhíu lông mày, không có cay giống như lời đồn, vị đạo lại có điểm không đến nơi đến chốn làm người ta phát tiết không được. Lương Thiểu có điểm hối hận, phí tiền mua về một thứ chẳng ra sao, điếu thuốc đã lỡ đốt đành ráng hút. Thế nhưng, y cầm điếu thuốc, giống như trong… Bảy giờ sáng hôm sau, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, đây là hai người ăn cướp không giống người thường, theo bọn họ còn có công cụ có chút sứt sẹo và một bao thuốc rẻ tiền còn lại mười bốn điếu.“Đầu tiên, kế hoạch chúng ta cần một chiếc xe.” Sở Thiên Tiếu bắt đầu mang theo Lương Thiểu tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch ăn cướp.Đi vào bãi đỗ xe âm u. Lương Thiểu cảm giác như du hành vào vũ trụ.Đứng trước một chiếc CITROEN (*), Sở Thiên Tiếu nói: “Tôi lại trộm xe, cậu canh chừng.”(*: một hãng xe của Pháp thành lập năm 1919)“Có camera ghi hình hay không?” Lương Thiểu nhìn xung quanh. Từ đầu cho tới giờ cảm giác chân thực nhất đập vào mặt y là:”Sẽ ngồi tù nha.”Sở Thiên Tiếu quay đầu nhìn y “Cậu có thể chọn rời đi hay câm miệng.”Lương Thiểu càng xác nhận, nam nhân trước mặt là ma quỷ đội lốt thiên sứ.Sở Thiên Tiếu chui vào dưới xe.“Cái kiềm.” Vươn một tay.“Ngươi thực sự mở khoá được xe sao?”Lương Thiểu tràn ngập nghi vấn. Trước giờ y chỉ thấy kỹ thuật đánh lửa trên phim ảnh, càng miễn bàn đến cách chỉ dùng một công cụ đơn sơ như vậy.“Cờ lê!” Sở Thiên Tiếu không trả lời y, lạnh lùng quăng qua một câu: “Hảo hảo hóng gió của cậu đi!”Lương Thiểu ngẩng đầu nhìn bốn phía, đến một con ruồi cũng không có. Bãi đỗ xe này cư nhiên không có ai trông giữ.Chờ đợi cùng lo lắng một chút, xe cư nhiên nổ máy.Hện tại Sở Thiên Tiếu đã nâng cấp thành ma quỷ cùng Thượng đế hợp nhất.Thượng đế giơ tay lên nói: “Phải có ánh sáng.”  Vì vậy địa cầu liền sáng trưng.Sở Thiên Tiếu giơ tay lên nói: “Phải có xe.” Vì vậy liền có xe.Sở Thiên Tiếu dưới xe bò ra, liếc mắt nhìn Lương Thiểu đang khẩn trương, phì cười: “Cậu không nên làm ra vẻ mặt này, rất giống đấu sĩ lên đấu trường.”Lương Thiểu tức giận.Phản ứng của người bình thường, không được nghiêm túc, không được sợ hãi, không được thấp tha thấp thỏm sao?Vì sao người trước mặt này hình như một chút tâm lý lo lắng cũng không có?Tái phạm tội, nhất định là kẻ tái phạm tội…“Biết lái xe không?” Sở Thiên Tiếu hỏi.“Biết.” Muốn kiếm việc ở thế kỷ hai mốt tối thiểu phải biết ba thứ: ngoại ngữ, lái xe, vi tính.“Như vậy cậu lái.” Sở Thiên Tiếu vừa nói vừa ngồi vào ghế phó lái.Lương Thiểu nắm chặt vô – lăng, đảo tay hướng xe ra đường cái.Y nhãn thần vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước.“Không nên khẩn trương như thế.” Sở Thiên Tiếu vừa nói vừa thò tay đặt lên đùi Lương Thiểu. Nghĩ biện pháp giúp đồng bạn bình tĩnh lại ” Cậu thích hay không thích xem phim?”“Thình thoảng….”“Có từng xem qua Bonnie and Clyde (*)?”Lương Thiểu hồi tưởng lại một chút “Tôi nhớ hai người đó cuối cùng bị đạn bắn chết.”“Đó chính là trời sinh cuồng sát.”“Tôi không muốn giết người.”“Chỉ cần thêm chút tốc độ cùng cảm xúc.”Lương Thiểu trở mình một cái xem thường.Xe chạy chậm lại, tốc độ như có như không.Ở giờ cao điểm chín giờ ba mươi, dù có là ăn cướp hung hãn cũng bị kẹt lại trên đường.________(*) Bonnie and Clyde (Bonnie và Clyde) là một bộ phim hình sự năm 1967 xoay quanh câu chuyện về Bonnie Parker và Clyde Barrow, một băng cướp huyền thoại thời Đại khủng hoảng

Bảy giờ sáng hôm sau, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, đây là hai người ăn cướp không giống người thường, theo bọn họ còn có công cụ có chút sứt sẹo và một bao thuốc rẻ tiền còn lại mười bốn điếu.

“Đầu tiên, kế hoạch chúng ta cần một chiếc xe.” Sở Thiên Tiếu bắt đầu mang theo Lương Thiểu tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch ăn cướp.

Đi vào bãi đỗ xe âm u. Lương Thiểu cảm giác như du hành vào vũ trụ.

Đứng trước một chiếc CITROEN (*), Sở Thiên Tiếu nói: “Tôi lại trộm xe, cậu canh chừng.”

(*: một hãng xe của Pháp thành lập năm 1919)

“Có camera ghi hình hay không?” Lương Thiểu nhìn xung quanh. Từ đầu cho tới giờ cảm giác chân thực nhất đập vào mặt y là:”Sẽ ngồi tù nha.”

Sở Thiên Tiếu quay đầu nhìn y “Cậu có thể chọn rời đi hay câm miệng.”

Lương Thiểu càng xác nhận, nam nhân trước mặt là ma quỷ đội lốt thiên sứ.

Sở Thiên Tiếu chui vào dưới xe.

“Cái kiềm.” Vươn một tay.

“Ngươi thực sự mở khoá được xe sao?”

Lương Thiểu tràn ngập nghi vấn. Trước giờ y chỉ thấy kỹ thuật đánh lửa trên phim ảnh, càng miễn bàn đến cách chỉ dùng một công cụ đơn sơ như vậy.

“Cờ lê!” Sở Thiên Tiếu không trả lời y, lạnh lùng quăng qua một câu: “Hảo hảo hóng gió của cậu đi!”

Lương Thiểu ngẩng đầu nhìn bốn phía, đến một con ruồi cũng không có. Bãi đỗ xe này cư nhiên không có ai trông giữ.

Chờ đợi cùng lo lắng một chút, xe cư nhiên nổ máy.

Hện tại Sở Thiên Tiếu đã nâng cấp thành ma quỷ cùng Thượng đế hợp nhất.

Thượng đế giơ tay lên nói: “Phải có ánh sáng.”  Vì vậy địa cầu liền sáng trưng.

Sở Thiên Tiếu giơ tay lên nói: “Phải có xe.” Vì vậy liền có xe.

Sở Thiên Tiếu dưới xe bò ra, liếc mắt nhìn Lương Thiểu đang khẩn trương, phì cười: “Cậu không nên làm ra vẻ mặt này, rất giống đấu sĩ lên đấu trường.”

Lương Thiểu tức giận.

Phản ứng của người bình thường, không được nghiêm túc, không được sợ hãi, không được thấp tha thấp thỏm sao?

Vì sao người trước mặt này hình như một chút tâm lý lo lắng cũng không có?

Tái phạm tội, nhất định là kẻ tái phạm tội…

“Biết lái xe không?” Sở Thiên Tiếu hỏi.

“Biết.” Muốn kiếm việc ở thế kỷ hai mốt tối thiểu phải biết ba thứ: ngoại ngữ, lái xe, vi tính.

“Như vậy cậu lái.” Sở Thiên Tiếu vừa nói vừa ngồi vào ghế phó lái.

Lương Thiểu nắm chặt vô – lăng, đảo tay hướng xe ra đường cái.

Y nhãn thần vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước.

“Không nên khẩn trương như thế.” Sở Thiên Tiếu vừa nói vừa thò tay đặt lên đùi Lương Thiểu. Nghĩ biện pháp giúp đồng bạn bình tĩnh lại ” Cậu thích hay không thích xem phim?”

“Thình thoảng….”

“Có từng xem qua Bonnie and Clyde (*)?”

Lương Thiểu hồi tưởng lại một chút “Tôi nhớ hai người đó cuối cùng bị đạn bắn chết.”

“Đó chính là trời sinh cuồng sát.”

“Tôi không muốn giết người.”

“Chỉ cần thêm chút tốc độ cùng cảm xúc.”

Lương Thiểu trở mình một cái xem thường.

Xe chạy chậm lại, tốc độ như có như không.

Ở giờ cao điểm chín giờ ba mươi, dù có là ăn cướp hung hãn cũng bị kẹt lại trên đường.

________

(*) 

Bonnie and Clyde

 (

Bonnie và Clyde

) là một bộ phim hình sự năm 1967 xoay quanh câu chuyện về Bonnie Parker và Clyde Barrow, một băng cướp huyền thoại thời Đại khủng hoảng

Kế Hoạch Cướp TiềnTác giả: Kiếm đoạn đào yêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănNgười ta, mỗi khi phiền muộn đến cực điểm, sẽ muốn làm cái gì? Đại bộ phận nhân ưa chuộng không ngoài mấy thứ: thuốc lá, rượu, đồ ăn ngon, t*nh d*c. Lương Thiểu sờ sờ túi tiền chỉ còn vỏn vẹn mười một đồng, nhớ tới một câu kinh điển trong Triết học: “Sức mạnh kinh tế quyết định cơ sở vật chất”. Y rất nhanh đưa ra quyết định, đi tới sạp thuốc lá ven đường, mua một bao thuốc lá, quấn lấy lão bản xin một cái bật lửa. Vừa xoay người, lão bản liền miễn phí cấp cho y thật to ánh mắt xem thường. Trên đường rất đông người, đi đi lại lại, giống như một bầy kiến vội vội vàng vàng Lương Thiểu ngồi ở ven đường, tuỳ ý để bụi bẩn bám dơ âu phục. Y vụng về châm thuốc, nheo lại con mắt, học theo người ta, hít một hơi thật sâu. Hơi nhíu lông mày, không có cay giống như lời đồn, vị đạo lại có điểm không đến nơi đến chốn làm người ta phát tiết không được. Lương Thiểu có điểm hối hận, phí tiền mua về một thứ chẳng ra sao, điếu thuốc đã lỡ đốt đành ráng hút. Thế nhưng, y cầm điếu thuốc, giống như trong… Bảy giờ sáng hôm sau, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, đây là hai người ăn cướp không giống người thường, theo bọn họ còn có công cụ có chút sứt sẹo và một bao thuốc rẻ tiền còn lại mười bốn điếu.“Đầu tiên, kế hoạch chúng ta cần một chiếc xe.” Sở Thiên Tiếu bắt đầu mang theo Lương Thiểu tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch ăn cướp.Đi vào bãi đỗ xe âm u. Lương Thiểu cảm giác như du hành vào vũ trụ.Đứng trước một chiếc CITROEN (*), Sở Thiên Tiếu nói: “Tôi lại trộm xe, cậu canh chừng.”(*: một hãng xe của Pháp thành lập năm 1919)“Có camera ghi hình hay không?” Lương Thiểu nhìn xung quanh. Từ đầu cho tới giờ cảm giác chân thực nhất đập vào mặt y là:”Sẽ ngồi tù nha.”Sở Thiên Tiếu quay đầu nhìn y “Cậu có thể chọn rời đi hay câm miệng.”Lương Thiểu càng xác nhận, nam nhân trước mặt là ma quỷ đội lốt thiên sứ.Sở Thiên Tiếu chui vào dưới xe.“Cái kiềm.” Vươn một tay.“Ngươi thực sự mở khoá được xe sao?”Lương Thiểu tràn ngập nghi vấn. Trước giờ y chỉ thấy kỹ thuật đánh lửa trên phim ảnh, càng miễn bàn đến cách chỉ dùng một công cụ đơn sơ như vậy.“Cờ lê!” Sở Thiên Tiếu không trả lời y, lạnh lùng quăng qua một câu: “Hảo hảo hóng gió của cậu đi!”Lương Thiểu ngẩng đầu nhìn bốn phía, đến một con ruồi cũng không có. Bãi đỗ xe này cư nhiên không có ai trông giữ.Chờ đợi cùng lo lắng một chút, xe cư nhiên nổ máy.Hện tại Sở Thiên Tiếu đã nâng cấp thành ma quỷ cùng Thượng đế hợp nhất.Thượng đế giơ tay lên nói: “Phải có ánh sáng.”  Vì vậy địa cầu liền sáng trưng.Sở Thiên Tiếu giơ tay lên nói: “Phải có xe.” Vì vậy liền có xe.Sở Thiên Tiếu dưới xe bò ra, liếc mắt nhìn Lương Thiểu đang khẩn trương, phì cười: “Cậu không nên làm ra vẻ mặt này, rất giống đấu sĩ lên đấu trường.”Lương Thiểu tức giận.Phản ứng của người bình thường, không được nghiêm túc, không được sợ hãi, không được thấp tha thấp thỏm sao?Vì sao người trước mặt này hình như một chút tâm lý lo lắng cũng không có?Tái phạm tội, nhất định là kẻ tái phạm tội…“Biết lái xe không?” Sở Thiên Tiếu hỏi.“Biết.” Muốn kiếm việc ở thế kỷ hai mốt tối thiểu phải biết ba thứ: ngoại ngữ, lái xe, vi tính.“Như vậy cậu lái.” Sở Thiên Tiếu vừa nói vừa ngồi vào ghế phó lái.Lương Thiểu nắm chặt vô – lăng, đảo tay hướng xe ra đường cái.Y nhãn thần vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước.“Không nên khẩn trương như thế.” Sở Thiên Tiếu vừa nói vừa thò tay đặt lên đùi Lương Thiểu. Nghĩ biện pháp giúp đồng bạn bình tĩnh lại ” Cậu thích hay không thích xem phim?”“Thình thoảng….”“Có từng xem qua Bonnie and Clyde (*)?”Lương Thiểu hồi tưởng lại một chút “Tôi nhớ hai người đó cuối cùng bị đạn bắn chết.”“Đó chính là trời sinh cuồng sát.”“Tôi không muốn giết người.”“Chỉ cần thêm chút tốc độ cùng cảm xúc.”Lương Thiểu trở mình một cái xem thường.Xe chạy chậm lại, tốc độ như có như không.Ở giờ cao điểm chín giờ ba mươi, dù có là ăn cướp hung hãn cũng bị kẹt lại trên đường.________(*) Bonnie and Clyde (Bonnie và Clyde) là một bộ phim hình sự năm 1967 xoay quanh câu chuyện về Bonnie Parker và Clyde Barrow, một băng cướp huyền thoại thời Đại khủng hoảng

Chương 5: Đầu tiên chúng ta phải có một chiếc xe